Chiêu Đãi Trà Xanh
Chương 2
Tôi quay đầu lại thì thấy giáo viên hướng dẫn của tôi đang giận dữ thu dọn đồ dùng giảng dạy.
Ôi, thầy Đàm này, tại sao lại nóng tính như vậy.
Ngay sau khi cánh cửa đóng lại, chúng tôi – những người đáng lẽ được tan học rồi ra ngoài, cuối cùng lại phải ở lại cùng nhau trong lớp học, tiếp tục học tiếp.
3.
Nhưng giả đò được tầm chừng năm phút, thầy Đàm cũng cảm thấy ngượng ngùng nên bảo chúng tôi nhanh chóng tan học.
Lúc ông ấy dứt lời, các bạn cùng lớp của tôi đã xúm lại chung quanh tôi:
“Vi Vi, tớ sẽ ở cạnh cậu. Nếu ả phụ nữ điên đó vẫn đến quấy rầy cậu, chúng tớ sẽ giúp cậu bật lại cô ta!”
Tôi vừa biết ơn vừa buồn cười.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Phương Hiếu Ninh đã biến mình từ thiên kim hàng thật giá thật trong mắt mọi người thành một ả phụ nữ điên.
Nhưng không sao, họ mường tượng đúng rồi.
Vừa đi ra ngoài, tôi lại bị Phương Hiếu Ninh chặn ở cửa thang máy.
“Chị, chị, đừng trốn.”
Đôi mắt cô ta chớp chớp, như thể cố tình muốn chọc tức tôi:
“Em vẫn chưa nói xong mà.”
Nói xong, cô ta duỗi tay ra rồi giơ lên một chiếc vòng cổ bằng ngọc trước mặt chúng tôi:
“Chị có nhận ra không? Đây là quà bố tặng em đấy.”
“Ô!” Một người nào đó trong đám đông nhận ra rồi nhỏ giọng kêu lên.
Đây là chiếc vòng cổ “Người đẹp ngủ trong rừng” mới nhất của một thương hiệu xa xỉ, có đơn giá bảy con số. Nghe nói ở thành phố M chỉ có một chiếc được bán ra.
Chẳng lẽ nó được cô ta ôm về.
Cô ta còn chưa kịp khoe khoang, người bạn thân nhất của tôi đã cắt ngang niềm vui của cô ta bằng một ánh mắt lạnh lùng:
“Đồ giả.”
“Cô nói cái gì?”
Cô ta sững sờ, vừa tức giận vừa hét lớn:
“Cô nghĩ bố tôi sẽ mua hàng giả sao?”
“Xỉn màu, kết cấu thô ráp, vừa nhìn đã biết là đồ giả.”
“Còn nữa.”
Sau đó tôi nói tiếp: “Đúng là bố có mua nó, nhưng ông ấy còn phải cân nhắc đồ gì tặng cho người nào. Người đẹp ngủ trong rừng hàng thật đang ở chỗ tôi. Cô vẫn chưa biết phải không? Ông ấy đã tặng nó cho tôi vào ngày tôi đính hôn, tôi với bố đã đi đến tận cửa hàng để mua.”
Mặt Phương Hiếu Ninh lúc thì đỏ bừng lúc thì trắng bệch. Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô ta, tôi thầm phấn khích.
Làm thiên kim giả lâu rồi, còn thực sự tưởng mình là thiên kim thật à?
Từ nhỏ đến lớn, lúc nào cô ta cũng cố gắng bắt chước tôi.
Cho dù là trước hay sau khi cô ta bước vào gia đình tôi, cô ta cũng đều cố sức bạt mạng bắt chước quần áo, động tác, giọng điệu cùng phong thái của tôi.
Ngay cả nhãn hiệu dầu gội của tôi cũng phải nghe ngóng cho ra.
Cô ta nghĩ rằng thông qua những sự bắt chước này, cô ta có thể thay thế tôi rồi cướp đi mọi thứ từ tôi.
Thật đáng tiếc, vàng và thau sao có thể lẫn lộn chứ, tất cả mọi cố gắng của cô ta chẳng qua chỉ là cóc đi guốc, khỉ đeo hoa mà thôi.
Mẹ cô ta cũng vậy.
Khi còn là bạn thân với mẹ tôi, bà ta đã cố gắng để trông giống như mẹ tôi. Vào lúc đó, mẹ tôi là một học giả khí chất dịu dàng, còn bà ta chỉ là một ả đàn bà hầu rượu mà thôi.
Dựa vào mối quan hệ đồng hương, bà ta tiếp cận mẹ tôi từng bước một, bắt chước phong thái của bà từng chút một, thêm với sự quyến rũ và lả lơi của bản thân bà ta.
Cuối cùng, bà ta đã thành công cướp chồng người như ý muốn, còn dạy con gái mình những lời nói với những hành động này.
Chỉ là bọn họ đã hơi thiếu kiên nhẫn rồi.
Cô ta còn chưa kịp nghĩ ra gì để nói thì đã nghe thấy điện thoại di động của mình đổ chuông, sau đó giọng nói của bố tôi vang lên:
“Ninh Ninh, bố xin lỗi, bữa tiệc đó vẫn phải để chị con đi. Ban tổ chức chỉ rõ là chị con tham gia, bố cũng hết cách rồi. Ngoan nha con gái của bố.”
m thanh truyền ra từ điện thoại của cô ta rất rõ ràng, cũng rất to, mọi người xung quanh không khỏi cười khúc khích.
Nhìn bóng lưng giận dữ của cô ta, tôi với giáo viên hướng dẫn nhìn nhau.
Thầy Đàm này thật sự có bản lĩnh.
4.
Khi tôi về đến nhà, trong nhà đã toàn là mùi khói thuốc nổ.
Trình Tố, mẹ kế với Phương Hiếu Ninh vây quanh bố tôi, giọng người này to hơn giọng người kia.
“Sao anh không để Ninh Ninh đi? Đã quyết định rồi sao còn có thể thay đổi chứ?” Mẹ kế nói.
“Con không quan tâm! Bố, bố phải cho con đi!”
Phương Hiếu Ninh quát lên.
“Bố, bố cố nghĩ cách đi, thêm một người cũng không sao mà!” Trình Tố cũng đồng ý.
“Đủ rồi!”
Bố tôi không thể chịu đựng được nữa, đập bàn: “Mấy người là ai mà dám dạy tôi cách làm việc?”
Ông ta ném tài liệu xuống, chỉ vào mũi mẹ kế mắng xối xả:
“Cô có ý gì? Bức cung vua thoái vị à? Lương Nhi không phải là con của tôi sao? Con bé không thể đi được à?”
Sau đó mắng Trình Tố:
“Cậu cũng vậy, đừng ngu xuẩn nữa! Cậu mở mắt to ra mà nhìn cho rõ, vợ tương lai của cậu là Hiếu Lương, không phải Hiếu Ninh!”
“Còn nữa, đây là bữa tiệc có cấp bậc thế nào? Là thứ tôi bảo thay đổi là thay đổi được à? Hồ đồ thế này, làm sao tôi có thể tin tưởng giao công ty cho cậu đây?”
Mắng đến cùng, Phương Hiếu Ninh cũng không trốn thoát:
“Còn mày! Đi khắp nơi làm tao mất mặt! Không biết sống khiêm tốn chút à? Nếu mày còn tiếp tục cao ngạo như vậy, sớm muộn gì tao cũng bị mày hại chết!”
Sau khi giận dữ chửi bới, ông ta bỏ lại mọi người đi thẳng lên lầu.
Tôi nhìn dáng vẻ tức giận của ông ta, không nhịn được mà bật cười.
Đây không phải là tự mình gây ra sao? Nhà đang êm đang ấm thì chẳng cần, lại cứ muốn đi hái hoa dại. Bây giờ lại thấy phiền rồi?
Còn tên Trình Tố kia, không phải anh ta cũng là con rể ông ta chọn sao? Mặc dù tên này là trúc mã của tôi, nhưng nếu mẹ tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không cho anh ta vào cửa.
Bà ấy đã nói từ đầu, tên này nhỏ mọn, lại còn thiển cận, không phải là một người con rể phù hợp. Nhưng ông ta nào nghe.
Đêm nay, lúc tôi chuẩn bị đi ra ngoài, Trình Tố cố ý thì thầm ngọt ngào với Phương Hiếu Ninh cho tôi xem.
Nhưng tôi không quan tâm. Tôi chả mong đợi giữa tôi với anh ta sẽ tiến triển thêm điều gì.
Hai chúng tôi chỉ đang trì hoãn lẫn nhau, so bì xem ai có thể chấm dứt hôn ước trước.
Dẫu sao thì bên nào chấm dứt hôn ước trước sẽ phải trả cho bên kia số tiền bảy con số theo thỏa thuận. Không ai trong chúng tôi muốn trả số tiền đó.
Do đó, bọn họ cố tình chọc giận tôi một cách công khai.
Và tôi cũng thế, cố tình nhắm mắt làm ngơ.
Tôi mang giày, sau đó lên xe rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Tôi đến gặp mẹ tôi.
Trong bóng tối, mẹ tôi ngồi một mình trước cửa sổ, quay lưng về phía tôi, như thể đang ngắm trăng.
Tóc bà đã bạc, nhưng đôi tai của bà vẫn rất thính.
“Vi Vi, con đến rồi.”
Tôi di chuyển đến chỗ bà, ngồi xuống tiếp đó bắt đầu kể cho bà nghe về những gì đã xảy ra trong mấy ngày này.