Chiêu Đãi Trà Xanh
Chương 3
Bà nghe từng câu từng chữ một, cười nói:
“Xem ra bọn họ vẫn rất sợ con nhỉ.”
Ngay sau đó, bà thu lại nụ cười:
“Bữa tiệc tối này, Trình Tố nhất định sẽ cố gắng để Phương Hiếu Ninh tham gia. Đến lúc đó con phải vững vàng, nhất định không được mất bình tĩnh, nhớ chứ? Con không thể vì một người đàn ông mà hủy hoại cơ hội của mình!”
Đây là lần đầu tiên bà nghiêm khắc như vậy. Tôi vội vàng gật đầu.
Tôi biết bà lo lắng với tính khí nóng nảy của tôi sẽ gây rắc rối, nhưng tôi cũng không phải kẻ ngốc.
Mẹ tôi rất thông minh. Tôi tin chắc vào những lời dạy bảo và dự đoán của bà, tôi cũng sẽ thực hiện chúng một cách nghiêm túc.
“Được rồi, con mau trở về đi. Mẹ cũng đi thăm ông Ngô đây, ông ấy bệnh nặng lắm.”
5.
Quả nhiên, mẹ tôi đã đoán đúng.
Trình Tố xin thêm hai suất dưới danh nghĩa “Tập đoàn Trình thị”, sau đó dẫn theo Phương Hiếu Ninh đi cùng.
Nhìn bọn họ mặt mày vui vẻ, tôi đột nhiên nảy ra một ý tưởng xấu xa.
Tôi chưa thảo luận ý tưởng này với mẹ tôi.
Khi hai người bọn họ lại đến khoe khoang trước mặt tôi, tôi đã cố tình nói khi tôi còn nhỏ bố tôi dẫn tôi đi dự tiệc đã vẻ vang, đã khí thế thế nào.
“Lần này, chắc chắn ông ấy cũng sẽ đưa tôi tới một cách vẻ vang.”
Người nói có ý, người nghe lại càng có lòng. Thấy Phương Hiếu Ninh liếc nhìn Trình Tố, anh ta lập tức cau mày.
Hôm sau, trước cổng ngôi biệt thự tổ chức tiệc tối, một đoàn xe dài đột nhiên xuất hiện.
Những chiếc xe sang trọng này vừa bóng nhoáng vừa vừa có khí thế, có lẽ lên tới hơn hai mươi chiếc, làm lóa mắt thành phố vốn đã nhỏ bé này.
Phương Hiếu Ninh ngồi trong xe, vui vẻ chụp ảnh tự sướng, post lên vòng bạn bè:
【Anh Tố của tôi đến đón tôi!】
Cô ta cũng không quên gửi riêng cho tôi, còn gửi cả ảnh chụp chung của cô ta với Trình Tố.
Tôi cười khẩy, âm thầm nhấp vào lưu ảnh.
Chẳng mấy chốc, bữa tiệc đã bắt đầu.
Trình Tố và Phương Hiếu Ninh dường như coi nơi này là nơi trình diễn của riêng mình, hai người họ tay trong tay, mặc trang phục thời trang cao cấp lộng lẫy, liên tục tìm cảm giác tồn tại trước mặt các ông lớn.
So với bọn họ, tôi thua kém rất nhiều.
Tôi chỉ mặc một chiếc váy trắng tinh khiết, so với chiếc váy đỏ thẫm của cô ta, tôi thực sự đã bị áp đảo.
Chỉ là tôi đã cố tình làm như thế.
Đây là một bữa tiệc nghiêm túc, dùng để thảo luận về hợp tác và phát triển, không phải đi thảm đỏ.
Hơn nữa, sáng nay đã xảy ra một chuyện lớn như vậy.
Hiện tại cô ta cao ngạo thế nào thì ngày sau sẽ khóc khó coi đến như thế.
Gần như ngay lập tức, ông chủ bên khách hàng của chúng tôi xuất hiện ở cửa.
Lúc vừa nhìn thấy chúng tôi, mắt ông ấy sáng lên.
Phương Hiếu Ninh đột nhiên ưỡn thẳng ngực, mỉm cười đi về phía ông ấy.
Khoảnh khắc họ đi ngang qua nhau, cô ta mới biết người ta đến đây không phải để gặp cô ta.
Ngay khi ông chủ nhìn thấy tôi, ông ấy nồng nhiệt bắt tay tôi, kính cẩn nói:
“Vị này là cô Phương Hiếu Lương đúng không?”
“Vâng, vâng, là con gái tôi.”
Bố tôi vội vàng tiếp đón.
Ông chủ thao thao bất tuyệt:
“Đã nghe danh cô từ lâu! Nghe nói thí nghiệm của cô lại có tiến triển mới, lại có những sản phẩm mới được nghiên cứu phát triển, phải không? Thật giỏi quá, đúng là sóng sau xô sóng trước!”
Ông ấy cười lớn một cách sảng khoái, còn cố ý nói rất to.
Nhìn qua vai ông ấy, tôi thấy gương mặt Phương Hiếu Ninh sắp chuyển sang màu gan heo.
Đêm đó, mặc dù tôi với Phương Hiếu Ninh đã đứng cạnh nhau, nhưng mọi người chỉ đến nói chuyện với tôi.
Mọi người đều hiểu rõ, tôi là thành viên nòng cốt trong nhóm nghiên cứu của giáo sư Đàm.
Việc nghiên cứu và phát triển sản phẩm của chúng tôi rất quan trọng đối với sự phát triển của công ty.
Nhưng Phương Hiếu Ninh với Trình Tố lại không biết chuyện này.
“Thực lực của con mới là điểm sáng hấp dẫn nhất.”
Đây là những gì mẹ tôi đã dạy tôi.
Kế hoạch của chúng tôi là sử dụng danh tiếng của bố tôi để tham dự bữa tiệc tối, làm quen với nhiều công ty và các ông lớn trong giới học thuật hơn để mở đường cho tương lai của tôi.
Do đó, bà liên tục nói với tôi rằng dù bọn họ có kích thích tôi đến đâu, tôi cũng không thể mất bình tĩnh.
Bởi vì bữa tiệc này liên quan đến tương lai của tôi.
Tôi đã không làm bà thất vọng.
Ngay sau khi bữa tiệc bắt đầu, tôi đã bắt được mối quan hệ với một giáo sư nước ngoài nổi tiếng, ông ấy rất nồng nhiệt chào đón tôi đến với dự án nghiên cứu của ông ấy sau khi tốt nghiệp thạc sĩ.
6.
Ngược lại, Trình Tố bị lu mờ trong bóng tối.
Bên ngoài anh ta vẫn là chồng sắp cưới của tôi, nhưng ở bên cạnh tôi, anh ta như thể đã bị cướp đi tất cả ánh hào quang của mình.
Đàn ông vô dụng là như thế đấy. Bọn họ sẽ không nghĩ về vấn đề của mình.
Bọn họ sẽ chỉ phẫn nộ với phụ nữ, tại sao lại cướp đi sự chú ý của bọn họ, tại sao lại chặn mất hào quang của bọn họ.
Khi mới đính hôn, Trình Tố nói:
“Sau này cô có thể đừng học lên tiến sĩ được không? Cô là tiến sĩ, tôi là cử nhân, nói ra người ta lại cười cho.”
Vào ngày thứ hai của lễ đính hôn, anh ta lại thấy tôi ăn mặc không vừa mắt anh ta:
“Cô có thể ăn mặc trang nhã hơn một chút không, giống như em gái cô ấy? Nếu không, có cảm giác cô quá mạnh mẽ, không hợp để kết hôn.”
Mẹ kế của tôi cũng phụ họa, nói tôi phải thay đổi thói quen ăn mặc của mình nếu không tôi sẽ không thể quyến rũ đàn ông được.
Cười chết mất, tôi thực sự muốn quét đám người ngu dốt mấy người xuống cống.
Nếu muốn được ta ngưỡng mộ, vậy thì tự mình phấn đấu đi, bảo tôi giả bộ yếu đuối theo các người để là gì cơ chứ?
Tuy nhiên, Phương Hiếu Ninh rất giỏi trong việc này.
Cô ta thấy tâm trạng Trình Tố hậm hực không vui nên cô ta vội hỏi han an ủi anh ta bằng giọng điệu giòn giã:
“Anh Tô, anh đừng tức giận, chúng mình không thèm chấp loại đàn ông như chị ta.”
Cô ta luôn nhìn anh ta với đôi mắt ánh sao đầy ngưỡng mộ, cầu xin anh ta bảo vệ cũng như kích thích lòng tự tôn đáng thương của anh ta.
Giống như cách mẹ cô ta đã tiếp cận bố tôi hơn một thập kỷ trước.
Một số người đàn ông, thực sự khiến người ta không thể diễn tả được.
Trình Tố đột nhiên rơi vào thế giới dịu dàng của cô ta. Hai người lặng lẽ trốn trong vườn sau, hôn nhau một cách trắng trợn.
Đủ rồi đó, đừng có hai người đi vào, ba người đi ra đấy.
Ngay khi tôi không thể chịu đựng được nữa, chuẩn bị rời đi thì một giọng nói quen thuộc phá vỡ sự im lặng của khu vườn:
“Hai người đang làm gì vậy?”
Giáo viên hướng dẫn của tôi lạnh lùng xuất hiện trước mặt hai người bọn họ: