Chiêm Tinh Sư Giả Mạo
Chương 3
5.
Trở lại khách sạn Trầm Tinh Hà lại tràn đầy sức sống lại. Buổi tối hôm đó hắn vội vàng mở livestream.
Trong phòng livestream, hắn hơi ngượng ngùng nói: “Mọi người đều biết, tôi chỉ là một nhà chiêm tinh học. Đây là lần đầu tiên nhìn thấy hiện trường vụ án ở cự ly gần như vậy, nhưng tình huống hiện trường quá khủng bố, tôi vừa mới đi qua đã bị dọa ngất xỉu.”
“Đối với chuyện năng lực tâm lý của tôi chịu đựng tương đối kém, tôi vẫn rất xin lỗi, gây thêm không ít phiền toái cho mọi người. Tuy nhiên tiếp xúc gần với hiện trường vụ án vẫn có tác dụng, tôi đoán ra được hung thủ đã lấy đi một lọn tóc của nạn nhân.”
“Hơn nữa điểm này đã được cảnh sát chứng thực qua. Cũng không biết vì sao trước đây pháp y không phát hiện ra điểm này, tôi thông qua bói toán biết được hung thủ mỗi một lần gây án đều mang theo một lọn tóc của nạn nhân. Tuy rằng còn chưa tính ra thông tin cá nhân của hung thủ, nhưng đây cũng coi như là đã phát hiện ra manh mối mới.”
“Manh mối nhiều thêm một cái, khoảng cách phá án sẽ càng tiến thêm một bước, mọi người yên tâm tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình để trợ giúp cảnh sát bắt được hung thủ!”
Trầm Tinh Hà nói mấy câu đã gây kích động đến cảm xúc của cư dân mạng, thuận tiện dát lên mặt mình một đống vàng thật lớn.
Cư dân mạng thậm chí còn bắt đầu thổi phồng Trầm Tinh Hà là Bao Công chuyển thế, thần chính nghĩa.
Cùng lúc đó, cư dân mạng cũng không buông tha tôi và Triệu Bằng Đào.
【 Tinh Hà chúng tôi cũng đã tìm được manh mối trọng yếu như vậy rồi, còn Ôn Tế Hòa rốt cuộc đang làm cái gì thế? 】
【 Không phải nói Ôn Tế Hòa rất lợi hại sao? Lợi hại ở chỗ nào? Sao tôi một chút cũng không nhìn ra vậy? 】
【 Chuyên gia giám định hình sự trẻ tuổi nhất trên thế giới, da trâu thổi vang hơn ai hết. 】
【 Cảnh sát ăn cơm khô à? Manh mối quan trọng như vậy còn phải dựa vào Tinh Hà chúng tôi mới phát hiện được. 】
Phía dưới blog chính thức của cảnh sát toàn bộ đều là lời thổi phồng Trầm Tinh Hà, cùng với lời chửi rủa tôi và cảnh sát.
Mắng tôi chỉ có hư danh, mắng cảnh sát tham gia phá án và các nhân viên công tác ăn chay.
Triệu Bằng Đào vẻ mặt đau khổ khuyên tôi, nói tôi đừng để ý, những nhân viên phá án khác cũng tới an ủi tôi.
Triệu Bằng Đào yên lặng ngồi đối diện tôi, lấy thuốc lá từ trong túi ra châm, hút hết điếu này đến điếu khác.
Tôi bị sặc vì khói thuốc khắp phòng, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên khỏi đống hồ sơ. Tôi đứng lên giãn gân cốt một chút, đi tới bên cạnh an ủi anh ta.
“Anh cũng không phải người ăn chay, một năm trước anh đã cứu mạng Phương Nghiên.”
Trong thời gian đó, tôi đang tham gia vào một vụ án khác, ngày nào cũng bận rộn.
Sau khi vụ án xảy ra, biểu hiện kiên cường của em gái khiến tôi hơi yên tâm, tôi vốn định chờ vụ án kết thúc sẽ trở về thăm em ấy.
Bố mẹ em ấy cũng luôn ở bên cạnh em ấy, tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì xảy ra. Khoảng thời gian đó em ấy đau khổ nhưng rất lạc quan, đã từng không chỉ một lần nói với tôi, em ấy thật sự rất cảm ơn đội trưởng Triệu.
Em ấy nói: “Chị ơi, nếu như không có Triệu đội trưởng kịp thời chạy tới cứu em, em cũng sẽ giống như những cô gái khác, chờ đợi cái chet đến gần trong sự sợ hãi và đau đớn. Em thật sự không dám nghĩ, nếu như em chet, ba mẹ em phải sống như thế nào.”
Tôi không biết cô gái vì mạng sống mà không có chút phản kháng nào, mặc cho người ta xâm phạm, đã phải tuyệt vọng biết bao nhiêu khi nh ảy từ trên mái nhà xuống.
“Anh là một cảnh sát tốt.” Tôi đưa ra kết luận cuối cùng.
Triệu Bằng Đào cười khổ nhìn tôi: “Hơn một năm nay tôi vẫn luôn nghĩ, nếu như tôi có thể đến sớm hơn một bước, có lẽ đã không xảy ra chuyện sau này. Nếu như lúc ấy tôi không…” Anh ấy không nói tiếp, tôi cũng không hỏi.
Triệu Bằng Đào đ ấm một cái vào sô pha:”Tôi thề, tôi nhất định phải đưa tên hung thủ này ra trước công lý, để cho hắn tiếp nhận sự trừng phạt!”
Tôi gật đầu, tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi đưa hồ sơ đã sắp xếp xong cho anh ấy.
“Ngày mai chúng ta sẽ xử lý từng người một, xong người này sẽ đến người kia. Ai cũng không thể thoát.”
6.
Mấy ngày tiếp theo, cảnh sát huy động lực lượng cảnh sát toàn cục triển khai hành động điều tra lấy chứng cứ.
Cảnh sát nhanh chóng đưa về một số nghi phạm. Trong đó giáo sư trường đại học yêu thích thư pháp quốc họa Hoàng Tả Lâm là khả nghi nhất.
Ông ta đã tiếp xúc với phần lớn nạn nhân, hơn nữa một năm rưỡi trước ông ta có chuyến công tác ở nước ngoài, trước khi ông ta đi và sau khi trở về đều có vụ án phát sinh, thời gian biểu cũng đúng.
Quan trọng hơn là, một trong những nạn nhân còn từng tố cáo bằng tên thật với nhà trường rằng Hoàng Tả Lâm quấy rối tình dục cô.
Trong nhà Hoàng Tả Lâm cũng phát hiện được bút lông được cho là làm bằng tóc người, mà không chỉ có một cây.
Lúc cảnh sát tiến hành thẩm vấn theo thông lệ, tôi cùng Trầm Tinh Hà và Triệu Bằng Đào đang ở bên ngoài cửa kính một mặt của phòng thẩm vấn.
Trầm Tinh Hà khẩn cấp nói: “Không nghĩ tới nhanh như vậy đã phá được án, khi nào thì bắt người thế?”
Tôi nghe giọng điệu đương nhiên của Trầm Tinh Hà, liếc mắt nhìn Triệu Bằng Đào một cái, hai người chúng tôi ai cũng không nói chuyện.
Trầm Tinh Hà nghi hoặc hỏi: “Chứng cứ đã xác thực như vậy, vì sao lại không bắt người? Hắn rõ ràng có đầy đủ động cơ gây án. Công bố những chuyện này cũng đủ để giải thích với công chúng. Bận rộn nhiều ngày như vậy, các người không mệt nhưng tôi mệt lắm rồi. Tối nay tôi phải về nhà, các người muốn chịu đựng thì cứ chịu đựng đi.”
Những lời này khiến tôi và Triệu Bằng Đào đều bối rối. Đợt thẩm vấn vừa rồi cho thấy, Hoàng Tả Lâm có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, hơn nữa kết quả giám định bút lông cũng không có.
Thật không biết Trầm Tinh Hà từ nơi nào lại nhìn ra được là chứng cứ vô cùng xác thực.
Hơn nữa nghe ý tứ của hắn, giống như chỉ cần lừa gạt được công chúng thì việc người bị bắt có phải là tội phạm thực sự hay không không quan trọng.
Trầm Tinh Hà thật sự là một ví dụ hoàn mỹ cho cái gọi là lạm dụng chức quyền, coi m ạng người như cỏ rác.
Hắn chính là một tên lừa đảo giả thần giả quỷ, là một tên ngốc vô tích sự!
Tôi đã nhịn đủ rồi!
Tôi xoay người hỏi Triệu Bằng Đào: “Loại vô tích sự này, để hắn ở lại trong tổ làm gì? Trừ tà sao?”
Trầm Tinh Hà thấy tôi nói mà không nể mặt hắn chút nào, lập tức nổi giận.
“Cô có ý gì hả? Tôi vô tích sự như thế nào? Cô nghĩ mình là ai mà dám nói như vậy?”
Tôi ung dung, ngữ khí lạnh nhạt hỏi hắn: “Anh nói anh không phải đồ vô tích sự, vậy anh thử nói tôi nghe xem trong khoảng thời gian này anh đã làm được những gì, giúp đỡ cái gì?”
Manh mối Trầm Tinh Hà tìm được trên mạng, thật ra đều là manh mối tôi tìm được, Trầm Tinh Hà lại giành hết mọi công lao về mình.
Tôi chưa từng vạch trần chuyện này, dần dần Trầm Tinh Hà cũng tự lừa gạt chính bản thân mình.
Hiện tại chính chủ tôi đây lại bất ngờ đứng ra chất vấn hắn, trên mặt hắn là vẻ xấu hổ. Nhưng khi đối diện với tôi, hắn lại nói không nên lời, không thể phản bác.
Hắn dứt khoát đi qua một bên, từ chối tranh luận với tôi. Tôi cũng không thèm nhìn hắn, nhắm mắt làm ngơ.
Bởi vì Hoàng Tả Lâm có đầy đủ chứng cứ ngoại phạm, Kết quả giám định DNA rất nhanh đã có.
Tóc trên bút lông thuộc về cháu trai và cháu gái nhỏ của ông ta, đó là bút lông làm từ lông tơ của bọn họ.
Không ai nói với Trầm Tinh Hà những điều này, cảnh sát chỉ thông báo cho tôi và Triệu Bằng Đào, sau đó thả Hoàng Tả Lâm ra.
Trầm Tinh Hà bắt lấy người hỏi vì sao lại thả người bị tình nghi đi, không có người nào đáp lại lời hắn.
Chúng tôi tăng ca làm thêm giờ để tìm hiểu tư liệu về hai người bị tình nghi còn lại, Trầm Tinh Hà lấy cớ thân thể không thoải mái, trở về khách sạn trước.
Triệu Bằng Đào có chút lo lắng dặn dò tôi: “Mặc kệ nhân phẩm và năng lực của Trầm Tinh Hà như thế nào, hắn vẫn là một người nổi tiếng trên mạng rất có sức ảnh hưởng, cô phải cẩn thận hắn dẫn dắt fan của hắn bạo lực cô.”
Tôi gật đầu, xem như tiếp nhận ý tốt của anh ta.