Chiến Tranh Vị Diện
Chương 9: Chào đời (2)
“ mau đưa con ta lại đây ta nhìn một chút”: một thanh âm suy yếu vang lên, nhưng lại kèm theo kiên định cùng tình thương vô hạn.
Khi Phương Thần đến tay nàng thì vẻ mặt nàng toát ra niềm hạnh phúc mà bật khóc, sau đó thì hai tay ôm hắn lại và vì cũng đã quá mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
Mấy bà đỡ nhìn nhau một chút sau đó cùng nhẹ nhàng lui ra ngoài, dù sao hiện tại mẹ tròn con vuông, cũng đến lúc thông báo cho mấy vị đang chờ ngoài kia rồi.
Bên ngoài, mấy phút trước nghe được tiếng kêu đau đớn của con dâu, làm cho ba vị lão nhân lo lắng vạn phần.
Sau khi tiếng kêu dừng lại bọn họ không mừng rỡ mà càng lo lắng thêm, bởi vì thường khi sinh thành công, trẻ sơ sinh sẽ chào đời bằng tiếng khóc, nhưng hiện tại tiếng la đã tắt, nhưng không có tiếng trẻ con nào khóc cả.
Làm cho mấy người bọn họ càng thêm lo lắng, bọn họ không muốn hai mẹ con xảy ra chuyện gì.
Nhưng đợi một lát thì cửa phòng mở ra, những bà đỡ nhẹ nhàng rón rén ra khỏi phòng, như sợ đánh thức người nào đó!
“ thế nào, mẹ con bọn họ sao rồi”: lên tiếng dục hỏi đầu tiên vẫn là lão phu nhân, nàng hiện tại lo lắng a, hương hỏa nhà họ Phương trong chờ hết vào lần này đây.
“ lão phu nhân ngài có thể yên tâm, mẹ tròn con vuông, hai mẹ con bọn họ hiện tại đã ngủ rồi, không nên đánh thức bọn họ, ngài mau cho người chuẩn bị một ít thứ bổ dưỡng cho thiếu phu nhân tẩm bổ mới được”: vị già nhất kia tranh thủ lên tiếng trả lời.
“ hô, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, đúng đúng, người đâu mau mau chuẩn bị dinh dưỡng tẩm bổ cho thiếu phu nhân, vào phòng lão gia lấy cái căn nhân sâm vạn năm kia đem đi hầm với xương thất giai Liệt Diễm Tam Vĩ Sư cho ta, đúng rồi cũng đem trong phòng thiếu gia Vạn năm Tuyết Liên Hoa cũng cho ta thêm vào”: lão phu nhân nghe được bà đỡ trả lời thì mừng như điên.
Sau đó lập tức phân phó hạ nhân đi lây đồ làm canh tẩm bổ cho con dâu của mình, trên mặt thì nét cười chưa dừng qua.
Một bên vừa nghe tin tức cháu của mình an toàn chào đời, lão nguyên soái còn chưa kịp vui mừng bao lâu, thì nghe lão phu nhân nói lấy bảo bối của hắn cất giữ mấy chục năm đi nấu cháo thì mặt đen lại.
Tâm rỉ máu, nhưng lại không dám lên tiếng phản bác, một bên lão quản gia nghe thấy thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trong lòng lại cầu nguyện thay cho lão nguyên soái.
“ ngàn năm cũng đủ rồi a, một trăm năm cũng thừa sức tẩm bổ mà, tại sao phải lấy vạn năm nhân sâm của ta đi hầm, còn xương thất giai cũng vạn kim khó cầu, chỉ tẩm bổ do hơi khó sinh chút thôi đâu cần thất giai, vạn năm Tuyết Liên Hoa càng là thần dược a, còn quý hơn Nhân sâm một chút, ông trời ơi, ngài giáng sét xuống đánh chết ta đi”: lão nguyên soái trong lòng nhổ nước bọt.
Ngửa mặt hướng ông trời than thở, tâm can rỉ máu từng đợt nhưng ngoài mặt thì bất động thanh sắc, không dám lên tiếng phản đối chút nào, trên mặt còn mang theo vẻ thành thật gật đầu bảo phải.
Nếu lão dám phản đối đêm nay lão dám chắc mình ngủ ngoài hiên, lúc đó thì thể diện mất ráo.
Mặc dù bao nhiêu năm bị lão bà trừng phạt, thể diện của lão nguyên soái trong mắt hạ nhân cũng đã biến mất sạch sẽ, nhưng lão lại không có giác ngộ này a.
Trong lòng lão vẫn cảm giác ngoại trừ phu nhân ra, thì uy nghiêm của lão trong nhà vẫn chưa giảm tí nào, ừ sau bao nhiêu năm nếm mùi cay đắng.
Từ mấy chục năm trước lão đã bắt đầu tự thôi miên bản thân.
Bị trừng phạt hôm nay qua hôm sau lão lại quên mất, vả lại trong phủ hạ nhân tất cả đều im hơi lặng tiếng không dám nhắc một chữ.
Dù sao bọn họ theo hầu lão nguyên soái nhiều thì mấy chục năm ít cũng mấy năm dài.
Trong đó những người chỉ gia nhập mấy năm, thì còn lại toàn bộ đều là con cháu đời sau của những người hạ nhân đã qua đời của phủ nguyên soái.
Bọn họ tự nguyện vẫn phục vụ cho nơi này, nên dù trong lòng khinh bỉ lão nguyên soái quá sợ vợ, nhưng cơ bản nhất lòng tôn kính với lão, vẫn chưa từng dao động chút nào.
Trong lòng nhổ nước bọt một chút, lão nguyên soái cũng mừng rỡ lên, cháu lão cuối cùng cũng bình yên vô sự chào đời rồi.
“ tên khốn kiếp kia con hắn suất sinh mà không có mặt, không lẽ bắt lão già ta đặt tên, lão Hạ ta đặt tên cho cháu mình không có gì sai chứ hả?”: một bên oán hận con trai vô tâm.
Một bên dương dương đắc ý hướng lão quản gia hỏi thăm, nhưng mắt thì như ưng vồ mồi nhìn chằm chằm, chỉ cần lão quản gia dám nói một chữ không, có thể sẽ lập tức bị chém thành cặn bã.
Lão quản gia họ Hạ nghe được lão nguyên soái hỏi thăm, trong lòng lộp bộp ngẩn đầu phát hiện ánh mắt lão nguyên soái nhìn mình chằm chằm thì khổ bức.
Mồ hôi chảy ướt sũng sau lưng, lão chỉ đành phải cố nặng ra nụ cười dối lòng trả lời.
“ phải a lão gia, thiếu gia là ngài đặt tên, tiểu thiếu gia theo lý cũng phải là ngài đặt tên mới đúng, mà dựa theo bối phận cũng phải là trưởng bối đặt tên là chính phải...”: ngoài miệng dối trá hùa theo lão nguyên soái, vỗ mông ngựa không dấu vết làm cho lão nguyên soái nghe được sướng lân lân.
Khi Phương Thần đến tay nàng thì vẻ mặt nàng toát ra niềm hạnh phúc mà bật khóc, sau đó thì hai tay ôm hắn lại và vì cũng đã quá mệt mỏi mà chìm vào giấc ngủ.
Mấy bà đỡ nhìn nhau một chút sau đó cùng nhẹ nhàng lui ra ngoài, dù sao hiện tại mẹ tròn con vuông, cũng đến lúc thông báo cho mấy vị đang chờ ngoài kia rồi.
Bên ngoài, mấy phút trước nghe được tiếng kêu đau đớn của con dâu, làm cho ba vị lão nhân lo lắng vạn phần.
Sau khi tiếng kêu dừng lại bọn họ không mừng rỡ mà càng lo lắng thêm, bởi vì thường khi sinh thành công, trẻ sơ sinh sẽ chào đời bằng tiếng khóc, nhưng hiện tại tiếng la đã tắt, nhưng không có tiếng trẻ con nào khóc cả.
Làm cho mấy người bọn họ càng thêm lo lắng, bọn họ không muốn hai mẹ con xảy ra chuyện gì.
Nhưng đợi một lát thì cửa phòng mở ra, những bà đỡ nhẹ nhàng rón rén ra khỏi phòng, như sợ đánh thức người nào đó!
“ thế nào, mẹ con bọn họ sao rồi”: lên tiếng dục hỏi đầu tiên vẫn là lão phu nhân, nàng hiện tại lo lắng a, hương hỏa nhà họ Phương trong chờ hết vào lần này đây.
“ lão phu nhân ngài có thể yên tâm, mẹ tròn con vuông, hai mẹ con bọn họ hiện tại đã ngủ rồi, không nên đánh thức bọn họ, ngài mau cho người chuẩn bị một ít thứ bổ dưỡng cho thiếu phu nhân tẩm bổ mới được”: vị già nhất kia tranh thủ lên tiếng trả lời.
“ hô, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, đúng đúng, người đâu mau mau chuẩn bị dinh dưỡng tẩm bổ cho thiếu phu nhân, vào phòng lão gia lấy cái căn nhân sâm vạn năm kia đem đi hầm với xương thất giai Liệt Diễm Tam Vĩ Sư cho ta, đúng rồi cũng đem trong phòng thiếu gia Vạn năm Tuyết Liên Hoa cũng cho ta thêm vào”: lão phu nhân nghe được bà đỡ trả lời thì mừng như điên.
Sau đó lập tức phân phó hạ nhân đi lây đồ làm canh tẩm bổ cho con dâu của mình, trên mặt thì nét cười chưa dừng qua.
Một bên vừa nghe tin tức cháu của mình an toàn chào đời, lão nguyên soái còn chưa kịp vui mừng bao lâu, thì nghe lão phu nhân nói lấy bảo bối của hắn cất giữ mấy chục năm đi nấu cháo thì mặt đen lại.
Tâm rỉ máu, nhưng lại không dám lên tiếng phản bác, một bên lão quản gia nghe thấy thì mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, trong lòng lại cầu nguyện thay cho lão nguyên soái.
“ ngàn năm cũng đủ rồi a, một trăm năm cũng thừa sức tẩm bổ mà, tại sao phải lấy vạn năm nhân sâm của ta đi hầm, còn xương thất giai cũng vạn kim khó cầu, chỉ tẩm bổ do hơi khó sinh chút thôi đâu cần thất giai, vạn năm Tuyết Liên Hoa càng là thần dược a, còn quý hơn Nhân sâm một chút, ông trời ơi, ngài giáng sét xuống đánh chết ta đi”: lão nguyên soái trong lòng nhổ nước bọt.
Ngửa mặt hướng ông trời than thở, tâm can rỉ máu từng đợt nhưng ngoài mặt thì bất động thanh sắc, không dám lên tiếng phản đối chút nào, trên mặt còn mang theo vẻ thành thật gật đầu bảo phải.
Nếu lão dám phản đối đêm nay lão dám chắc mình ngủ ngoài hiên, lúc đó thì thể diện mất ráo.
Mặc dù bao nhiêu năm bị lão bà trừng phạt, thể diện của lão nguyên soái trong mắt hạ nhân cũng đã biến mất sạch sẽ, nhưng lão lại không có giác ngộ này a.
Trong lòng lão vẫn cảm giác ngoại trừ phu nhân ra, thì uy nghiêm của lão trong nhà vẫn chưa giảm tí nào, ừ sau bao nhiêu năm nếm mùi cay đắng.
Từ mấy chục năm trước lão đã bắt đầu tự thôi miên bản thân.
Bị trừng phạt hôm nay qua hôm sau lão lại quên mất, vả lại trong phủ hạ nhân tất cả đều im hơi lặng tiếng không dám nhắc một chữ.
Dù sao bọn họ theo hầu lão nguyên soái nhiều thì mấy chục năm ít cũng mấy năm dài.
Trong đó những người chỉ gia nhập mấy năm, thì còn lại toàn bộ đều là con cháu đời sau của những người hạ nhân đã qua đời của phủ nguyên soái.
Bọn họ tự nguyện vẫn phục vụ cho nơi này, nên dù trong lòng khinh bỉ lão nguyên soái quá sợ vợ, nhưng cơ bản nhất lòng tôn kính với lão, vẫn chưa từng dao động chút nào.
Trong lòng nhổ nước bọt một chút, lão nguyên soái cũng mừng rỡ lên, cháu lão cuối cùng cũng bình yên vô sự chào đời rồi.
“ tên khốn kiếp kia con hắn suất sinh mà không có mặt, không lẽ bắt lão già ta đặt tên, lão Hạ ta đặt tên cho cháu mình không có gì sai chứ hả?”: một bên oán hận con trai vô tâm.
Một bên dương dương đắc ý hướng lão quản gia hỏi thăm, nhưng mắt thì như ưng vồ mồi nhìn chằm chằm, chỉ cần lão quản gia dám nói một chữ không, có thể sẽ lập tức bị chém thành cặn bã.
Lão quản gia họ Hạ nghe được lão nguyên soái hỏi thăm, trong lòng lộp bộp ngẩn đầu phát hiện ánh mắt lão nguyên soái nhìn mình chằm chằm thì khổ bức.
Mồ hôi chảy ướt sũng sau lưng, lão chỉ đành phải cố nặng ra nụ cười dối lòng trả lời.
“ phải a lão gia, thiếu gia là ngài đặt tên, tiểu thiếu gia theo lý cũng phải là ngài đặt tên mới đúng, mà dựa theo bối phận cũng phải là trưởng bối đặt tên là chính phải...”: ngoài miệng dối trá hùa theo lão nguyên soái, vỗ mông ngựa không dấu vết làm cho lão nguyên soái nghe được sướng lân lân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương