Chiêu Chiêu Hạ Hạ
Chương 3
10
Bà Chu Huyền nói: “Bất kể nguyên nhân là gì, con đã suýt phá hỏng buổi tiệc tối nay. Chiêu Chiêu, mẹ rất thất vọng về con.”
Tôi cúi đầu nói: “Con biết lỗi rồi, sau này con sẽ không như vậy nữa.”
Ông Tưởng cũng không buông tha cho Tưởng Phương Húc: “Phương Húc, nếu con bé Giang Hạ Hạ của nhà họ Chu kia đã nói con là người chứng kiến, vậy tại sao con không đứng ra? Con không biết rằng em gái con mất mặt chính là nhà họ Tưởng mất mặt hay sao?”
Tưởng Phương Húc uống một ngụm canh gừng, sắc mặt anh tái nhợt, anh chậm rãi nói: “Có gì to tát đâu, danh dự của nhà này còn có vợ chồng tốt bụng nhận nuôi bé gái mồ côi như các người chống đỡ mà.”
“Bốp!”
Tiếng tát chói tai vang lên trong bầu không khí im lặng.
Trên mặt Tưởng Phương Húc hiện lên một vết đỏ tàn nhẫn, in hằn ghê rợn.
Chiếc ly trong tay anh vẫn run rẩy, vẻ mặt anh căng chặt, có điều vẫn không giải thích gì thêm.
Bà Chu Huyền buông tay, lạnh lùng liếc nhìn tôi, nói: “Chiêu Chiêu, đừng học theo anh trai con biết chưa? Mà hôm nay con cũng cần được dạy lại, tối nay con sẽ lên gác mái để ngẫm lại lỗi của mình.”
Gác mái nằm ở tầng cao nhất của biệt thự.
Bên trong tuy đơn sơ, ánh sáng mờ mờ ảo ảo, tuy nhiên vẫn có một chiếc giường.
Có thể ngủ được là tốt rồi.
Nếu có thêm một ô cửa sổ thì tuyệt vời hơn.
Không sao cả, tôi không sợ.
Không sợ, không sợ gì cả.
Bỗng nhiên, cửa bị gõ vang.
Tôi bật dậy khỏi giường, cảnh giác hỏi: “Ai đó?”
“Ra đây.” Giọng nói của Tưởng Phương Húc vang lên.
Tôi xuống giường đi mở cửa.
Tưởng Phương Húc mặt không biểu cảm nói: “Dì Chu của cô cho phép cô đi luyện đàn, sau đó về phòng ngủ.”
Có vẻ như là lệnh đặc xá tạm thời.
Tôi gật đầu.
Nhưng khi Tưởng Phương Húc định đi, tôi gọi anh lại: “Anh có thực sự không thấy Đàm Dung tự nhảy xuống không?”
Tưởng Phương Húc hỏi lại tôi: “Việc ai chủ động có nghĩa lý gì? Phá hỏng bầu không khí là phá hỏng, náo loạn như vậy, cô còn muốn ăn vạ nhà họ Tưởng sao?”
Tôi đóng sầm cửa: “Không đi.”
Một lúc sau, tôi lại mở cửa ra.
Rồi nhìn thẳng vào Tưởng Phương Húc, sau đó đi về phía phòng luyện đàn.
Tôi luyện đàn cho đến khuya.
Tưởng Phương Húc thì vẫn đứng ở cửa phòng chờ tôi ra, lúc này đã là rạng sáng.
11
Vì khởi hành muộn nên khi đến trường học, tôi cũng đã trễ giờ.
Vừa bước vào lớp, tôi bàng hoàng nhận ra bàn học của mình bị dính đầy sữa bò.
Tôi dùng bữa sáng của nhà họ Tưởng để trao đổi tìm hiểu xem ai đã nghịch phá.
Tiếng khóa cửa vang lên.
Bồn rửa tay của nhà vệ sinh được mở hết cỡ, nước trào ra ồ ạt tạo thành một vũng nước nhỏ.
Mặt của Đàm Dung bị ấn xuống bồn rửa tay, cô ta liều mạng giãy giụa, bọt nước văng tung tóe khắp nơi. Tiếng kêu cứu vang vọng trong hỗn loạn.
Tôi lên tiếng hỏi: “Không phải cô thích nước lắm hả? Lần sau còn dám nhảy xuống hồ nữa không?”
Tiếng òng ọc vang lên.
Đàm Dung cuối cùng đã nhận ra mình không thể nói được, cô ta cố gắng gật đầu nhưng bị tôi khống chế, cho nên bất lực không thể làm gì.
Tôi buông tay.
Đàm Dung lập tức ngước mặt lên khỏi bồn, thở hổn hển từng hồi.
Cô ta phẫn nộ nói: “Giang Chiêu Chiêu, tôi sẽ nói cho mọi người biết, tôi sẽ kiện cô, đuổi cô cút khỏi đây!”
“Giang Chiêu Chiêu sẽ không bị đuổi học.” Bỗng nhiên có người đi vào, đó là Giang Hạ Hạ. Cậu ấy bình tĩnh nói: “Bố tôi sẽ không bao giờ đuổi học bạn tốt của tôi.”
Đàm Dung nhớ ra hiệu trưởng trường học chính là ông Chu, bàn tay nắm chặt bất giác buông ra, lòng vẫn còn sợ hãi, nói: “Chúng mày làm sao dám…”
Tôi ngắt lời cô ta: “Gậy ông đập lưng ông, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, đuối nước rất nguy hiểm, sau này nếu cô không chọc tôi thì tôi sẽ không đụng gì đến cô.”
Nói xong, tôi định cùng Giang Hạ Hạ rời đi, Đàm Dung khàn giọng nói: “Anh Tưởng vĩnh viễn sẽ không bao giờ chấp nhận cô, chỉ cần cuốn nhật ký của Tiểu m ở trong tay anh ấy, anh ấy sẽ không bao giờ chấp nhận cô em gái nào khác.”
Tôi không hiểu rõ cuốn nhật ký gì đó, nhưng vẫn dõng dạc nói với Đàm Dung: “Rốt cuộc là tôi muốn trở thành em gái Tưởng Phương Húc, hay là cô?”
Đàm Dung ngây người, mặt bỗng chốc đỏ bừng, không biết là do thiếu oxy hay vì lý do gì khác.
Tuy nhiên, tôi vẫn chưa hiểu rõ lý do vì sao Đàm Dung lại thù địch với mình đến vậy.
Cô ta rất muốn thân thiết với Tưởng Phương Húc.
Tâm tư của con gái tuổi dậy thì luôn ẩn chứa nhiều điều bí ẩn.
Tôi không muốn dây dưa thêm với Đàm Dung nữa, nên tiếp tục đi cùng Giang Hạ Hạ ra ngoài.
Tôi hỏi Giang Hạ Hạ: “Sổ nhật ký là cái gì?”
“Tớ cũng không biết.” Giang Hạ Hạ nói: “Trước đây tớ không dám động đến đồ đạc của họ, sợ họ nổi giận.”
“Được rồi, tớ không tò mò nữa.”
Giang Hạ Hạ tiếp tục: “Vừa rồi cậu nhắc đến em gái ruột của Tưởng Phương Húc, tớ chợt nhớ ra là sắp đến ngày giỗ của Tiểu m rồi, vì vậy cậu càng phải cẩn thận hơn.”
“Tại sao?” Tôi hỏi.
Giang Hạ Hạ giải thích: “Tâm trạng của họ chắc chắn không tốt, vì vậy cậu nhất định phải tránh mặt họ, đừng để họ nhìn thấy cậu.”
“Tiểu m qua đời vì tai nạn xe cộ sao?” Tôi hỏi thêm.
“Đúng vậy,” Giang Hạ Hạ gật đầu.
Tan học về nhà, tôi nghe theo lời dặn của Giang Hạ Hạ, cất hết những bộ váy áo mà Chu Huyền yêu cầu tôi mặc đi. Bởi vì những bộ váy áo đó khiến tôi trông rất giống Tiểu m.
Trong khoảng thời gian này, Chu Huyền nói gì cũng không được nghe theo.
Vào ngày giỗ, cả nhà ba người họ quyết định lái xe đến nghĩa trang. Bầu không khí trong nhà càng thêm nặng nề và u ám.
Họ không cho tôi đi cùng.
Vì vậy, Chu Huyền dặn dò tôi: “Không được ra ngoài, biết chưa?”
“Dạ con biết rồi.”
Tưởng Vi đề nghị: “Nếu con cảm thấy buồn chán, có thể rủ bạn bè đến chơi cùng.”
“Giang Hạ Hạ có thể đến đây được không ạ?”
Tưởng Vi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được thôi, miễn là nó ngoan ngoãn ở trong nhà.”
12
Giang Hạ Hạ qua đây.
Cậu ấy thả lỏng người ngồi trên sô pha, nói: “Cảm giác làm khách bước vào căn nhà này đúng là khác hẳn với trước.”
“Tớ ở đây thấy cũng ổn.”
Giang Hạ Hạ mở to mắt, kinh ngạc hỏi: “Thật sao? Cậu nghiêm túc đấy chứ?”
Tôi gật đầu khẳng định.
Tuy nhiên, Giang Hạ Hạ bỗng lộ ra vẻ mặt bí ẩn, cậu ấy nhìn xung quanh xem có ai nghe hay không.
Hôm nay không có người hầu nào ở đây.
Dù vậy, Giang Hạ Hạ vẫn hạ giọng: “Đi vào phòng cậu đi.”
“Được thôi.”
Khi tôi đến phòng, Giang Hạ Hạ lấy lại giọng nói bình thường: “Dọa chết tớ rồi, vừa rồi tưởng có người nghe thấy nên cậu mới nói vậy.”
“Hả?”
Giang Hạ Hạ không trả lời câu hỏi của tôi mà chuyển sang chủ đề khác: “Chiêu Chiêu, tớ hỏi cậu một chuyện này nhé. Nếu bây giờ kêu cậu chuyển đến một gia đình khác, cậu có đồng ý không?”
Tôi nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại hỏi vậy?”
“Bố mẹ tớ quen biết rất nhiều bậc cha chú trong tộc họ Chu. Trong đó cũng có một số gia đình mất con, nên họ đang tìm kiếm người con nuôi phù hợp. Nếu cậu không vui khi ở nhà họ Tưởng, có thể tìm đến sự giúp đỡ của bố mẹ tớ bất cứ lúc nào.”
Tôi suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Cậu không cần phải lo lắng cho tớ, tớ sống ở nhà họ Tưởng rất tốt.”
Vừa dứt lời, điện thoại trong tay tôi bỗng reo lên.
Nhìn thấy tên Chu Huyền, tôi vội vàng bắt máy.