Chiêu Chiêu Của Ta
Chương 2
3
Kiệu đón người ở trong cung vẫn chưa đến, Hồng Tụ cô cô bê chậu rửa mặt đến hầu hạ đích tỷ ta rửa mặt chải tóc.
Khi ta mặc y phục của đích tỷ bên bàn trang điểm rồi xoay người lại, chậu nước nóng của tỷ ấy rơi oành xuống đất.
Nỗi sợ hãi cùng với hoảng loạn nhanh chóng bị một ngón tay của ta chặn lại bên mép môi.
“Hồng Tụ cô cô là người nhìn Thẩm Chiêu Chiêu lớn lên, chắc bà không muốn tỷ ấy chết thảm ở ngoại ô đâu nhỉ.”
Cuối cùng bà ấy cũng hiểu ra đại tiểu thư mất tích là do rơi vào tay một ác quỷ như ta ánh mắt trở nên thâm độc:
“Ngươi… Ngươi thật tàn nhẫn.”
“Đại tiểu thư đối xử tử tế với ngươi, ngươi lại lấy ân báo oán, ngươi không xứng…”
“Hự..”
“Cô cô còn nói nữa, không chừng đích tỷ sẽ bị đánh nặng hơn đó. À phải rồi, Tiểu Hắc của ta giao lại cho đích tỷ rồi.”
“Bà nói xem, nếu ta bảo tâm trạng của ta không được tốt, đích tỷ của ta sẽ ra sao nhỉ?”
“Đích tỷ ta có mệnh hệ gì, nhưng lời thề quỳ trước giường bệnh của đích mẫu ta sẽ bị phá bỏ, liệu bà sẽ có kết cục như nào đây?”
Hồng Tụ cô cô lo lắng do dự không dám mạnh dạn tiến tới, lặng lẽ cất con dao găm vào lại trong ống tay áo.
“Có thế chứ.”
“Sau này, hai chúng ta sẽ sống tốt ở trong cung, phải mạnh mẽ hơn một chút.”
Ánh mắt mang theo khí thế hừng hừng của bà ấy khựng lại khi nhìn thấy con bọ cạp trên đầu ta, bà ấy llập tức nôn ói.
“Gì thế, nó ngoan lắm mà.”
“Tuy trước kia nó cắn người nhưng giờ thì không còn nữa.”
Thẩm Chiêu Chiêu không cho phép, ta sẽ không làm.
Trước khi vào cung, vẫn phải tặng cho phụ thân món quà to.
Trong chiếc xe ngựa lắc lư, khóe miệng của Hồng Tụ cô cô đang kéo cao hết cỡ:
“Cuối cùng hai mẫu tử Hải Đường Uyển Lí cũng gặp quả báo, bị rắn độc, nhện độc bò lên giường lúc nửa đêm, cắn một phát khuôn mặt bị hủy hoại, cắn thêm phát nữa cụt luôn chân.”
“Hai người hèn hạ, nịnh nọt, diễu võ dương oai suốt từng ấy năm, cuối cùng cũng gặp quả báo.”
“Tiện nhân của tiện nhân, phế của phế, giết quách bọn họ đi mới phải.”
“Khuôn mặt xấu xí kia sẽ không làm phu nhân tức giận được nữa, phu nhân của ta dưới suối vàng biết được chắc cũng vui lắm.”
Thấy Hồng Tụ cô cô rưng rưng nước mắt, ta nghiêng người, bất đắc dĩ ngáp hai cái rồi lại chợp mắt tiếp.
Nếu không phải vì Thẩm Chiêu Chiêu quản lý ta, hai mẹ con nhà đó không đến mức được đi lại ở hậu viện từng ấy năm đâu.
Tiếc là ta không được đưa họ vào Hoàng cung.
Chỉ đành, đành tặng cho hai người bọn họ một món quà để tăng thêm bầu không khí vui vẻ trong hôm hỷ sự của ta.
Bánh xe ngựa xoay tròn, tiếp đến tiếng “két” thắng lại của bánh xe mở đầu cho số mệnh mới của ta.
Tường đỏ gạch vàng dần dần rõ dạng, giống như một cái miệng khát máu của thú dữ.
Dường như có thể lao vào cấu xé nhai nát người ta thành từng mảnh mà không nhả vụn xương ra.
Mà ta thì từ nhỏ hễ thấy máu là hưng phấn.
Đám tiện nhân trong cung hai tay nhuốm đầy máu, kiếp này ta sẽ chơi với các ngươi đến tận cùng.
Nhưng quý phi không biết sự độc ác của ta, tát ta một cái mà ta không kịp đề phòng…
4
Nói là đi qua, nhưng cố tình đợi ta thì đúng hơn.
Nô tài khiêng kiệu đi trẹo người sang thế là va vào bọn ta.
Ả ta không nói lời nào liền bước xuống vả ta hai phát một cách hung hăng.
“Mù mắt à, dám cản đường của bổn cung, có phải ngươi chê mình sống quá lâu rồi không?”
Ả ta thông minh, xinh đẹp động lòng người, miệng hồng hé mở giống như hoa tươi chớm nở rộ.
Ta nhìn đến ngẩn người, thầm nghĩ trong lòng, nếu mình cứ xé toạc nó ra thì có vẻ hơi nhàm chán.
Kiếp trước, ả ta là người khiến tỷ tỷ ta sảy thai, hủy hoại dung mạo, cắt đứt ân sủng của tỷ ấy.
Ta không tìm ả ta, ả ta lại tự dâng mình tới tận cửa.
Tốt lắm, eo nhỏ mảnh khảnh, cơ thể mềm mại, ta vừa nhìn là muốn ra tay, để xem bóp chết ả ta như thế nào là hợp.
“Còn không mau khấu đầu nhận tội với nương nương?”
“Cô nương không biết phép tắc, đụng phải nương nương, mong nương nương thứ tội.”
Hồng Tụ cô cô kéo tay áo ta, tỏ ý bảo ta cúi đầu.
Con ngươi của ta lóe lên, ta nghe lời quỳ xuống, nhìn viền váy đính ngọc trai với chỉ vàng của ả ta, học theo giọng điệu nịnh nọt của di nương trong phủ:
“Nương nương xinh đẹp đến mức khiến muội ngây người.”
“Không biết thiên hạ còn có nữ tử đẹp như tiên nữ thế này, nên nhất thời quên mất quy củ, nương nương thứ tội.”
Ả ta nghe xong thì phấn khởi hẳn lên, ngẩng gương mặt kiêu căng lên để lộ cái cổ trắng nõn.
Ta búng tay một cái, búng con nhện độc ở trên đầu ngón tay ta lên đó.
Nó rất thông minh, men theo ngực, trong chốc lát đã ẩn mình bên trong cơ thể đẫy đà của ả ta.
Ta vào cung chỉ mang theo nó, một vết cắn của nó thì dù là thần tiên cũng khó mà cứu được. Chỉ bò qua bò lại thôi cũng đủ để khiến khuôn mặt xinh đẹp của Quý phi nương nương sống không bằng chết.
Quý phi không biết, dùng hộ giáp nhọn hoắt nâng cằm ta lên, nhìn thấy vẻ chán nản trên khuôn mặt cố làm cho xấu của ta, ả ta giẫm lên tay ta rồi bước lên kiệu.
“Đừng tưởng bổn cung sẽ tha cho người vì mấy câu nịnh hót đó, phạt ngươi quỳ hai canh giờ cho bổn cung.”
Ả ta vội vã rời đi, để ta quỳ trên đường vào cung như trò đùa, bị cung nữ với nô tài đến lui cười nhạo.
Không biết tên nô tài ngu xuẩn nào lại nói oang oang lên như sợ người ta không nghe được:
“Vừa vào cung đã đụng phải Quý phi nương nương, e là không phải điều tốt lành gì, biết đâu về sau lại đoản mệnh như những người ở hậu cung, sống không nổi ba tháng.”
Diễu võ dương oai mà không biết kiêng dè tí nào, không biết là người ở cung của Quý phi hay ở đâu nữa.
Hắn muốn chọc giận ta, nhân cơ hội đó làm mất thể diện của nhi nữ thế gia, rồi dạy cho ta một bài học.
Nhưng ta chỉ nhìn vào khuôn mặt xấu xí đó, mỉm cười nhẹ nhàng.
Hắn thấy ta yếu đuối, phất tay áo định đu về bẩm báo, nhưng đâu ngờ ta đang nghĩ xem lột da trên mặt thì lột chỗ nào là đau nhất.
Hồng Tụ cô cô sụt sịt, che bàn tay sưng tấy của ta lại, dùng ống tay áo lau sạch từng vết bẩn nhỏ nhất trên đó.
“Toàn là đám người xấu xa, ra tay nặng như vậy. Tay của cô nương như vậy, e rằng không thể viết được nữa.”
Quay người lại, bà ấy lau nước mắt.
Bà ấy vốn là người miệng cứng lòng mềm, thấy ta đánh Thẩm Chiêu Chiêu nhiều, bà ấy nói muốn giẫm chết ta.
Nhưng hôm nay ta là người bị đạp, bà ấy lại thấy đau lòng.
Thế thì sao, ta cũng đâu thể dùng chữ giết người.
Từ khi ta đưa Thẩm Chiêu Chiêu đi, sắc mặt của bà ấy không tốt lắm, nhưng trông bà ấy lại dịu dàng hơn khi quỳ cùng ta dưới cái nắng như thiêu đốt.
Ta biết bà ấy nghĩ gì.
Nếu người bị sỉ nhục là Thẩm Chiêu Chiêu, chắc chắn tỷ ấy sẽ không thờ ơ và không biết xấu hổ như ta:
“Ta đây quỳ từ bé đến lớn, chỉ là đổi chỗ quỳ thôi, không đến mức đấy đâu.”
Bà ấy nhớ Thẩm Chiêu Chiêu, ta cũng vậy.
5
Phụ thân sủng ái di nương trẻ đẹp trong nhiều năm, di nương của ta đẹp nhưng tham vọng quá lớn, ăn sung mặc sướng còn không thấy đủ, cứ phải tranh bằng được cái chức đích mẫu.
Đích mẫu sinh con gái, bà ta phải sinh con trai bằng được, tiếc là ta cũng không chịu thua kém, sinh là con gái nhưng tính là con trai, không để bà ta giành được chiến thắng sau cuối.
Tâm gian xảo của bà ta vẫn chưa chịu dừng lại, ngay cả khi phụ thân đưa bà ta về, bà ta vẫn nắm giữ mọi ân sủng, trở thành nữ nhân quyền lực nhất hậu viện.
Chỉ là thủ đoạn tranh sủng của bà ta đã gây tai họa cho ta.
Ta luôn đau ốm, hễ mỗi lần thế bà ta lại cầu xin phụ thân.
Phụ thân ta ngay cả việc quan tâm đến đích nữ còn không làm, sao có thể quan tâm đến ta.
Không xin được phụ thân thì lại đánh ta bầm dập cả người.
Khi ta đang hầu trà cho đích mẫu thì bà ấy phát hiện ra vết roi trên cánh tay của ta, bà ấy giận đến mức không kiềm chế được dù từ trước đến nay luôn là người ôn hòa.
Phụ thân lại bảo vệ di nương, nhưng mẫu thân ta vẫn bị đích mẫu phạt đánh bằng roi với phạt tiền hàng tháng, ngược lại là một đứa nuôi tốn cơm tốn gạo như ta lại được sống ở viện của đích mẫu.
Trước giờ đích mẫu chưa từng tranh giành với di nương, nhưng khi thấy những vết thương chằng chịt trên cơ thể gầy gò của ta, bà ấy sợ đến mức tay run bần bật:
“Cứ tưởng là tầm mắt hạn hẹp nhưng không ngờ lại nham hiểm đến vậy.”
Thẩm Chiêu Chiêu có trái tim lương thiện, nhân hậu hệt như đích mẫu.
Bọn họ đối xử với ta rất ta, tốt đến mức ta không còn mơ thấy ác mộng nữa, tốt đến mức ta không phải khóc thầm mỗi đêm nữa, tốt đến mức ta muốn trở thành ruột thịt với họ.
Đến khi không còn ân sủng, mẫu thân ta mang theo ngân lượng bỏ trốn theo tên kép hát, phụ thân treo cổ gã đó ở mảng sân bỏ hoang, đến lúc đó ta mới hiểu huyết mạch là thứ không thể tách rời chúng ta.
Thậm chí phụ thân ta còn nghi ngờ liệu ta có phải con của ông ta hay không, ông ta đã ném ta vào hầm ở nơi một nơi hoang vu mà không một lời giải thích.
Ông ta nói chẳng qua chỉ là một đứa con thứ, thà chết cũng đừng khiến ông ta nhục nhã.
Lúc đó trong phủ có Trương di nương bị sảy thai vì một bát canh của mẫu thân ta, từ đó sân hận trong lòng.
Tai họa không rơi vào người mẫu thân ta mà rơi vào người ta.
Trương di nương sai người đổ rắn, sâu, chuột, kiến trong sọt đến “hầu hạ” ta.
Sau khi những cái miệng toàn độc đó lao về phía ta, ta không còn nhớ gì nữa.
Những người hầu đã thuật lại rằng ta đã ăn hết lũ rắn rết có độc, đều bị kế mẫu mang đi bán.
Về sau ta thích chơi cùng với những con vật có độc, thậm chí còn thả một con rắn nước vào bồn tắm của Trương di nương khiến bà ta lúc chết không mảnh vải che thân, mặt đầy lỗ máu.
Họ nói ta là quái vật, chỉ có ánh mắt trong trẻo của Thẩm Chiêu Chiêu là nhìn ta tràn đầy yêu thương .
Ta không cần lòng tốt của tỷ ấy nên ta đã đánh đập, dọa nạt, trêu chọc tỷ ấy hung hăng hơn bất cứ ai.
Tỷ ấy chỉ lặng lẽ thu dọn đống hỗn độn do ta bày ra, rõ ràng là một đích nữ cao quý, nhưng phải giải thích với kế mẫu hết lần này đến lần khác với khuôn mặt sưng vù trông thật tức cười, nói rằng do ta bị dọa sợ nên mới như thế, còn tỷ ấy không sao. Tỷ ấy nói chỉ cần nuôi dưỡng thật tốt thì Mạt Nhi hiền lành của trước kia sẽ quay về.
Tỷ ấy nghĩ nhiều rồi, bước ra từ địa ngục thì chỉ có ma quỷ mà thôi.
Sau khi đích mẫu qua đời vì bệnh tật, Thẩm Chiêu Chiêu khổ sở hơn rất nhiều, nhưng luôn bảo vệ ta ở viện, bảo vệ dưới đôi cánh của tỷ ấy.
Ta gây họa rất nhiều, phụ thân luôn muốn treo cổ ta, là Thẩm Chiêu Chiêu nhờ quyền thế của nhà ngoại tỷ ấy uy hiếp, chỉ để ta bị phạt đánh roi, quỳ ở từ đường, còn bảo ta đi Trang Tử để ngăn cản ý nghĩ giết người của phụ thân.
Cho đến khi tỷ ấy vào cung ở kiếp trước, tỷ ấy không thể bảo vệ ta được nữa.
Tỷ ấy đã phó thác ta cho vị thế tử lương thiện từng được cứu mạng bởi nhân sâm hồi môn của đích mẫu.
Tỷ ấy bảo ta phải nghe lời, làm một thê tử dịu dàng, khôn khéo cũng như đừng để tỷ ấy phải lo lắng.
Tỷ ấy đe dọa ta không nghe lời thì cả đời này sẽ không quan tâm ta nữa.
Trước giờ ta chưa từng nghe lời ai, duy lần đó là ta nghe.
Ta bị phu quân tốt bụng cầm kiếm đâm xuyên qua yết hầu nhưng vẫn còn thoi thóp.
Hắn nói số mệnh của đích tỷ ta không được tốt, không thể trợ lực cho Hoàng hậu, không đấu lại các Quý phi, bị đổ oan rồi đưa vào Thận Hình ty, móc mắt, chặt tay, trầy da tróc thịt rồi mới đưa vào lãnh cung.
Cũng không biết là ai ở trong cung đã ném một ngọn đuốc tiễn tỷ ấy một đoạn đường cuối cùng.
Một cung phi của Thẩm gia bị trừng phạt đã tự sát kéo theo Thẩm gia bồi táng theo, cuối cùng tru di cửu tộc.
Hắn nói hắn lấy vì tương lai của Hầu phủ cũng như muốn được cung phi giúp đỡ, chứ không phải vì một thứ nữ đê tiện như ta.
Đích tỷ của ta chết, ta cũng đi theo.
Hắn ban ta vô số vết dao, dao cứa vào thịt, máu đỏ một mảng.
Lúc đó cổ họng ta rất đau, vết máu toàn thân cũng rất đau.
Nhưng cũng không đau bằng nỗi đau khi biết Thẩm Chiêu Chiêu chết trong cung.
Tỷ ấy lừa ta, trong cung không có cái mà tỷ ấy gọi là “hưởng phúc”, chỉ là đi vào chỗ chết có đi mà không đường về, trước giờ tỷ ấy vẫn biết.
Những nữ nhân xấu xa từ trong xương tủy kia giống hệt ta, những người như bọn ta nên ở cùng một chỗ mới phải, ở cùng để phân cao thấp.
Tỷ ấy không thoát được, ta sẽ tới.
“Tô thị nữ, Hoàng hậu nương nương gọi ngươi!”
Một tiếng gọi kéo ta trở về từ trong ký ức.