Chiêu Chiêu Của Ta
Chương 1
1
Khi thánh chỉ tuyển tú được đưa đến phủ Thẩm gia, viện tử vốn vắng lặng đã lâu của đích tỷ bỗng trở nên náo nhiệt.
Đặc biệt là Tạ di nương, trước kia chưa từng tôn trọng tỷ ấy, cũng lắc eo đến nói mấy câu chúc mừng nịnh nọt.
“Ta bảo rồi, đại tiểu thư trời sinh có mệnh phú quý, sớm muộn gì cũng phất lên được thôi.”
“Hiện giờ được Hoàng hậu nương nương chỉ điểm, địa vị sẽ không thấp đâu.”
“Thẩm gia và đệ đệ con về sau phải trông cậy vào con cả rồi.”
Đích tỷ khẽ cười rồi uống ngụm trà, giọng nói kéo dài một cách thờ ơ:
“Ồ?”
“Di nương có là gì đâu mà lại có tư cách nói như gia chủ Thẩm gia?”
Vẻ mặt của di nương biến sắc, đích tỷ nói tiếp:
“Vài hôm trước bà còn đứng sau lưng nói xấu ta là một đứa con có mẫu thân sa cơ thất thế, không nơi nương tựa, còn tưởng mình là thiên kim tiểu thư thật đấy à. Từ nay về sau, mọi thứ trong Thẩm gia sẽ là của Thẩm Văn Ích nữa. Muốn nó phải sinh con thì nó phải sinh, muốn nó chết thì ngay cả khúc xương nó cũng không còn.”
“Di nương dễ quên, có vậy mà không nhớ nữa sao?”
“Vậy Thẩm Văn Ích thì sao? Giúp di nương thả chuột vào sân của ta và Thẩm Mạt, có còn nhớ không?”
Hai mẹ con bà ta hết đường chối cãi, bất chấp tất cả mà quỳ xuống khóc lê hoa đái vũ*, chỉ xin tỷ ấy về sau giơ cao đánh khẽ.
(梨花带雨: Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm khi khóc vẫn như hoa lê giữa cơn mưa phùn)
Đích tỷ cúi mắt xuống uống trà, không thèm nhìn hai người đó lấy một lần.
Ngược lại, phụ thân lại thấy đau lòng, nói lớn tiếng để giải vây cho bọn họ:
“Còn không mau cút ra ngoài, đừng làm vướng mắt đại tiểu thư.”
Đôi bàn tay đang để lên eo của di nương đặt chồng lên nhau, xoa đi xoa lại một cách luống cuống.
“Vì Chiêu Chiêu không thích Tạ thị, nên phụ thân chỉ ghi Văn nhi dưới tên của mẫu thân nó, không cho bà ấy danh phận là chính thê, Văn Nhi vẫn là đích tử của ta. Nhưng vì Chiêu Chiêu, phụ thân lùi một bước cũng không sao.”
“Nhưng Hoàng hậu nương nương lại có cùng huyết mạch với mẫu thân của con, con có may mắn được vào cung là do nương nương đã khen con trước mặt bệ hạ.”
“Sau khi vào cung phải nghe lời nương nương tuyệt đối, có như vậy mới giữ được danh dự cho Thẩm gia chúng ta.”
Thấy đích tỷ không đáp lại, thậm chí ánh mắt còn ẩn chứa sự lạnh lùng, nụ cười trên khuôn mặt phụ thân dần cứng lại:
“Thẩm gia chỉ có duy nhất một nhi tử, ngày thường con không tha cho nó cũng được, nhưng nếu muốn hủy hoại tiền đồ của nó và tương lai của Thẩm gia, ta sẽ coi như chưa từng có người con nào như con.”
Trong Thẩm gia ăn thịt người không nhả xương này, đích nữ tài mạo song toàn cũng không sánh bằng hai cục thịt trong đũng quần của người con thứ.
Lẽ đời là như vậy, nói những lời nhân nghĩa đạo đức dưới tấm áo gấm lại tanh tưởi bẩn thỉu như ăn lông ở lỗ.
Cuối cùng đích tỷ cũng đặt chén trà xuống, cười giễu lắc đầu, chiếc bộ diêu bằng vàng lắc qua lắc lại, nàng nói ra tâm nguyện cuối cùng:
“Phụ thân sẵn lòng để ai làm đích tử, con không quan tâm.”
“Chỉ có điều này, Thẩm gia muốn sống tốt thì phải đưa Thẩm Mạt sang Trang Tử ở ngoại ô, cả đời này không được vào kinh thành.”
Hóa ra trước khi sống lại một kiếp, chuyện cuối cùng tỷ ấy làm trước khi nhập cung lại là chuyện của ta.
Khác với kiếp trước, tỷ ấy không hứa gả ta cho thế tử Tống Thế An.
Vì tối qua Tống Thế An tốt bụng đang trên đường rời khỏi kinh thành, xe ngựa của hắn bị hoảng sợ rồi rơi xuống vách núi, ngay cả thi thể nguyên vẹn cũng không thể tìm thấy.
Ta hôn lên con rắn đang cuộn như chiếc vòng ở trên tay:
“Giỏi lắm bé ơi, còn biết cách cắm vào mắt trái của con ngựa ở vách núi.”
Con ngựa hoảng sợ rồi phát điên vì trúng độc, nên mới kéo thế tử Tống gia xuống vách núi.
Kiếp trước đích tỷ của ta tự sát ở lãnh cung, phạm tội cửu tộc, ta lại bị Tống Thế An tốt bụng hạ độc, sau đó bị chém đầu, đưa vào cung để bày tỏ lòng trung thành, từ đó phải vạch rõ giới hạn, phải biết giữ mình.
Kiếp này, việc đầu tiên ta làm khi mở mắt là đến cổng phủ Tống gia, thì đúng lúc gặp hắn đi ra khỏi phủ.
Ta nhét rắn cạp nong xuống dưới xe ngựa của hắn để tiễn hắn xuống địa ngục.
Tính ta ấy mà, có oán phải trả, lòng dạ hiểm độc, ai chọc vào ta thì ta sẽ cho người đó biết mùi.
Riêng Thẩm Chiêu Chiêu là ngoại lệ.
Tỷ ấy nhiều lần chống lại ta, phạt ta, quan tâm ta, mắng ta, dạy dỗ ta, nhưng ta chưa từng để bụng.
Nhưng kiếp này, tỷ ấy vẫn muốn đưa ta đi đến nơi xa hơn Trang Tử, ta không nhịn nữa đâu.
Cách khung cửa sổ chạm trổ hình hoa, ta thấy tỷ ấy đang co ống tay áo lại, tay đang run lên.
Sự hoảng hốt cùng sự sợ hãi của tỷ ấy nói với ta rằng tỷ ấy cũng sống lại.
Hơn nữa là tỷ ấy sợ vào cung.
Vẫn sợ giống như kiếp trước, sau khi bị cắt lưỡi, khoét mặt thì bị thiêu sống.
Sợ trở thành vật hy sinh cho những âm mưu đấu đá trong cung.
Nói trước rồi, tỷ ấy không làm được mà không chịu tin.
Mấy ả tiện nhân có thể một đao đoạt mạng tỷ ấy.
2
Phụ thân không nhìn thấy được sự khổ sở đằng sau nụ cười gượng ép của đích tỷ, đồng ý rất dứt khoát:
“Chiêu Chiêu cần gì phải tốn công sức với loại nghiệt chướng đó, vi phụ sẽ đuổi nó đi để không làm chướng mắt con nữa.”
“Dù cho không thể trở thành thông gia với nhà bên kia, nhưng nó cũng sẽ trở thành trợ lực của con sau này, đâu cần phải chạy đến Trang Tử. Nuôi lớn đến bây giờ rồi lại thả đi, lãng phí biết bao.”
Đích tỷ đánh rơi vẻ đoan trang của đích nữ, bỗng nhiên làm vỡ bát trà sứ Thanh Hoa mà tỷ ấy yêu thích nhất, một đống vụn nằm trong bàn tay của tỷ ấy, chảy máu đầm đìa ngay lập tức.
“Ngay cả chuyện nhỏ như vậy phụ thân cũng không thể làm theo ý của con sao?”
“Thôi thì người cứ đợi con phá tung trời ở trong cung đi.”
Dưới sự ép buộc liên quan đến vận mệnh cửu tộc, trong ánh mắt oán hận của đích tỷ, cuối cùng phụ thân cũng thất bại:
“Tùy con, tùy con.”
“Tổ tông của ta tuyệt đối không được để bị thương.”
Ông ta lạnh nhạt với Thẩm Chiêu Chiêu mười mấy năm, chỉ có một lần duy nhất nói với tỷ ấy bằng giọng dịu dàng là dỗ dành nàng bỏ qua những điều tồi tệ trong quá khứ.
Nhưng không thật sự yêu thương người con gái này lắm, mà là tiếc vinh hoa phú quý ông ta có trong tay.
“Nếu không biết điều, để nương nương trách tội thì cả Thẩm gia này cũng đi tong.”
“Vì Thẩm gia, coi như ta xin con.”
Con rắn độc mà ta đang chơi trên tay cắn vào cổ tay ta, ánh mắt ta trở nên lạnh lùng, song ta bóp chết nó trong lòng bàn tay.
Thân rắn mềm nhũn rơi xuống đất, bị ta đá thẳng xuống ao cá.
“Quyền thế đúng là thứ có lợi, khiến lão già kia phải khom lưng uốn gối. Kiếp này, ta phải có được sự giàu sang trong cung.”
Đích tỷ vẫn chưa biết dã tâm của ta, nhân lúc đêm khuya, tỷ ấy nhét vào lòng ta một cái túi nặng trĩu:
“Mạt Nhi, tính cách muội ngang ngược, dạy mãi không chịu sửa, tối qua còn đánh gãy chân người hầu của Thẩm Văn Ích, tỷ không thể tha thứ cho muội được.”
“Đây là thức ăn và y phục thường ngày, muội hãy đi xe ngựa đến Trang Tử để tự kiểm điểm bản thân đi.”
“Làm sai thì phải chịu phạt.”
Nếu không phải trèo lên cây cổ thụ ở ngoài cửa rồi nghe lén được, e là ta đã tin rồi.
Con nhện đen trong ống tay áo cố bò ra ngoài nhưng bị ta siết chặt trong lòng bàn tay.
Khóe miệng nhếch lên, ta nhìn Thẩm Chiêu Chiêu hỏi:
“Thế lần này, tỷ định nhốt muội đến bao giờ?”
Ánh mắt sáng ngời của tỷ ấy nhìn lên cây đỗ quyên bên cạnh, lòng đầy tâm sự:
“Phải xem tâm trạng của tỷ đã.”
Ta thò tay vào trong cái túi, mò mẫm một lúc thì hiểu ra.
Ta ghé sát bên tai tỷ ấy, tiếng cười vang lên như chiếc chuông bạc:
“Muội đoán lần này tỷ sẽ không để muội về đâu nhỉ.”
Khoảnh khắc tỷ ấy đột nhiên quay lại, tỷ ấy đã bị ta dùng một cú đánh ngất xỉu.
“E rằng không được rồi, sự xa hoa trong cung mê hoặc lòng người, tỷ có thì muội cũng phải có.”
“Tỷ không có, muội càng phải có.”
Đôi môi đỏ hồng của tỷ ấy khẽ mở, cử động yếu ớt, rồi cuối cùng hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Xe ngựa gom rác đã đợi sẵn ở cổng sau.
“Đây là 100 lượng bạc, đưa tỷ ấy đi càng xa càng tốt.”
Người đưa đi nhất định phải giữ bí mật tuyệt đối.
“Ngươi muốn bị rơi đầu sao.”
Con nhện đen bò chậm rãi bò dọc theo cổ hắn, hắn sững sờ tại chỗ, không dám cử động:
“Ngươi đoán xem đầu ta rơi trước hay ngươi chết trước?”
“Dám để tỷ ấy quay lại phá hỏng chuyện của ta, ta đảm bảo cả nhà ngươi sẽ được chết một cách tử tế.”
Sát ý trong lời chế nhạo của ta rất mạnh, còn thêm con rắn độc dưới tay áo ta đang khè lưỡi nhìn hắn.
Cuối cùng hắn sợ hãi run rẩy đồng ý.