Chiêu Chiêu Hạ Hạ
Chương 4
13
Chu Huyền dặn dò: “Có một thứ đồ mẹ cần con tìm giúp. Mới được gửi đến thôi, là một tờ giấy chứng nhận thi đấu dương cầm hồi xưa Tiểu m rất thích. Mẹ muốn mang nó đến cho Tiểu m nhưng lại quên mang theo lúc ra ngoài, nó ở trong phòng làm việc của anh trai con. Sau khi tìm được, con báo cho mẹ biết để tài xế đến lấy nhé.”
“Vâng ạ, con đi tìm ngay đây.”
“Mẹ cúp máy đây.” Chu Huyền nói. Nhưng trước khi cúp máy, bà lẩm bẩm một câu: “Phương Húc lại đi đâu rồi nhỉ, ôi đúng là không bớt lo được.”
Tôi với Giang Hạ Hạ cùng đi vào phòng làm việc, tìm hồi lâu mới tìm được giấy chứng nhận.
Toát hết mồ hôi, nên tôi ngồi trong phòng làm việc nghỉ ngơi chút.
Giang Hạ Hạ quan tâm nhìn tôi, hỏi: “Chiêu Chiêu, cậu thật sự không thấy nhà họ Tưởng quá áp lực sao?”
Tôi chớp mắt, nói: “Không áp lực, bọn họ đâu có đánh tớ đâu.”
Không chỉ không đánh tôi.
Mà tiền tiêu vặt còn đủ để tôi mua rất nhiều truyện tranh.
Khác hẳn với lúc còn ở trại mồ côi đầu tiên.
Tôi sẽ không bị một bàn tay gân xanh dữ tợn nắm chặt lấy mắt cá chân, sau đó lôi tôi ra khỏi gầm giường, ấn đầu tôi vào chân giường nữa.
Cũng không bị khói bụi bám đầy người.
Càng không có chuyện vào mùa đông khắc nghiệt bị dội một chậu nước lạnh vào đầu.
Nhớ lại chuyện này nên tôi kể ra luôn.
Giang Hạ Hạ lộ ra vẻ mặt hơi cứng đờ.
Đây là lần đầu tiên tôi kể cho cậu ấy nghe chuyện hồi còn ở trại mồ côi đầu tiên.
Từ sau khi chuyển đến trại mồ côi khác, tôi đã đổi tên họ của mình theo họ của viện trưởng, vì mọi thứ đều mới mẻ, nên không nhắc lại chuyện cũ nữa.
Tôi vỗ vỗ tay cậu ấy, nói: “Chính là vậy đó, tớ ở nhà họ Tưởng thật sự rất tốt, tuy rằng đôi khi họ nói chuyện có thể hơi khó nghe…”
Mà từ trước đến nay tôi luôn nghe tai này lọt tai kia.
Tưởng Phương Húc cũng từng nói, lợn chết không sợ nước sôi.
Tôi tiếp tục nói: “Nhưng tớ còn được ăn no mặc ấm, không bị đánh đập, vậy là tốt lắm rồi, phải không?
Tôi không có trả lời đại với Giang Hạ Hạ.
Tôi có thể luyện đàn piano đến sáng mà không cảm thấy mệt mỏi.
Tranh bị ném đi cũng không sao, đó chỉ là một bức tranh không ưng ý, tôi có thể vẽ lại bức khác.
Cho dù bị nhốt vào căn gác mái tối tăm, tôi vẫn sẽ sớm được thả ra.
Hơn nữa, bên trong chỉ tối một chút mà thôi, tôi sẽ không bị thương.
So sánh với những tình cảnh tồi tệ trước kia, cuộc sống ở đây thật sự rất tốt đẹp.
Tôi muốn ở lại nơi này.
Có điều tôi không hiểu, tại sao Giang Hạ Hạ lại nhìn tôi với vẻ thương cảm như vậy.
Đôi môi mỏng của cậu ấy run rẩy liên tục, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt ra một lời.
Không biết qua bao lâu, nước mắt cậu ấy bỗng tuôn trào như mưa.
“Trời ơi, không phải vậy, không phải chỉ cần không bị đánh là tốt.” Giang Hạ Hạ xúc động đến mức run rẩy, nước mắt tuôn trào: “Mỗi người đều có cảm xúc, cậu cũng có, người khác quan tâm cậu, cậu sẽ vui vẻ, người khác làm tổn thương cậu, cậu cũng có quyền cảm thấy buồn khổ. Yêu thương không thể coi là sai trái, hy vọng được yêu thương cũng không thể coi là sai trái, đây có lẽ là một canh bạc mạo hiểm, tuy nhiên cảm xúc của cậu không bao giờ nên bị phủ nhận.”
Cảm xúc của tôi ư?
Tim tôi đột nhiên đập thình thịch dữ dội.
“Trước đây tớ luôn cảm thấy cậu rất lạnh lùng,” Giang Hạ Hạ rưng rưng nước mắt: “Nhưng giờ đây tớ thu hồi lại suy nghĩ đó, cậu chỉ là không biết cách thể hiện.”
Ngón tay tôi khẽ cuộn tròn lại, có chút bối rối.
“Tớ ở đây.” Giang Hạ Hạ nhìn tôi, nói: “Giang Chiêu Chiêu, cậu là người bạn tốt nhất của tớ, tớ rất quan tâm đến cậu.”
Chỉ là một câu nói đơn giản, nhưng từng chữ trong câu nói ấy như lan tỏa ra trước mắt tôi, mọc rễ, đâm chồi, nở hoa. Thậm chí tôi còn có thể nghe thấy tiếng thở dốc khe khẽ.
Không chút do dự, tôi cất tiếng nói nhẹ nhàng: “Tớ cũng rất quan tâm đến Giang Hạ Hạ.” Tôi dừng lại một chút: “Tớ còn rất hâm mộ cảnh Giang Hạ Hạ với dì Chu ở bên nhau trong bữa tiệc sinh nhật hôm đó, thực sự ấm áp và tuyệt vời.”
Giang Hạ Hạ lập tức nín khóc mà mỉm cười.
Cậu ấy định nắm lấy tay tôi, nhưng vô tình va phải vật gì đó, sau đó nghe một tiếng lách cách, có thứ gì đó rơi xuống đất.
Là một cuốn sổ.
Cuốn sổ lật mở trên mặt đất, lộ ra trang ghi chép bên trong.
14
Đây là… nhật ký của Tiểu m.
Thiếu nữ dùng chữ viết thanh mảnh, ghi chép tâm tư của mình trong suốt quãng thời gian dài trước mắt.
Trên những trang giấy dày cộm, tất cả đều là tiếng kêu gào, van xin của Tiểu m đang vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Càng về sau, lời văn của cô ấy càng trở nên rời rạc, hỗn loạn.
Qua những trang viết, tôi có thể hình dung ra một cách rõ ràng áp lực tù túng và ngột ngạt trong cuộc sống của Tiểu m tại căn nhà này.
Một trang nhật ký cuối cùng, được ghi chép vào ngày này năm ngoái.
Tiểu m viết những dòng chữ cuối cùng như sau: “Nếu có kiếp sau, con không muốn làm con gái của mẹ nữa.”
Mặt sau trang giấy tiếp tục: “Con hư quá, sao lại bất hiếu như vậy, nhưng con thực sự rất đau khổ. Mẹ ơi, có phải con bị bệnh rồi không?”
Đến đây, nhật ký của Tiểu m kết thúc.
Tuy nhiên lật tiếp về sau, chữ viết đột ngột thay đổi.
Không còn là nhật ký, văn phong càng trở nên hỗn loạn.
“Lúc đầu anh chỉ theo dõi hiện trường, không biết vì sao em lại mất lái lao xe vào đó, không hề có ý định né tránh, nhưng giờ anh đã hiểu rõ.”
“Tiểu m, em có thể cứu anh trai em không, em hãy cho anh biết phải làm gì.”
“Tại sao họ lại muốn đưa về một cô bé, nhìn thấy cô bé, anh như nhìn thấy em, từng khoảnh khắc anh đều lo lắng cô bé sẽ bước vào vết xe đổ của em.”
“Tại sao dù anh có đuổi thế nào, cô bé cũng không chịu đi. Thậm chí còn phá hỏng buổi tiệc như vậy, mẹ cũng không đuổi cô bé ra khỏi nhà.”
“Giờ đã không kịp nữa rồi.”
“Đất đã thối rữa, sẽ không còn hoa cỏ nào mọc lên nữa.”
“Tiểu m, em hãy cho anh biết phải làm gì, làm thế nào mới được đây.”
Nỗi đau khổ không thể bộc lộ ra ngoài được thể hiện qua những dòng chữ vốn dĩ không có chút ấm áp nào, mà lại khiến người ta cảm thấy rực cháy.
Đọc xong những dòng ghi chép của Tưởng Phương Húc, toàn thân tôi như đông cứng lại.
Ánh mắt Giang Hạ Hạ cũng trở nên vô định.
Cậu ấy ngẩng đầu lên, muốn nhìn tôi, có điều khi ánh mắt lướt qua tôi, bất chợt trở nên sững sờ.
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tưởng Phương Húc.
Anh ấy đang cúi mắt nhìn tôi chăm chú.
Bốn phía im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của anh.
15
Ngay sau đó, tôi bị Tưởng Phương Húc ôm chặt.
“Anh xin lỗi.” Tưởng Phương Húc bất chợt bật khóc, anh chưa bao giờ hoảng hốt đến thế, trong giọng nói tràn đầy nỗi đau khổ không thể kìm nén: “Anh đã nghe thấy hết những gì em nói, anh xin lỗi em, anh không nên đối xử với em như vậy, thật sự rất xin lỗi.”
“Hạ Hạ vừa rồi nói với em, đừng kìm nén lời nói trong lòng.” Tôi chìm sâu vào người Tưởng Phương Húc, xương cốt như sắp bị bóp nát: “Vì vậy em cũng muốn anh biết, anh không phải lo lắng cho cuộc sống của em trong nhà.”
“Anh không biết gì về quá khứ của em, anh đã dùng cách cực đoan nhất để đối xử với em.”
Sự cực đoan của Tưởng Phương Húc, tôi lại cảm thấy có chút quen thuộc.
Khi rơi vào hoàn cảnh tâm hồn bị giam giữ quá lâu, nhận thức đều sẽ trở nên méo mó và dị dạng.
Bên ngoài nhìn vào như thú hoang, bên trong lại vô tư không hay biết.
Nhưng tôi hoảng hốt nhận ra rằng, có lẽ tôi muốn thoát ra.
Tưởng Phương Húc cũng vậy.
“Anh trai.”
“Em nói đi.” Giọng Tưởng Phương Húc dần trở nên bình tĩnh.
“Em không thở nổi.”
Trong giây lát, Tưởng Phương Húc mới nhận ra mà buông lỏng lực ôm.
Biểu tình của anh vẫn ảm đạm.
Đôi mắt đang nhìn tôi của anh vẫn còn chút sương mù chưa tan.
16
Tưởng Phương Húc đưa tôi đến nghĩa trang nơi chôn cất Tiểu m.
Anh dẫn tôi đến trước mộ Tiểu m.
Ngoài tôi ra, anh còn mang theo giấy chứng nhận với cuốn sổ nhật ký.
Tưởng Phương Húc nói, cuốn sổ nhật ký này trước đây Tiểu m đã để lại ở trường học, sau đó được Đàm Dung giữ gìn, cuối cùng mới đến tay anh.
Vì vậy, Tiểu m không hề muốn cuốn nhật ký này bị người nhà nhìn thấy.
Tưởng Phương Húc đã giấu nó đi từ lâu, hôm nay rốt cuộc cũng quyết định trả lại cho Tiểu m.
Vì trời mưa, đường trơn, nên Tưởng Phương Húc lái xe đến chậm một chút.
Mà Chu Huyền đã đứng ở cổng nghĩa trang chờ đợi, vẻ mặt sốt ruột.
Tưởng Phương Húc xuống xe, khi còn cách Chu Huyền một con đường, đã nhíu mày hỏi: “Phương Húc, sao con lại quay về lấy?”
“Sợ em ấy không tìm thấy.” Tưởng Phương Húc đi vòng qua thân xe, mở cửa ghế phụ, đưa tôi ra ngoài.
Chu Huyền nhìn thấy Tưởng Phương Húc nắm tay tôi, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, bà nói với Tưởng Phương Húc: “Con thực sự thay đổi rồi.”
Tưởng Phương Húc không nói gì thêm.
Một lúc sau khi qua đó, cơn gió lạnh từ nghĩa trang thổi đến khiến tôi rùng mình.
Chu Huyền liếc nhìn tôi, nói: “Lạnh vậy sao không mặc thêm áo khoác? Mặc như vậy không đủ ấm đâu.”
“Con không mang áo khoác theo.”
Chu Huyền: “Vậy mượn anh trai con đi, nó có.”
“Chiêu Chiêu, đi lấy qua đây đi.” Tưởng Phương Húc dịu dàng nói.
Ngay khi tôi chuẩn bị băng qua đường, tiếng rít chói tai của lốp xe trượt đột ngột vang lên bên tai.
Tôi quay đầu lại, nhìn chiếc xe mất kiểm soát đang lao về phía mình, hình ảnh ngày càng phóng lớn hơn.
Chỉ trong chớp mắt, tôi sực nhớ ra là phải chạy trốn.
Dưới tiếng còi xe inh ỏi và áp lực gần kề, tôi bị va đập mạnh xuống đất.
Tuy nhiên, cơn đau mà tôi tưởng tượng lại không hề ập đến.
Chiếc xe không hề đụng trúng tôi, nó đã lệch khỏi quỹ đạo sau đó lao vào bụi cỏ bên cạnh.
Tưởng Phương Húc nằm bên cạnh tôi trên mặt đất, ngực dồn dập phập phồng, thở hổn hển. Anh ôm chặt tôi vào lòng, mở miệng nói, rồi lại thở phào nhẹ nhõm: “Anh cứu được em rồi.”
Chắc hẳn Tưởng Phương Húc đã vô số lần tưởng tượng ra khoảnh khắc này.
Khi nhìn thấy em gái Tiểu m gặp tai nạn giao thông, khi viết những dòng nhật ký ấy…
Và cho đến hôm nay, ảo tưởng đã trở thành hiện thực.
Tưởng Phương Húc liên tục lặp lại với tôi rằng “em đừng sợ”, trong mắt anh lấp lánh những giọt nước mắt.
Tài xế hoảng loạn vội vã bước ra khỏi xe, nhìn lướt qua một lượt rồi nhận ra ai là người có trách nhiệm. Hắn vội vã tiến lên, muốn trấn an chúng tôi.
Nhưng Chu Huyền không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Bởi vì khi Tưởng Phương Húc lao đến cứu tôi, tất cả những thứ trên tay anh đều rơi xuống đất.
Giấy chứng nhận và cuốn sổ nhật ký.
Mà Chu Huyền chính là người nhặt lên.