Chiêu Chiêu Của Ta
Chương 6
15
“Mạt Nhi, muội lại đi đâu thế?”
Ta phủi bụi trên người:
“Từ giờ trở đi sẽ không còn ai có thể bắt nạt tỷ được nữa.”
“Chết chóc, bệnh tật, đều xong cả rồi.”
Nhưng không ngờ vết thương trên cánh tay ta lại chảy máu.
Thẩm Chiêu Chiêu nhát gan, gương mặt xinh đẹp hồng hào mất tăm trong nháy mắt.
Ta chui vào lòng tỷ ấy:
“Muội không đau, không đau đâu, Chiêu Chiêu đừng khóc mà.”
Tỷ ấy không khóc nhưng trở nên u ám:
“Bọn họ khẩu Phật tâm xà, lòng dạ gian xảo, nhân phẩm không đoan chính, còn không bằng một đầu ngón tay của tỷ.”
“Dựa vào đâu mà bọn họ muốn làm chủ thiên hạ?”
“Mạt Nhi, cho muội cả thiên hạ, muội có muốn không?”
Thân hình Thẩm Chiêu Chiêu run lên dưới lớp Hoa phục, nhưng đôi mắt lại sáng rực lạ thường.
Hóa ra mục đích vào cung của tỷ ấy là như vậy.
Ta hiểu rồi.
Sức khỏe Hoàng hậu không tốt, mới đầu Bệ hạ còn thường xuyên tới thăm hỏi vì nàng ta vừa mất con.
Nhưng Hoàng hậu vẫn luôn đau ốm, ngụ ý rằng muốn Hoàng thượng diệt sạch mẫu tộc của Quý phi.
Bệ hạ ngày càng chán ghét, ngược lại quay sang nhớ đến muôn vàn điều tốt của Quý phi.
“Nàng là người tương môn hổ nữ*, tự do phóng khoáng, không có nhiều tham vọng. Trái tim của nàng đều dành cho ta. Nếu nàng là Hoàng hậu… Thôi bỏ đi.”
(bậc cha chú có tài năng, con cháu cũng thân thủ bất phàm)
“Cuối cùng là do Hoàng hậu của trẫm hại nàng, hay tình yêu của trẫm đã hại nàng?”
Hắn nằm trên giường của ta, nhưng lòng lại nhớ đến cố nhân, ghét thật.
Ta cắn lên bả vai hắn, khẽ cười:
“Có lẽ trước giờ nàng chưa từng yêu, chỉ là người khác làm Bệ hạ có cảm giác nàng đã yêu.”
Hoàng đế vuốt mái tóc dài của ta, lập tức khựng lại sau gáy của ta:
“Là như nào? Có phải nàng biết điều gì không?”
Đau quá, nhưng cơn đau này lại khiến ta hưng phấn một cách kì lạ.
Kìm nén tiếng gào thét cuồng dã trong lòng, ta hèn nhát cầu xin sự thương xót:
“Là người của Hoàng hậu nương nương đến lãnh cung nói, nói… Nói rằng…”
Ánh mắt của hắn trở nên sắc bén, lực trong tay cũng tăng thêm, khiến hơi thở của ta trở nên gấp gáp.
“Nương nương nói, không muốn để phủ tướng quân rơi vào cảnh cả tộc lầm than thì Quý phi phải dùng cái chết để tạ tội.”
“Vương gia không tha thứ cho Lý gia.”
Bàn tay hắn dần buông ra, nắm đấm dần dần siết chặt.
“Hóa ra là như vậy.”
“Hiện giờ phủ tướng quân bị thu binh quần, phủ Thái sư nổi danh thiên hạ độc tài một cõi.”
“Hoàng vị của trẫm, thà để bọn họ ngồi còn hơn.”
Đây là lần đầu tiên hắn giận dữ bỏ đi trong đêm.
Ta nhếch miệng rồi mặc y phục vào.
Tiếp theo phun ra con nhện con từ trong miệng.
Tuy nó nhỏ nhưng nó là loài độc ác nhất.
Ngay cả vòng bạc của ta cũng không độc bằng nó.
“Đợi thêm đi, biết ngươi muốn uống long huyết, ai mà lại không biết chứ.”
16
Hoàng hậu bị bệnh thật, mẫu tộc của Hoàng hậu đều tin, Hoàng hậu lại một mực không tin.
Phủ Thái sư lần lượt đưa các quân cờ đến để thay Hoàng hậu sinh con, nhưng tất cả đều chết trong tay Hoàng hậu.
“Bổn cung vẫn khỏe, sao bọn chúng dám.”
“Chỉ là một đứa trẻ thôi mà, không làm khó được bổn cung.”
Sau đó nhìn sang ta:
“Ngươi tưởng ta không biết ngươi đang suy tính điều gì hay sao?”
“Nhưng ngươi, đừng mơ.”
Ta giấu Thẩm Chiêu Chiêu sau lưng, cuối cùng tỷ ấy vẫn bị đưa về Vị Ương cung.
“Lại đang mang thai.”
“Không lẽ còn sợ bổn cung hại ngươi sao? Nói cho bổn cung từ sớm thì đâu phải chịu khổ như vậy.”
Nàng ta cho Thẩm Chiêu Chiêu ăn ngon mặc đẹp nhưng chưa từng nhắc đến việc thăng vị cho tỷ ấy.
Uống từng bát, từng bát thuốc bổ thai, ta biết tỷ ấy sẽ bỏ mạng để sinh đứa bé ra.
Ta mất ăn mất ngủ, Thẩm Chiêu Chiêu lại bảo ta bình tĩnh, đừng sốt ruột.
Cho đến khi trong phủ tướng quân truyền tin rằng tiểu thư Thẩm Chiêu Chiêu thực chất là muội muội ruột của Quý phi lưu lạc bên ngoài.
“Mạt Nhi, muội nhìn xem, Chiêu Chiêu cũng không vô dụng đâu. Giờ Chiêu Chiêu đã ngang hàng với Quý phi rồi.”
Dưới tường hoàng cung, người trong lòng tỷ ấy với thân hình trường thân ngọc lập* đang đứng cùng một lão tướng quân.
(Xưa dùng để chỉ dáng người mảnh khảnh của con gái, hiện tại thường dùng để miêu tả dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ của con trai)
Khi đôi mắt dịu dàng ấy nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu, người đó không thể nói thành lời.
Nhưng rõ ràng ta nghe thấy lòng chân thành cùng với tình yêu của huynh ấy vang lên đinh tai nhức óc.
Đưa người mình yêu từ Hoài Nam đến trước mặt Hoàng đế là một ân huệ, không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể bình an vô sự.
Rồi dấn thân vào phủ tướng quân, nương vào đó mà trở thành quân sư hiến kế, nhưng đều là vì hoạch định kế hoạch cho Chiêu Chiêu.
Sự tác thành, sự bảo vệ âm thầm và bầu bạn chính là những tình cảm sâu sắc của huynh ấy.
Ta nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Nghi phi rồi quay về hậu cung.
Thứ ngăn cách sau lưng không chỉ là bức tường hoàng cung, mà là cả cuộc đời.
17
Hoàng hậu tức giận ném vỡ tách trà, thậm chí còn hung hăng tát ta hai cái:
“Ngươi có biết xuất thân của muội muội ngươi như thế nào không hả?”
Ta lắc đầu, đáp lại chân thành:
“Thần thiếp thật sự không biết di nương lại to gan mua một đứa trẻ về giả làm con của bà ta.”
“Nếu thần thiếp biết, sao có thể không diệt sạch tận gốc khi tiêu diệt Quý phi.”
Nhắc đến Quý phi là nàng ta lại hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Rõ ràng kế hoạch của nàng ta rất hoàn hảo, dùng một bào thai bị còn đang quấn cuống rốn để đổi lấy hủy diệt tướng môn.
Nhưng ả tiện nhân đó không biết đã hạ độc nàng ta từ khi nào, không những khó có thai mà còn bệnh tật triền miên, ngay cả gia tộc cũng coi nàng ta là con rơi.
Nàng ta sao ngờ được cái ngày ta kéo tay áo cầu xin nàng ta, khi nàng ta nhét quả hạnh vào miệng đã bị con nhện nhỏ của ta cắn trước một miếng, thế nên nàng ta mới ốm đau triền miên, không thuốc nào có thể chữa trị.
Tiểu Hắc của ta là sinh vật sống duy nhất còn sót lại trong đống thuốc độc sau khi chiến đấu đến cùng.
Thân thể nhỏ bé nhưng ngũ độc* đều đủ cả.
(gồm bò cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc, vào tiết Đoan Ngọ, vẩy nước hùng hoàng vào gầm giường, góc tường để trừ độc)
“Chịu thôi, ngoại trừ đứa con của bổn cung. Không một đứa trẻ nào trong cung được ra đời.”
Nên là những cung phi lần lượt chết một cách khó hiểu trong hậu cung, có thể là hạ độc hay là gì khác.
Nhưng người chết dưới đao của Quý phi, không có ai là không bị nàng ta đưa đến dưới lưỡi đao của Quý phi.
Xét về độ độc ác và mưu mô thì nàng ta xứng đáng là người đứng đầu Lục cung.
Chỉ không biết rằng chuỗi Phật châu trên tay dính đầy máu sẽ mang đến cái chết như thế nào với nàng ta.
“Nương nương, gió to rồi, đi ngược với gió sẽ không thích hợp lắm đâu.”
“Nghi phi nương nương là đích nữ của tướng quân, người không được thất lễ.”
Bốp!
Nàng ta tát ta một cái rất mạnh, khiến ta ngã xuống từ đình nghỉ mát.
Dưới thân ta chảy máu khiến khuôn mặt nhợt nhạt đó kinh hãi.
Còn ta lại nhếch mép cười.
Thái y tìm thấy thuốc phá thai trong chén trà với bánh trong đình nghỉ mát, cộng thêm việc nhiều người nhìn thấy cái tát của Hoàng hậu, cuối cùng nàng ta đã hủy hoại tiền đồ của mình.
Thuốc tránh thai với thuốc độc giết các cung phi là do phu nhân của Thái sư đưa vào, chúng được đặt trong hộp đựng thức ăn của Hoàng hậu.
Thiên tử tức giận, phủ tướng quân nhân cơ hội đó kêu oan cho Quý phi.
Thậm chí Nghi phi còn phát hiện ra một vài “tai mắt” của Hoàng hậu bên cạnh mình, ngày nào cũng thêm thuốc vào canh bồi bổ của tỷ ấy, chỉ để tỷ ấy sẽ mất mạng vì băng huyết khi sinh con.
Cuối cùng Hoàng đế cũng có cơ hội tiêu diệt những người đối lập với phe hắn, sao hắn có thể bỏ qua.
Thái sư chưa kịp hành động thì cả phủ Thái sư bị vây lại như rùa nhốt trong lồng.
Hoàng hậu bị cấm túc ở Vị Ương cung, suốt đời không được ra ngoài.
Thái sư ra vẻ đạo mạo, coi trời bằng vung sát hại Hoàng tự, bị Ngôn Quan kết tội, hết đường chối tội, bị Hoàng đế ép về quê để dưỡng già.
Ta không hiểu triều đình, ta chỉ muốn dùng đứa trẻ để kéo Hoàng hậu xuống mà thôi.
Trên triều đình, Tạ đại nhân đã lên kế hoạch sẵn mọi thứ cho Thẩm Chiêu Chiêu.
Chỉ là người bước vào cục diện đó đã đổi thành ta.
18
Khi Thẩm Chiêu Chiêu lén điều trị cơ thể cho ta, giúp ta có thai, ta biết tỷ ấy muốn dùng mạng của mình và đứa trẻ để lật đổ Hoàng hậu, lót đường cho ta và đứa con.
Thậm chí tỷ ấy còn giấu thuốc độc vào móng tay, chỉ đợi ngày sảy thai rồi hòa mạng sống của mình vào đó.
Ta nói rồi, tỷ ấy rất ngốc.
Ngốc đến mức không qua mắt được ta.
Ngốc đến mức cược cả tính mạng vì một con quái vật như ta đây.
Ngốc đến mức vắt óc suy nghĩ vì thiên hạ vạn dân không liên quan đến tỷ ấy.
Tỷ ấy rất ngốc, nếu ta không bảo vệ tỷ ấy thì sẽ thiệt thòi cho tỷ ấy.
Nhìn móng tay của Hoàng đế đang chuyển sang màu đen, ta mỉm cười:
“Đa tạ Bệ hạ đã chăm sóc.”
Giờ đây tỷ tỷ của ta là Quý phi, tỷ ấy được sủng ái trong hậu cung giống như Quý phi trước kia.
“Nhưng đây thật sự là điều muội muốn sao?”
Ta mỉm cười sờ đầu tỷ ấy:
“Cuộc đời dù có lựa chọn như thế nào, cuối cùng vẫn sẽ thấy hối hận.”
“Chỉ cần nghe theo con tim vào lúc này thì đó chính là lựa chọn đúng đắn nhất.”
“Huống chi là triều đình thối nát này, buộc phải có một người đứng ra dọn dẹp sạch sẽ.”
“Đó là tham vọng của hắn, giờ cũng là của tỷ.”
Trên triều đình, Tạ Thượng thư thể hiện tài năng, đã dần dần dọn dẹp những trở ngại cho tỷ ấy.
Họ thấy nhau từ xa, cách một cánh cửa, ánh mắt nhìn nhau lưu luyến, không nỡ rời xa.
Ta không chịu nổi, đành tác thành.
Trước khi Hoàng hậu chết vì bệnh tật, nàng ta đã mong được gặp Bệ hạ, Bệ hạ đã đi.
Hôm đó ta tìm cớ rời đi
Hai người nói chuyện tình cảm vợ chồng rất lâu, đến cuối cuộc trò chuyện, Hoàng đế không nhịn được:
“Nàng hãy giữ gìn sức khỏe, trẫm đã mất Quý phi rồi, không muốn mất cả nàng nữa. Đối với trẫm hai người luôn là người khác biệt so với những người khác.”
Hoàng hậu sửng sốt, sau đó mỉm cười đưa tay lên xoa lông mày của hắn:
“Sau này, thiếp nguyện tụng kinh niệm Phật, cầu cho Bệ hạ được an khang.”
“Không được, các người đáng chết.”
Hai người kinh ngạc quay đầu lại, một người bị ta bóp cổ, một người bị ta đá xuống đất phun ra một ngụm máu tươi.
“Làm bao nhiêu việc ác, cuối cùng sám hối một câu là thành Phật, có từng hỏi những người đã chết chưa? Bọn họ đồng ý không? Ta có đồng ý không?”
Hoàng hậu thở hổn hển muốn đi cứu Hoàng đế, nhưng Hoàng đế bị ta bóp cổ và không nói được gì.
Tiểu Hắc bò ra từ tay áo của ta, thuận thế bò vào miệng của Hoàng đế.
Khi hắn sợ hãi chỉ tay vào ta, ta cực kì hưng phấn:
“Long huyết đấy, Tiểu Hắc uống nhiều vào nhé.”
Hoàng hậu sợ choáng váng, ta quăng Hoàng đế xuống đất, nắm sau gáy Hoàng hậu cười khẩy:
“Người thích nhất là vu oan cho người khác, mà nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc. Nên lần này thần thiếp sẽ thành toàn cho nương nương.”
Ta bóp cằm của nàng, đổ một chén toàn nọc độc vào miệng nàng ta.
Một lát sau, thất khiếu của nàng ta chảy máu, đau đến co giật.
Những chất nhầy trắng trắng vàng vàng chảy lênh láng khắp mặt đất.
Hoàng đế bị bộ dạng đó dọa sợ, nhưng chưa kịp phản ứng thì đã nôn ra máu.
Hai người họ hoàn toàn mất đi khả năng cử động, lúc này ta mới sợ hãi hô lên.
Thái y tập hợp lại rồi nhưng hai người họ đã không còn cứu được nữa.
Tiểu Hắc của ta đoạt mệnh, Diêm Vương cũng không cứu được.
Gia tộc của Hoàng hậu bị buộc tội hành thích vua, khó mà trở mình.
Thẩm Chiêu Chiêu kéo dài thời gian đến ngày đầy tháng của Hoàng nhi, Hoàng hậu được đưa vào lăng mộ, Hoàng đế cũng sắp tàn hơi.
Đại nhân Tạ ở tiền triều dẫn đầu quần thần ủng hộ tiểu Thái tử đăng cơ, đích tỷ Thẩm Chiêu Chiêu của ta thành quân vương nhiếp chính.
Khi Thái hậu ôm Hoàng đế bàn nghị sự cùng quan thân, ta mới đưa Tiểu Hoa là con của Tiểu Hắc đến trước mặt Thái thượng hoàng:
“Ta không có dã tâm, sắp xếp nhiều như thế, chỉ là muốn giết vài người, tốt số nên toàn thân trở về, còn xui xẻo thì phải chết cùng đám tiện nhân các người.”
“Đời người cũng chỉ có thế mà thôi, chết thì chết, cũng chẳng có nghĩa gì.”
“Nhưng giờ thì khác, Chiêu Chiêu có con, Tiểu Hắc cũng có con. Vì bọn họ, ta cũng sẽ sống tiếp.”
Tiểu Hoa bò ra từ tay áo ta:
“Tiểu Hắc uống không đủ long huyết, cho Tiểu Hoa uống đi.”
Tiểu Hoa bò lên cổ hắn, ta đối mặt với nét mặt hoảng sợ của hắn, chạm vào sống lưng của hắn.
19
Về sau Chiêu Chiêu buông rèm nhiếp chính, ta thường ngồi ở cung của tỷ ấy uống trà.
Người trong cung đều biết tính tình của Thái phi ta sớm nắng chiều mưa, không ai dám lại gần.
Chiêu Chiêu với Tạ Thái phó ngồi dưới dàn bồ đào ta dựng bàn chính sự, bàn chuyện thiên hạ, chuyện trên trời dưới biển, quá khứ chúng ta đã bỏ lỡ nhưng tương lai chúng ta vẫn ở bên nhau.
Đó là câu chuyện của bọn họ.
Còn ta chỉ là bông hoa nhỏ tắm dưới nắng, bảo vệ tỷ ấy.
Suỵt, Thẩm Chiêu Chiêu sẽ sợ, phải giấu kĩ bông hoa nhỏ đi.
– Hết –