Chiếc Bánh Ngàn Lớp Và Trái Tim Tôi - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Họ thậm chí nghĩ ra một “phương án khác”: bán tôi đi.
Nhưng năm đó tôi mới chỉ mười tuổi— một đứa bé gái mười tuổi, chẳng ai muốn trả giá cao.
Không làm được việc nặng, cũng chưa thể sinh con, còn phải nuôi thêm mấy năm nữa.
Không “xứng đáng để đầu tư”.
Vậy là tôi biến thành cái bao trút giận.
Bà nội dùng kim châm tôi, bố dùng tàn thuốc dí vào da tôi, mắng tôi vô dụng, đồ phế phẩm.
Ban đầu tôi còn ngủ dưới sàn nhà trong phòng em trai, sau đó cũng bị đuổi ra bếp lạnh.
Mỗi đêm, tôi ngủ cạnh củi khô, gián chuột đầy nhà.
Người thê thảm nhất vẫn là mẹ—bị đánh còn nhiều hơn tôi, nặng hơn tôi.
Tôi nằm trong bếp, đêm nào cũng nghe tiếng mẹ gào khóc thê thảm, kèm theo đó là vô số lời sỉ nhục nặng nề.
Trong mắt bố và bà nội, mẹ là thứ đàn bà “chỉ biết đẻ ra cái đứa vô dụng như tôi”.
Họ cho rằng, chính vì bà yếu ớt, nên mới khiến em trai sinh bệnh tim.
Người ta hay nói:
“Hạt giống có tốt mấy, rơi vào bụng heo bệnh cũng chẳng nảy được mầm tốt.”
Tôi nghĩ, chính trong khoảng thời gian đó, mẹ tôi đã hoàn toàn sụp đổ về tinh thần.
Và rồi, vào cái đêm giao thừa đầy rực rỡ nhà nhà đón xuân, mẹ tôi đã cầm dao lên—bắt đầu một cuộc thảm sát đẫm máu.
Nếu năm đó tôi không đủ thông minh… có lẽ tôi cũng không sống sót được.
Mỗi lần nhớ lại đêm hôm đó, toàn thân tôi vẫn run rẩy.
Nước mắt cứ thế trào ra, như thể tim bị ai đó xé toạc.
Không ngờ, Dương Phong—người ngồi đối diện—lại khẽ nhíu mày:
“Tôi đã nói rồi, tôi không đến đây để nghe cô lặp lại lời khai cũ với cảnh sát.”
“Câu chuyện của cô, ngoài việc khiến người ta thương cảm, còn có một lỗ hổng rất lớn.”
Tôi nín thở, mắt dán chặt vào anh ta.
“Em trai cô rõ ràng đang nằm viện, sao lại xuất hiện ở nhà, còn trốn trong bếp?”
Tôi không kìm được, nước mắt lại lăn dài:
“Là tôi… lén đưa em về.”
Chiều 30 Tết, tôi đến bệnh viện thăm em trai.
Em trai nằm trên giường bệnh, nói rằng sắp phát điên vì chán.
Một cậu bé ở tuổi đó, mong đợi nhất là Tết— vì có lì xì, vì được đốt pháo hoa.
Là trò vui duy nhất mà các cậu bé trong làng đều yêu thích.
Dù bệnh nặng, trong mắt em vẫn ánh lên niềm háo hức.
Em trai cầu xin tôi lén đưa về nhà, nói sẽ trốn trong bếp chờ cơ hội.
Chờ bố và bà nội không để ý, em trai sẽ lén chạy ra ngoài chơi.
Nhưng… em chẳng đợi được đến phút vui vẻ đó.
Cái em đợi được lại là—con dao trên tay mẹ.
Tôi thường tự hỏi:
Nếu hôm đó tôi không mủi lòng…
Có lẽ em trai đã không chết.
Và… bi kịch đêm đó, cũng sẽ không xảy ra.
“Quên nói, tôi và em trai rất giống nhau.”
“Do bị suy dinh dưỡng lâu năm, dáng tôi và em gần như như nhau.”
“Nếu bỏ qua chuyện tóc dài ngắn, mặc quần áo giống nhau—không ai phân biệt được.”
Dương Phong nhíu mày:
“Ý cô là… mẹ cô tưởng em trai là cô nên mới xuống tay?”
Dù không muốn thừa nhận, tôi vẫn gật đầu.
“Ngay từ đầu… người mẹ muốn giết… chỉ có tôi.”
Đêm hôm đó, em trốn trong bếp tối, lòng đầy mong chờ.
Mẹ cầm dao xông vào—và nhầm em trai là tôi.
Đến khi bà nhận ra, ôm lấy đứa con sắp chết trong tay, bà gào khóc thảm thiết.
Sau đó là sự giận dữ của bà nội và bố.
Những gì xảy ra tiếp theo, tôi đã kể rồi.
Dương Phong vẫn chưa buông tha:
“Vì sao mẹ cô muốn giết cô?”
Tôi cúi đầu, đau đớn nói:
“Vì tất cả mọi người, kể cả mẹ… đều cho rằng tôi chính là nguyên nhân khiến em trai lâm bệnh.”
— Sự thật nhuốm máu —
Sau khi em trai nhập viện, tôi phải chịu đủ loại ngược đãi.
Là thật.
Mẹ tôi bị đánh đập suốt đêm, kêu khóc thảm thiết, tinh thần suy sụp tột độ.
Cũng là thật.
Ba tôi và bà nội muốn bán tôi đi để lấy tiền chữa bệnh cho em trai.
Cũng hoàn toàn là thật.
Nhưng, họ không định bán tôi cho bọn buôn người.
Lúc ấy, tôi chẳng hay biết gì, bị đưa đến gặp "người mua".
Sau này tôi mới biết — bọn họ không phải buôn người.
Mà là buôn nội tạng.
Buôn bán nội tạng người còn sinh lời hơn cả buôn người.
Toàn bộ nội tạng của tôi không chỉ đủ để chi trả cho ca phẫu thuật thay tim,
Mà còn đủ dùng cho mọi chi phí y tế sau này của em trai.
Chỉ là thời điểm đó, việc kiểm tra rất nghiêm ngặt, họ không dám mổ sống.
Người hiến xác do "tai nạn bất ngờ" mới là lựa chọn an toàn nhất.
Tự sát — chính là "tai nạn" có rủi ro thấp nhất.
Vì vậy, trong thời gian ấy, tôi bị tra tấn dã man hơn bao giờ hết.
Lúc đó tôi mới hiểu vì sao mẹ lại từng cố gắng chạy trốn khỏi nơi này.
Nhưng tôi không thể trốn thoát. Dù có trốn ra ngoài, cũng không thể sống nổi.
Bởi vì, tôi mới chỉ có mười tuổi.
Cuối cùng, tôi không chịu đựng nổi nữa, một mình trèo lên núi, định tự kết liễu đời mình.
Chính bà Trần đã cứu tôi.
Bà khiến tôi nhen nhóm lại khát vọng sống.
Sau đó, dù phải đối mặt với những trận chửi rủa và đòn roi, tôi vẫn cố nhẫn nhịn.
Chỉ vì bà Trần từng dặn tôi: đừng dễ dàng vứt bỏ mạng sống quý giá này.
Cho đến một ngày, bà Trần lặng lẽ chết trên giường.
Lúc phát hiện ra, thi thể đã cứng ngắc.
Con cháu của bà khi đó phơi bày bộ mặt tham lam và vô ơn khiến tôi tràn ngập oán hận.
Thậm chí tôi chẳng cần ra tay đầu độc.
Chỉ cần bảo vệ con chó già Đại Hoàng, rồi bình tĩnh ngồi nhìn.
Tận mắt chứng kiến từng kẻ ngã gục, co giật, rồi tắt thở.
Không ép được tôi tự sát, ba tôi và bà nội nghĩ ra cách độc ác hơn.
Họ ép mẹ tôi... giết chết tôi.
Họ không ngừng tẩy não mẹ tôi rằng, chỉ cần giết tôi, em trai sẽ được sống.
Cả bà cũng có thể sống tiếp.
Trong thời gian đó, mẹ tôi như phát điên, dường như thật sự bị ám ảnh.
Mỗi lần nhìn tôi, ánh mắt bà như đang nhìn một con mồi.
Tôi thường xuyên giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm,
Nhìn thấy mẹ tôi đang cúi sát bên giường, nhìn chằm chằm vào tôi. Miệng thì thầm không ngừng điều gì đó...
Khiến tôi nổi da gà toàn thân.
Tôi sợ đến run rẩy.
Cuối cùng, tôi nghe lén được kế hoạch mới của họ.
Tối Giao thừa, họ sẽ bỏ thuốc mê vào đồ ăn của tôi.
Đợi tôi ngất đi, mẹ tôi sẽ đích thân rạch cổ tay tôi.
Tạo thành hiện trường giả giống như tôi tự sát.
Tên buôn nội tạng giả danh bác sĩ sẽ đường đường chính chính đưa thi thể tôi đi.
Ngay sau khi tôi chết, cái xác vẫn còn ấm sẽ trở thành món hàng có giá trị cao.
Khi thấy mẹ tôi gật đầu đồng ý..Trái tim tôi như vỡ vụn.
3
Tối Giao thừa hôm đó, chính tôi đã đến bệnh viện.
Tôi nói với em trai: “Chị có thể sắp chết rồi.”
Em trai chẳng mảy may quan tâm, còn cười đáp:
“Vậy chị yên tâm đi, em sẽ sống thay phần chị.”
Nhìn nụ cười vô tư của nó, tôi lạnh người.
Phải rồi, nó luôn biết rõ mọi chuyện.
Ba và bà nội chưa từng giấu nó điều gì.
Tôi có thể cảm nhận rất rõ — nó thực sự muốn sống.
Nhưng tôi thì sao?
Tôi cũng muốn sống kia mà!
Khoảnh khắc ấy, tôi đã hạ quyết tâm.
Như Dương Phong từng nhìn thấy.
Tôi bắt đầu dụ em trai rằng đêm Giao thừa sẽ rất náo nhiệt.
Nó ở lại viện một mình vừa buồn vừa chán.
Quả nhiên, nó xiêu lòng.
Đầu tiên là nài nỉ tôi đưa nó trốn viện về nhà.
Thấy tôi không đồng ý, nó liền tức giận đe dọa sẽ méc ba và bà nội.
Tôi giả vờ sợ hãi, miễn cưỡng đồng ý.
Nó đắc ý tưởng mình thông minh, còn lên cả một kế hoạch chi tiết.
Thay đồ của tôi, chờ đến đêm tối, rồi thỏa thích chạy ra ngoài chơi đêm Giao thừa.
Tuất cơm thịnh soạn vốn chuẩn bị cho tôi, bị em trai giành lấy.
Sau nhiều ngày chỉ ăn cháo loãng ở viện, nó lao vào ăn như hổ đói.
Thậm chí không để lại chút gì cho tôi.
Chẳng bao lâu sau, mẹ tôi xách dao đi vào bếp, ngồi xuống bên giường tôi.
Tôi nhìn thấy đôi mắt bà đẫm lệ, tiếng nức nở nghẹn ngào nơi cổ họng.
“Xong chưa đấy? Chuyện nhỏ vậy mà lề mề thế!”
Tiếng quát tháo giục giã của ba tôi vang lên từ ngoài cửa.
Mẹ tôi cuối cùng cũng giơ dao lên, cắt cổ tay đứa con trai trong vòng tay mình.
“Xin lỗi con…”
Bà vừa khóc, vừa ôm nó thật chặt.
Nếu như hôm đó nó không giả làm tôi...
Thì đó có lẽ... chính là cái ôm đầu tiên của mẹ dành cho tôi.
Tôi vừa kể vừa khóc nức nở.
Dương Phong trầm mặc hồi lâu mới khẽ thở dài:
“Câu chuyện phía sau, có giống lời cô khai với cảnh sát không?”