Chiêu Chiêu Của Ta
Chương 5
12
Cuối ngày hôm đó, Tô Quý nhân đổ trà nóng lên người ta, bị ta phạt quỳ giữa trời mưa tầm tã.
Bệ hạ bãi triều đi ngang qua nhìn thấy bông hoa lan quật cường kiêu ngạo, lưng thẳng tắp nở rộ trong mưa.
Hắn đau lòng lắm, sau đó ôm tỷ ấy về tẩm cung, cả đêm không ra ngoài.
Trời vừa sáng, hắn lại bị thúc giục thượng triều.
Những lời răn dạy của Hoàng hậu với đóa hồng Quý phi của hắn cứ luân phiên tới chỗ tỷ ấy.
Thẩm Chiêu Chiêu lỡ hỏi thêm một câu, liền bị ma ma của Hoàng hậu dùng đế giày tát đến cả miệng đầy máu.
Hình phạt nặng nề như thế ở trước mặt mọi người, thật là một sự sỉ nhục rất lớn.
Thứ nữ không biết điều sẽ chịu hình phạt như vậy từ Trung cung.
Ta cắn đầu ngón tay, trong khoang miệng tràn đầy mùi máu bị cô cô ôm chặt vào lòng, ta nhìn thấy Thẩm Chiêu Chiêu đang lắc đầu qua khung cửa sổ.
“Giết…”
Bàn tay cô cô bịt miệng ta, bị ta cắn đến mức máu thịt đầm đìa, nhưng thứ ta cảm nhận được lại chỉ là nước mắt của bà ấy đang rơi trên mặt ta.
“Nhị tiểu thư kiên nhẫn hơn đi, nếu người đã chọn con đường không thể quay đầu lại, người nên dũng cảm vượt qua khó khăn mà tiến về phía trước.”
“Con đường ngưởi muốn đi, lão nô sẽ đi cùng người.”
Không biết trôi qua bao lâu, từng nhóm người lần lượt rời đi. Thẩm Chiêu Chiêu đang hấp hối mới được dìu vào.
“Không biết phép tắc như vậy, nương nương dạy dỗ mấy câu là xong rồi?”
“Quy tắc của tiểu chủ thì sao?”
“Quỳ xuống ngẫm lại đi.”
“Những người khác đi làm việc của mình đi. Ta sẽ ở đây trông chừng.”
Hồng Tụ cô cô ngày càng giống người trong cung, cũng rất biết cách giả vờ.
Sau khi đám đông giải tán, bà ấy liều mạng lao tới trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu, không biết nên đặt tay ở đâu:
“Tiểu thư, sao người lại một mực muốn vào cung thế. Tiểu thư không nên chịu khổ ở đây đâu.”
Thẩm Chiêu Chiêu nói không sao rồi đi tới kiểm tra vết cắn trên tay ta, thấy ta run rẩy cầm dao, mới bật khóc:
“Mạt Nhi của tỷ, ngoan nào, đưa cho tỷ.”
“Nào, đưa cho tỷ, dùng tay của Chiêu Chiêu, muội cắn tỷ nhé.”
Ta bật khóc nhào vào lòng tỷ ấy.
“Tỷ không trách Mạt Nhi, Chiêu Chiêu đến đây là vì nhớ muội.”
Ta không nhịn được nữa, giọt nước mắt rơi xuống:
“Nhưng còn huynh ấy thì sao? Huynh ấy yêu tỷ như thế, nghe nói còn chuẩn bị sính lễ xong xuôi rồi, chỉ đợi tỷ gật đầu thôi.”
“Nếu không vì bảo vệ ta ở Thẩm gia, làm sao tỷ có thể đến mười bảy tuổi vẫn chưa thành hôn, cuối cùng lại bị một tờ thánh chỉ triệu vào Hoàng cung.”
“Người hủy hoại tỷ kiếp trước lẫn kiếp này đều là ta.”
Tỷ ấy chỉ ôm ta, nhìn bầu trời ngoài ô cửa sổ, khịt mũi nói:
“Mạt Nhi quên rồi sao, nhưng tỷ vẫn nhớ. Lần đầu tiên Mạt Nhi giết người là vì tỷ.”
“Từ trước tới giờ, Mạt Nhi luôn là người tốt bụng.”
Nhưng ta chẳng nhớ ra được chút nào, ta chỉ nhớ tỷ ấy luôn là người dọn dẹp mớ hỗn độn do ta tạo ra.
Tỷ ấy đối xử tử tế với ta, là ánh sáng rực rỡ chiếu xuống cuộc đời cằn cỗi của ta.
Được ánh sáng ngắn ngủi đó chiếu vào đã là phước lành cả đời ta rồi.
Ta nguyện làm thiêu thân lao vào lửa vì ánh sáng đó, vì thứ tình cảm độc nhất vô nhị kia.
Nhiều ngày sau, trong cung truyền tin rằng khuôn mặt của Thẩm Quý nhân bị hủy hoại, sau cùng hoàn toàn mất hết ân sủng.
Hoàng đế bị ta ấn trên giường cào cấu:
“Bệ hạ quên thiếp rồi? Ngày nào cũng trốn ở chỗ tỷ ấy mà không ngó ngàng tới thiếp?”
“Tỷ tỷ có được trái tim của Bệ hạ hay vì Mạt Nhi không thỏa mãn được người?”
Hắn thở hổn hển, nhưng càng làm càng hăng hơn, bất chấp mọi thứ để đạt được những gì hắn muốn.
“Ý Quý nhân quên quy củ thì đúng hơn.”
“Tam cung lục viện đều có ân sủng của trẫm. Đối xử bình đẳng mới là chân lý của bậc quân vương.”
Quả là chân lý của bậc Quân vương.
Anh mắt ta bình tĩnh lạnh lùng, ngón tay lướt qua giữa sống lưng hắn rồi véo nhẹ, hắn phát ra một âm thanh rên rỉ.
Một ngày nào đó ta phải bóp chết hắn.
Nhất định sẽ có ngày đó.
13
Quý phi thấy Thẩm Chiêu Chiêu mất ân sủng, liền quy công cho ta rồi còn hẹn ta ngắm hoa:
“Tỷ muội đấu đá nhau chưa là gì cả. Bổn cung cũng từng thân thiết với Hoàng hậu.”
“Nếu không biết người biết ta, thì chúng ta sao có thể đến hôm nay vẫn bất phân thất bại.”
Ta nhấp hớp trà, lắc đầu:
“Trước kia nương nương thua, về sau chỉ có thể thắng.”
Móng tay bén nhọn vuốt ve tóc làm bộ diêu bằng vàng cũng đung đưa theo:
“Phải. Hậu vị của ta bị ả cướp mất, phu quân của ta thành của ả, con của ta cũng bị ả hãm hại, sao không tính là thắng được chứ?”
“Nhưng lần này, ả phải thua.”
Quý phi hùng hồn an bày người với thuốc men để lấy mạng của Hoàng hậu và đứa con trong bụng nàng vào phút chót, nhưng Hoàng hậu lại đột nhiên sảy thai.
Khi thai nam thành hình được sinh ra, cả triều chấn động.
Ta chỉ từ từ lên kế hoạch, mượn bụng của Hoàng hậu kết thân với Quý phi, rồi làm nàng ta tự mình bỏ đi quái thai được nàng ta sinh ra.
Nhưng ta không đợi được nữa, Thẩm Chiêu Chiêu quá chướng mắt bọn họ.
Vu oan giá họa, mưu hại hạ độc, tùy ý trừng phạt sỉ nhục, tất cả đều là thủ đoạn của bọn họ.
Ta chỉ ra tay sớm hơn một chút thôi.
Thái sư đứng đầu bá quan văn võ quỳ gối đòi công bằng vì ái nữ nhà mình.
Đại tướng quân bên phe võ tướng thế gia liên tục kêu oan cho Quý phi.
Lần đầu tiên văn thần võ tướng đối đầu nhau gay gắt ở triều đình, xé rách tấm màn cuối cùng.
Trước giờ Hoàng đế bù nhìn vẫn luôn suôn sẻ trong mọi việc, chỉ cần yên vị trên ngai vàng là được.
Hôm nay lại sợ hãi luống cuống, không biết phải xử trí thế nào cho phải.
Ta bèn giúp hắn một tay.
Thuốc mà Quý phi tìm người mua được đặt ngay ngắn trên triều đình.
Quý phi trước giờ diễu võ dương oai, giờ đây lại quỳ trên đất với gương mặt trắng bệch, lấy tình cảm thời niên thiếu cầu xin Bệ hạ minh oan cho ả ta.
Trong lúc Bệ hạ đang ở tình thế khó xử, Trung cung đến truyền tin:
“Hoàng hậu không chỉ sảy thai làm tổn hại phượng thể, sau này sẽ khó có thể có con nối dõi, mà còn bị trúng độc nữa.”
Ma ma bên cạnh Hoàng hậu ôm xác của Thái tử lên triều:
“Nương nương nói… Nương nương cả đời làm việc thiện, nhưng không ngờ gặp phải tai họa như vậy. Chỉ cầu mong Bệ hạ có thể tìm lại công bằng cho nhi tử của mình.”
Khi ánh mắt lạnh như băng của Hoàng đế nhìn về phía Quý phi, thị tộc của Quý phi hoàn toàn chấm hết.
Dù đại tướng quân nắm trong tay vạn quân cũng khó tránh khỏi tiếng xấu loạn thần tặc tử.
Huống hồ Thái sư cũng không dễ bắt nạt, Thái sư đã có chuẩn bị từ trước, chỉ đợi tướng quân phản công là tóm gọn được cả mẻ.
Ngòi bút của văn nhân còn hung hãn hơn cả đao, thương, kiếm, giết người không thấy máu, lại có thể chém đầu lấy mạng cửu tộc.
Tướng quân đã rơi vào bại cục, nên ông ta chỉ lấy quyền binh cầu cho ái nữ của mình có một cuộc sống tạm bợ.
Hôm Quý phi bị ném vào lãnh cung, ta mang theo thức ăn đến thăm ả ta.
14
“Nương nương vẫn thua.”
Ả ta không cam tâm, dung nhan tiều tuỵ nhưng mãi không cam tâm:
“Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà người thua là ta.”
Ta thở dài:
“Vì nương nương chưa đủ ác.”
“Hoàng hậu nương nương quyết đánh đến mức tổn thương địch một ngàn cũng tự tổn thương mình tám trăm, chính là vì muốn nương nương vạn kiếp bất phục.”
“Nhưng nương nương lại tự chỉa dao vào người, tự chặt đứt đường sống của mình.”
“Đại tướng quân nắm quyền binh trong tay thì sao, ông ấy không thể truyền bất cứ tin tức nào ra khỏi kinh thành. Giờ đây quyền binh bị thu hồi, nương nương đã thua. Người thắng là Vương Hoàng hậu và Thái sư.”
Để bánh ngọt lên bàn xong thì ta rời đi.
Đêm hôm đó, sau khi trải qua đủ loại khó khăn trở ngại để đưa tin đến phủ tướng quân, Quý phi đã treo cổ tự vẫn trên một gốc cây khô trong lãnh cung.
Lần đầu tiên gặp ả ta, ta đã biết cái cổ thon dài ấy là vết thương trí mạng của ả ta, nên lúc ta bẻ cổ ả ta thì dễ như trở bàn tay.
Chỉ có điều ả không hiểu rõ mình như ta hiểu ả mà thôi thôi.
Ta mang từng người ả ta giết, từng thi thể mà ả ta ném ở dưới đất lãnh cung và trong bãi tha ma ra trước mặt ả ta.
Ta cầm một khúc xương tay khua trước mặt ả ta:
“Còn nhớ cái nhẫn này không?”
“Ngươi nói nàng trộm, nên bảo nàng chết theo nó luôn đi.”
“Nghe người ở cung ngươi nói là nàng bị dìm sống.”
“Bệ hạ chỉ khen mười ngón tay của nàng thon thả, tiếng gảy đàn du dương, ngươi lại muốn lấy mạng nàng.”
Cung nữ bên cạnh ả ta bò lồm cồm trên đất, run lẩy bẩy chả dám ngẩng đầu lên.
“Thi thể này còn không có đầu, nghe nói ngươi chặt mất rồi? Bệ hạ thích gương mặt nàng, ngươi liền ném đầu của nàng vào hố xí. Ngươi ngửi đi, vẫn còn thối đây này.”
“Còn đây nữa, ngươi nghi ngờ nàng ta hoài thai con của Bệ hạ, Ngươi lấy tội tư thông để moi nội tạng của nàng ra, thậm chí còn ném xác vào lãnh cung.”
Ngược lại Quý phi rất thản nhiên, ả ta nhặt cái đầu lâu đó lên chơi đùa trên tay:
“Khi bổn cung giết ngươi, ngươi vẫn còn đang bú sữa đấy. Muốn dùng mấy hài cốt đó để dọa ta? Ngươi nghĩ ta là chỉ đơn giản là tiểu thư khuê các à?”
Ta mỉm cười lắc đầu:
“Nương nương chưa từng giết người trên chiến trường, tướng quân yêu thương ngươi, lấy tiếng khiến ngươi được làm cung phi. Ngươi lại âm thầm giẫm đạp người khác ở hậu cung để có được vị trí như hiện tại.”
“So với kẻ địch giết đồng bào ta trên chiến trường, những nữ tử được Hoàng đế sủng hạnh vài ngày trong hậu cung có phải là tội ác tày trời không?”
“Ngươi nhìn đi, bốn mươi ba thi thể, tuổi xuân của bốn mươi ba nữ tử đều chết trong tay ngươi.”
Cả Thẩm Chiêu Chiêu và ta ở kiếp trước nữa.
Thù này ắt phải có người trả.
Thói đời bất công, nên phải có ai đó xuất hiện rồi đứng dậy chống lại.
Thẩm Chiêu Chiêu nói làm người phải có đạo đức, nên ta thuần cho nhện con nghe lời.
Quý phi mặc áo lụa trắng đứng dưới tán cây khô, vẫn mang dáng vẻ đoan trang gọn gàng, ngay cả một sợi tóc rối trên trán cũng được ả vén ra sau tai:
“Làm sao ngươi hiểu được, yêu một người sẽ khiến cho người ta như phát điên.”
“Ta chỉ yêu một người đến điên cuồng thì có gì sai!”
Ả ta đã chọc điên ta chỉ bằng câu nói này.
Ta bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của ả ta, khoảnh khắc chiếc trâm cài của ả ta cắm vào cánh tay ta, nó “rắc” một tiếng rồi gãy làm hai.
Mỗi lần mẫu thân lấy roi đánh ta đều nói câu này.
Ta hận vô cùng.
Yêu hay không yêu cái gì chứ, xấu xa vẫn hoàn xấu xa.
Khi treo thi thể của ả ta lên cành cây, ta còn rảnh rỗi ngồi khoanh chân trên đất ngắm sao.
Tiếc là các bằng hữu của ta đều ở phủ Tô gia đều bị lão già kia đốt sạch bằng một thùng dầu hết trọi rồi.
Tiểu Hắc đung đưa trên móng tay ta, cúi đầu ủ rũ.
Nó nói: “Một chiêu đoạt mạng, không đủ hả giận.”
Ta lắc đầu:
“Không được đâu, Thẩm Chiêu Chiêu sẽ giận.”
“Tỷ ấy không thích ta giết người.”