Chiêm Tinh Sư Giả Mạo
Chương 2
3.
Chúng tôi ngay lập tức bắt tay vào công việc căng thẳng.
Bởi vì theo lẽ thường mà nói, hung thủ là một tội phạm cực kỳ hung ác có chỉ số thông minh cao.
Một năm rưỡi trước vì cảnh sát đánh rắn động cỏ, hắn đã cảnh báo dư luận và che giấu hoàn hảo mọi bằng chứng về tội ác của mình.
Hiện giờ nội tâm của hắn nhất định đã bị đè nén quá lâu cần chỗ phát tiết. Nhưng loại phát tiết này tuyệt đối không phải một lần gây án là có thể thỏa mãn.
Chúng ta phải chạy đua với thời gian để đưa hắn ra trước công lý trước khi hắn phạm tội lần nữa.
Chúng tôi nhanh chóng bắt tay vào cuộc và bắt đầu thảo luận về tình hình của tất cả các nghi phạm.
Trong lúc chúng tôi thảo luận, Trầm Tinh Hà vẫn im lặng, không gây thêm bất cứ phiền toái gì.
Hắn ta đang ngủ.
Hắn nói hắn là một nhà chiêm tinh học, điều tra phá án và tìm kiếm chứng cứ là chuyện chúng tôi nên làm, hắn chỉ phụ trách căn cứ vào manh mối để suy đoán thông tin cá nhân của nghi phạm.
Chúng tôi chỉ cần cung cấp manh mối hữu dụng cho hắn là được rồi, những thứ khác hắn nhất quyết không tham gia vào.
Cảnh sát tham gia phá án không ai để ý đến hắn, chúng tôi thảo luận khí thế ngất trời, tỉ mỉ suy luận từng chi tiết.
Vụ án giet người hàng loạt một năm trước vẫn chưa được phá án, lúc đó có năm nghi phạm.
Hơn một năm nay, cảnh sát vẫn luôn theo dõi hành tung của bọn họ. Lúc xảy ra án mạng, có ba người không có chứng cứ ngoại phạm.
Một người là giáo sư đại học, một người là lão Đông y, còn có một người là quản lý cấp cao của công ty.
Chúng tôi từng chút từng chút sắp xếp hành tung của mỗi người, phân tích động cơ phạm tội và thủ pháp gây án có thể có của bọn họ.
Một ngày trôi qua rất nhanh. Triệu Bằng Đào tự mình lái xe đưa tôi về khách sạn, đi cùng còn có Trầm Tinh Hà mặt dày mày dạn chen lên.
Trên đường về khách sạn, Trầm Tinh Hà lại livestream.
“Các bảo bối, một ngày làm việc của chúng tôi đã kết thúc, hiện tại Triệu đội trưởng đang tự mình lái xe đưa tôi về khách sạn, đương nhiên nhân tiện cũng đưa Ôn Tế Hòa về một đoạn.”
“Mặc dù đây là lần đầu tiên tham gia phá án, nhưng tôi cảm thấy mình vô cùng quen thuộc với toàn bộ quá trình, tôi phối hợp rất ăn ý với cảnh sát phá án. Hôm nay chúng tôi tiến bộ thần tốc, đã đạt được tiến triển trên thực tế.”
“Dưới sự giúp đỡ của tôi, hôm nay cảnh sát đã tập trung vào ba người bị tình nghi. Tôi tin tưởng chỉ cần cho tôi thêm một chút tin tức, tôi rất nhanh có thể đoán ra rốt cuộc ai là hung thủ thật sự.”
Nói xong, Trầm Tinh Hà chỉa camera về phía tôi: “Tế Hòa, tôi thấy biểu hiện hôm nay của cô hình như vẫn chưa thích ứng với tiết tấu công việc trong nước, đến đây cùng chia sẻ với mọi người một chút cảm nhận về công việc hôm nay của cô đi.”
Tôi liếc mắt một cái, trực tiếp xoay mặt qua chỗ khác, không để ý tới hắn.
Trong phòng livestream lập tức có người tức giận thay Trầm Tinh Hà.
【 Ôn Tế Hòa này làm gì vậy? Sao lại kiêu ngạo như thế? 】
【 Tinh Hà chúng ta có lòng nói chuyện với cô ta, cô ta đây là có thái độ gì? Quả thực là không lễ phép. 】
“……”
Trầm Tinh Hà thấy tôi không cho hắn sắc mặt tốt chút nào, xấu hổ nở nụ cười, tự mình giải thích: “Tế Hòa quanh năm ở nước ngoài, tiếng Hán có thể không tốt lắm, mọi người không cần để ý.”
Làn sóng tiếp theo nhanh chóng xuất hiện.
【 Tiếng Hán không tốt còn về nước tham gia công tác phá án làm gì? Có thể giao tiếp được không? 】
【 Có phải còn cần tìm phiên dịch cho cô ta luôn không, thật không biết mời loại người như vậy về làm cái gì! 】
Trầm Tinh Hà lập tức quay đầu, lôi kéo làm quen với Triệu Bằng Đào.
“Hơn một năm trước, chính Triệu đội trưởng của chúng ta dẫn đội tăng ca trắng đêm, cứu nạn nhân cuối cùng vào giây phút cuối cùng, cũng là nạn nhân duy nhất. Đồng thời cung cấp cho chúng ta rất nhiều manh mối hữu dụng, Triệu đội trưởng thật là có công lao rất vĩ đại!”
Trầm Tinh Hà đợi nửa ngày, Triệu Bằng Đào cũng không nói một tiếng, chỉ lo chuyên tâm lái xe.
Đúng vậy, là Triệu Bằng Đào dẫn người kịp thời chạy tới cứu em gái.
Em gái tôi dũng cảm phối hợp với cảnh sát, một lần lại một lần nhớ lại chi tiết vụ án lúc đó, một lần lại một lần ép buộc chính mình nhớ lại nỗi đau khổ kia, chỉ vì muốn cung cấp cho cảnh sát nhiều manh mối hơn.
Nhưng cuối cùng em gái tôi vẫn không sống sót. Em ấy không chet dưới tay kẻ sát nhân, nhưng chet vì những lời nói đáng sợ.
Tôi nhìn Trầm Tinh Hà hơi có vẻ xấu hổ, cười nhạo một tiếng: “Có thể là tiếng Hán của đội trưởng Triệu không tốt lắm?”
Màn bình luận trong phòng livestream lại bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
【 Hả, Tinh Hà có phải bị Ôn Tế Hòa chế giễu hay không? 】
【 Hẳn là vậy, còn rất rõ ràng, hơn nữa sao tôi lại có cảm giác như Triệu đội trưởng cũng không muốn gặp Trầm Tinh Hà nhỉ? 】
【 Trong mắt người bình thường, làm sao có thể chứa được sự tồn tại của thiên tài! 】
Trầm Tinh Hà trợn mắt nhìn tôi, cực kì bất mãn với việc tôi mở miệng chế giễu hắn khi nãy.
Lúc này điện thoại của Triệu Bằng Đào vang lên. Sau khi điện thoại được kết nối, Triệu Bằng Đào trực tiếp quay đầu xe, đạp chân ga lao ra ngoài.
“Hung thủ lại tiếp tục gây án, chúng ta lập tức chạy đến hiện trường!”
4.
Chúng tôi vừa tới hiện trường, Trầm Tinh Hà đã bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Thiếu nữ kia cả người trần trụi quỳ trên mặt đất, hai tay bị trói ở phía sau, trán rũ xuống giống như là bộ dáng nhận tội.
Sau lưng cô ấy có một mảng da lớn bị l ột ra, vết thương bị l ột da đan chéo theo chiều dọc, tạo thành một chữ thập.
Vết thương bị hung thủ dùng cồn y tế trực tiếp tưới lên, vẻ mặt cô gái kia vừa dữ tợn vừa thống khổ.
Vết thương trí mạng là ở chỗ trái tim bị một con d ao g ăm đ âm vào, xoay nửa vòng.
Tất cả những điều này đều cho thấy nạn nhân khi còn sống đã nhận đủ mọi tra tấn, thủ pháp gây án của hung thủ cực kỳ tàn nhẫn.
Tôi cẩn thận quan sát từng dấu vết trên th i th ể, sợ bỏ qua bất cứ manh mối nào.
Sau đó tôi phát hiện tóc của người chet rũ xuống hai bên, nhưng ở gáy có một chùm tóc bị c ắt đ ứt, rất có thể là hung thủ c ắt bỏ.
Nhưng ở hiện trường lại không phát hiện sợi tóc nào, nói cách khác hung thủ sau khi c ắt tóc của nạn nhân xuống đã mang đi.
Khi tôi đang vuốt tóc của người chet, Trầm Tinh Hà đã tỉnh táo lại đi đến. Hắn đeo khẩu trang cau mày, đứng xa xa vẫy tay với tôi, gọi tôi qua.
Tôi không nhanh không chậm đi tới, hỏi hắn có chuyện gì.
Ánh mắt hắn hơi lóe lên: “Vừa rồi tôi bói toán biết được hung thủ đã động tay động chân trên đầu người chet, không biết cô có phát hiện cái gì hay không?”
Tôi lập tức hiểu được ý định của hắn, nhưng lại không có ý định vạch trần hắn, chỉ làm bộ kinh ngạc nhìn hắn nói: “Xem ra thuật chiêm tinh của anh thật đúng là có chút tài năng, tôi vừa rồi kiểm tra nửa ngày mới phát hiện hung thủ đã lấy đi một sợi tóc của nạn nhân, anh ngay cả nhìn cũng không cần nhìn đã biết được.”
Hai mắt Trầm Tinh Hà tỏa sáng, rồi lại ra vẻ rụt rè. Vẻ mặt hắn bí hiểm nói: “Chiêm tinh thuật là một môn kỹ năng được lưu truyền mấy ngàn năm, sâu sắc lại tối nghĩa khó hiểu, học được thuật chiêm tinh là có thể biết quá khứ, hiểu tương lai. Hiện tại cô cũng đã thấy nó có sức mạnh lợi hại như thế nào rồi, nếu cô muốn học lúc nào cũng có thể tới tìm tôi. Nếu là người bình thường tôi sẽ không dạy cho đâu, còn là cô thì tôi sẽ giảm giá ưu đãi.”
Tôi tiện tay vỗ vỗ bả vai hắn, sau đó làm bộ như vừa phát hiện ra, vừa tháo găng tay vừa nói: “Anh nhìn tôi xem, vừa mới kiểm tra thi thể chưa kịp tháo găng tay đã đụng vào người anh rồi. Nhưng một nhà chiêm tinh học thần thông quảng đại như anh chắc sẽ không để ý chuyện nhỏ nhặt như này đâu ha?”
Tôi hài lòng nhìn sắc mặt Trầm Tinh Hà lúc đen lúc trắng, sau đó hắn nhịn không được lại chạy ra ngoài.
Cảnh sát bên ngoài nói, Trầm Tinh Hà chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo.
Cái áo choàng hắn dùng để làm ra vẻ thần bí, cũng bị hắn cởi ra ném vào trong thùng rác ven đường.