Chiến Tranh Vị Diện
Chương 22: Một tháng (3)
Sau đó hắn cũng nhiều lần thử nghiệm khái phá chiếc nhẫn này, vụng trộm nhỏ máu, cắn, hôn, ngậm nước bọt, đọc thần chú, cầu khẩn, tập trung tinh thần nhìn nó một ngày.......đủ mọi cách thử qua mà hoàn toàn không có tác dụng.
Điều này làm Phương Thần hết sức bất đắc dĩ, hắn biết đây chính là bàn tay vàng của mình, nhưng nó không đáp lại hắn a.
Hắn có thể chắc chắn bản thân mình xuyên qua dị giới hoàn toàn bởi vì chiếc nhẫn này, hiện tại có lẽ tuổi tác còn quá nhỏ, hoặc cảnh giới quá thấp nên chưa thể khai phá chiếc nhẫn này được.
Nhưng có lẽ nó đã nhận chủ thành công, nếu không thì không phải chỉ mỗi mình bản thân hắn có thể nhìn thấy nó.
Nếu chưa nhận chủ có lẽ người khác cũng có thể nhìn được, và sẽ không cố định trên ngón tay hắn như vậy.
Phải biết kiếp trước hắn từ trong gian hàng đồ cổ mua được nó a, người khác nhìn thấy nó thì họ mới lấy ra buôn bán chứ.
Hiện tại hắn đành bất đắc dĩ chờ đợi vậy, nhưng cũng may ngoài chiếc nhẫn này ra, thì còn có công pháp trợ giúp.
Người khác phải bốn năm tuổi mới bắt đầu tu luyện, một hai năm mới có thể vận chuyển công pháp một cách tự nhiên.
Hắn từ lúc sinh ra đã tự động vận chuyển công pháp, chỉ riêng điều này làm cho hắn đi trước cùng lứa tuổi rất nhiều, cho dù hắn chỉ ăn lại nằm thì sau mười năm tám năm cũng trở thành một tiểu cao thủ.
Dù cho hiện tại bản thân hắn vẫn chưa thể điều khiển cho công pháp vận chuyển, nên không thể gia tăng tốc độ vận chuyển, dù sao hắn không đọc được khẩu quyết của nó a.
Mà không hiểu được khẩu quyết thì làm sao có thể điều khiển công pháp được, và theo hắn tìm hiểu cùng cảm giác được, công pháp tự động vận chuyển có lẽ bởi vì chiếc nhẫn thần bí này trợ giúp.
Hiện tại hắn vẫn chưa sử dụng được nó nhưng nó cũng giúp đỡ hắn một đại ân.
Nhất là hắn cảm giác được, theo cơ thể hắn gia tăng phát triển, thì công pháp tự động vận chuyển thời gian một chu thiên càng ngắn bớt, sau này thời gian dài thì hiệu suất tu luyện sẽ càng ngày càng cao.
Dù mới qua một tháng nhưng hắn cũng có cảm nhận được, thời gian giảm bớt rất ít chỉ vài giờ đồng hồ trong một tháng mà thôi, nhưng điều này làm cho hắn rất vui mừng.
Một tháng giảm bớt vài giờ, vậy một năm cũng có thể dư ra mấy chục giờ tu luyện thêm, trong đó còn là trải qua thời gian càng dài tốc độ vận chuyển một chu thiên sẽ càng mau.
Có khi tới tháng sau một thắng hắn lại có thể rút ngắn thời gian xướng nhanh hơn tháng này một hai giờ nữa thì sao.
Đến lúc đó thì số tiểu chu thiên mà công pháp hắn vận chuyển trong một năm lại có thể tăng mạnh mấy chục mấy trăm vòng, như vậy lợi ích sẽ gia tăng thật lớn.
Nhất là thế giới này cảnh giới càng cao thì tuổi thọ sẽ càng nhiều, cái này đối với hắn vẫn rất hấp dẫn, nhưng mà chỉ mới một tháng thôi hắn đã cảm giác nhân sinh sắp không thể yêu.
Dù còn nhỏ đa số thời gian chỉ có thể ngủ trôi qua, nhưng còn lại thời gian ngoại trừ ăn uống cùng học một chút ngôn ngữ của thế giới này, thì thời gian còn lại hoàn toàn không có việc gì làm a.
Trước đây kiếp trước hắn ngoại trừ làm việc thì còn có mạng lưới, lướt web chơi game, xem phim nghe nhạc, đọc tin tức xem tiểu thuyết, duyệt duyệt em gái.
Đời sống hiện đại thấm sâu vào trong máu rồi, chỉ cần một ngày mà bị rớt mạng hoặc cúp điện vài giờ thôi, hắn đã cảm thấy cơ thể bứt rứt khó chịu, ăn không ngon ngủ không yên rồi.
Bây giờ xuyên việt thế giới khác, nơi này cứ như thời kỳ trung cổ, hoàn toàn không có gì để giải trí a, lâu lâu vài ngày còn có một lần ca múa.
Nhưng phải biết ca múa ở cổ đại nhìn rất buồn ngủ, nhìn lần đầu còn có chút cảm thấy mới lạ, nhìn lần hai lần ba cảm thấy nó rất nhàm chán.
Có vài động tác xoay cùng vung vải lụa làm hoài không có gì mới, ca hát dùng nhạc cụ thì càng lạc hậu rất nhiều.
Quanh đi quẩn lại chỉ có một âm sắc, thật không biết tại sao bọn họ có thể chịu nổi cuộc sống nhàm chán như vậy.
Hắn có thể hiểu một chút tại sao thời xa xưa vua chúa thường hay phát động chiến tranh như vậy, bọn họ quá chán a.
Suốt ngày trong cung duyệt duyệt mớ tấu chương rồi thôi, các đại thần thì chả khác gì nhân viên văn phòng cả, hoàng đế thì giống như tổng giám đốc hoặc chủ tịch tập đoàn.
Xem bản kế hoạch nhân viên ( đại thần) trình lên, thấy có thể phát triển cho công ty ( đất nước) thì ký văn bản( chuẩn tấu) đồng ý cho qua, nhưng bọn họ khác hoàng đế ở chỗ, bọn họ còn có nhiều thứ để chơi bời a.
Nhưng hoàng đế ngoài cái tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần ra thì chả còn gì nổi bậc cả, hiện đại chỉ cần có tiền thì một ngày bao năm mười em vào khác sạn là chuyện bình thường.
Một năm ngủ vài trăm em gái đối với đại gia là chuyện cơm bữa, đâu thua hoàng đế thời xưa chút nào, đời sống vật chất thì hiện đại càng phong phú hơn rất nhiều.
Thời trang thì chỉ cần có tiền thương hiệu nổi tiếng mặc sức cho ngày chọn, chất lượng vải vóc tốt gấp mười lần những bộ long bào của hoàng đế thời xưa.
Nơi ở thì hiện đại toàn bộ đều là biệt thự sang trọng mọi thứ đầy đủ hết, hoàng cung thời xưa được cái rộng lớn là chính.
Những cái khác thua xa biệt thự ở hiện đại, cònvề phần sơn hào hải vị thì hiện đại tại đô thị một cái nhà hàng bốn năm sao làm một bàn đồ ăn, chất lượng của nó đã vượt qua những bữa ăn của hoàng đế thời xưa rồi.
Điều này làm Phương Thần hết sức bất đắc dĩ, hắn biết đây chính là bàn tay vàng của mình, nhưng nó không đáp lại hắn a.
Hắn có thể chắc chắn bản thân mình xuyên qua dị giới hoàn toàn bởi vì chiếc nhẫn này, hiện tại có lẽ tuổi tác còn quá nhỏ, hoặc cảnh giới quá thấp nên chưa thể khai phá chiếc nhẫn này được.
Nhưng có lẽ nó đã nhận chủ thành công, nếu không thì không phải chỉ mỗi mình bản thân hắn có thể nhìn thấy nó.
Nếu chưa nhận chủ có lẽ người khác cũng có thể nhìn được, và sẽ không cố định trên ngón tay hắn như vậy.
Phải biết kiếp trước hắn từ trong gian hàng đồ cổ mua được nó a, người khác nhìn thấy nó thì họ mới lấy ra buôn bán chứ.
Hiện tại hắn đành bất đắc dĩ chờ đợi vậy, nhưng cũng may ngoài chiếc nhẫn này ra, thì còn có công pháp trợ giúp.
Người khác phải bốn năm tuổi mới bắt đầu tu luyện, một hai năm mới có thể vận chuyển công pháp một cách tự nhiên.
Hắn từ lúc sinh ra đã tự động vận chuyển công pháp, chỉ riêng điều này làm cho hắn đi trước cùng lứa tuổi rất nhiều, cho dù hắn chỉ ăn lại nằm thì sau mười năm tám năm cũng trở thành một tiểu cao thủ.
Dù cho hiện tại bản thân hắn vẫn chưa thể điều khiển cho công pháp vận chuyển, nên không thể gia tăng tốc độ vận chuyển, dù sao hắn không đọc được khẩu quyết của nó a.
Mà không hiểu được khẩu quyết thì làm sao có thể điều khiển công pháp được, và theo hắn tìm hiểu cùng cảm giác được, công pháp tự động vận chuyển có lẽ bởi vì chiếc nhẫn thần bí này trợ giúp.
Hiện tại hắn vẫn chưa sử dụng được nó nhưng nó cũng giúp đỡ hắn một đại ân.
Nhất là hắn cảm giác được, theo cơ thể hắn gia tăng phát triển, thì công pháp tự động vận chuyển thời gian một chu thiên càng ngắn bớt, sau này thời gian dài thì hiệu suất tu luyện sẽ càng ngày càng cao.
Dù mới qua một tháng nhưng hắn cũng có cảm nhận được, thời gian giảm bớt rất ít chỉ vài giờ đồng hồ trong một tháng mà thôi, nhưng điều này làm cho hắn rất vui mừng.
Một tháng giảm bớt vài giờ, vậy một năm cũng có thể dư ra mấy chục giờ tu luyện thêm, trong đó còn là trải qua thời gian càng dài tốc độ vận chuyển một chu thiên sẽ càng mau.
Có khi tới tháng sau một thắng hắn lại có thể rút ngắn thời gian xướng nhanh hơn tháng này một hai giờ nữa thì sao.
Đến lúc đó thì số tiểu chu thiên mà công pháp hắn vận chuyển trong một năm lại có thể tăng mạnh mấy chục mấy trăm vòng, như vậy lợi ích sẽ gia tăng thật lớn.
Nhất là thế giới này cảnh giới càng cao thì tuổi thọ sẽ càng nhiều, cái này đối với hắn vẫn rất hấp dẫn, nhưng mà chỉ mới một tháng thôi hắn đã cảm giác nhân sinh sắp không thể yêu.
Dù còn nhỏ đa số thời gian chỉ có thể ngủ trôi qua, nhưng còn lại thời gian ngoại trừ ăn uống cùng học một chút ngôn ngữ của thế giới này, thì thời gian còn lại hoàn toàn không có việc gì làm a.
Trước đây kiếp trước hắn ngoại trừ làm việc thì còn có mạng lưới, lướt web chơi game, xem phim nghe nhạc, đọc tin tức xem tiểu thuyết, duyệt duyệt em gái.
Đời sống hiện đại thấm sâu vào trong máu rồi, chỉ cần một ngày mà bị rớt mạng hoặc cúp điện vài giờ thôi, hắn đã cảm thấy cơ thể bứt rứt khó chịu, ăn không ngon ngủ không yên rồi.
Bây giờ xuyên việt thế giới khác, nơi này cứ như thời kỳ trung cổ, hoàn toàn không có gì để giải trí a, lâu lâu vài ngày còn có một lần ca múa.
Nhưng phải biết ca múa ở cổ đại nhìn rất buồn ngủ, nhìn lần đầu còn có chút cảm thấy mới lạ, nhìn lần hai lần ba cảm thấy nó rất nhàm chán.
Có vài động tác xoay cùng vung vải lụa làm hoài không có gì mới, ca hát dùng nhạc cụ thì càng lạc hậu rất nhiều.
Quanh đi quẩn lại chỉ có một âm sắc, thật không biết tại sao bọn họ có thể chịu nổi cuộc sống nhàm chán như vậy.
Hắn có thể hiểu một chút tại sao thời xa xưa vua chúa thường hay phát động chiến tranh như vậy, bọn họ quá chán a.
Suốt ngày trong cung duyệt duyệt mớ tấu chương rồi thôi, các đại thần thì chả khác gì nhân viên văn phòng cả, hoàng đế thì giống như tổng giám đốc hoặc chủ tịch tập đoàn.
Xem bản kế hoạch nhân viên ( đại thần) trình lên, thấy có thể phát triển cho công ty ( đất nước) thì ký văn bản( chuẩn tấu) đồng ý cho qua, nhưng bọn họ khác hoàng đế ở chỗ, bọn họ còn có nhiều thứ để chơi bời a.
Nhưng hoàng đế ngoài cái tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần ra thì chả còn gì nổi bậc cả, hiện đại chỉ cần có tiền thì một ngày bao năm mười em vào khác sạn là chuyện bình thường.
Một năm ngủ vài trăm em gái đối với đại gia là chuyện cơm bữa, đâu thua hoàng đế thời xưa chút nào, đời sống vật chất thì hiện đại càng phong phú hơn rất nhiều.
Thời trang thì chỉ cần có tiền thương hiệu nổi tiếng mặc sức cho ngày chọn, chất lượng vải vóc tốt gấp mười lần những bộ long bào của hoàng đế thời xưa.
Nơi ở thì hiện đại toàn bộ đều là biệt thự sang trọng mọi thứ đầy đủ hết, hoàng cung thời xưa được cái rộng lớn là chính.
Những cái khác thua xa biệt thự ở hiện đại, cònvề phần sơn hào hải vị thì hiện đại tại đô thị một cái nhà hàng bốn năm sao làm một bàn đồ ăn, chất lượng của nó đã vượt qua những bữa ăn của hoàng đế thời xưa rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương