CHỜ ĐẾN MÙA HOA RƠI GẶP NGƯỜI - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:33:49
cô vô luận thế nào cũng ngờ rằng, một trông vẻ lạnh lùng như Hướng Vãn thể nhẫn nhịn lâu đến , chờ đến thời khắc quan trọng mới tố cáo bọn họ.
“Giang Dã! Chuyện là…”
Hoàng Thi Kỳ mở miệng nhưng lắp bắp mãi vẫn thể thốt một câu trọn vẹn. Ngón tay cô ngừng siết chặt vạt áo, vẻ hoảng loạn và bất an lộ rõ gương mặt.
Tất cả những điều đó, trong mắt Giang Dã chính là bằng chứng rõ ràng nhất. Anh mù, chẳng lẽ thấu trò hề mà Hoàng Thi Kỳ đang diễn?
Anh tiến đến gần, mạnh tay bóp lấy cằm cô , giọng lạnh như băng, mang theo sự tàn nhẫn khôn cùng:
“Chỉ là một con chim sẻ để tiêu khiển mà thôi, mà cô dám phá hủy tất cả của . Còn ép Hướng Vãn rời khiến cô ly hôn với ? Hoàng Thi Kỳ, cô xem, cô đáng c.h.ế.t ?”
Hoàng Thi Kỳ cúi đầu, trong đầu nhanh chóng suy tính. Một lúc , cô bỗng nhắc đến của Giang Dã:
“Giang Dã! Em và đứa bé mệnh hệ gì, định ăn thế nào với cha ? Hướng Vãn ly hôn với , thì cứ ly hôn ! Cưới em về nhà chẳng hơn ?”
Nói , cô lao đến ôm chặt lấy chân , van xin tha thứ.
Giang Dã chẳng còn tâm trạng mà bận tâm đến cô nữa. lúc , điện thoại của reo lên, là cuộc gọi từ trường học.
“Tiểu Giang! Cậu gì ở Y Lê ? Đơn tố cáo và đoạn ghi âm gửi đến trường ! Mau về giải quyết chuyện ngay !"
Lòng Giang Dã lập tức lạnh toát. Công việc của ! Tương lai của ! Tất cả hóa thành bọt nước!
Và nguyên nhân của chuyện, tất cả đều là do Hoàng Thi Kỳ gây .
Chưa dừng ở đó, điện thoại của bí thư tổ chức viện trợ cũng gọi tới. Trong vòng đầy mười mấy phút, điện thoại của Giang Dã gọi đến phát nổ. Tất cả đều đang truy vấn về việc ngoại tình với Hoàng Thi Kỳ.
Lúc , Hoàng Thi Kỳ mới thực sự nhận mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Cô hoảng loạn quỳ xuống mặt Giang Dã, dập đầu cầu xin:
“Giang Dã! Em sai ! Em ngờ chuyện thành như ! Xin tha cho em ? Đều là vì em quá yêu ! Em sẽ đổi, sẽ lời hết, ?”
Giang Dã lặng lẽ Hoàng Thi Kỳ đang đến lê hoa đái vũ, trong lòng chẳng gợn chút cảm xúc.
“Yêu? Hoàng Thi Kỳ, cô thực sự yêu là yêu những lợi ích mà Hướng Vãn mang đến cho , trong lòng cô rõ hơn ai hết! Đi phá bỏ đứa bé !”
Biểu cảm của Hoàng Thi Kỳ lập tức vặn vẹo, cô dám tin mà chằm chằm đàn ông mặt.
“Đứa bé chỉ của riêng ! Dựa mà bảo bỏ là bỏ?”
Hoàng Thi Kỳ , bệt xuống đất, chẳng còn chút phong thái đắc ý như .
Cô chỉ tranh giành cho một cuộc sống nhất, đứa bé một cha .
Chẳng lẽ điều đó cũng sai ?
đáp cô , chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Giang Dã, trong đó tràn đầy hận ý.
“Nếu vì Hướng Vãn bệnh, cô cơ hội chạm , cô nghĩ rằng cô sẽ cơ hội tiếp cận ? Ban đầu nếu cô ngoan ngoãn một chút, giận dỗi, hờn dỗi một chút, cũng thể nuông chiều cô. Hoàng Thi Kỳ , cô tính sai ! Đứa bé vốn dĩ là một sai lầm. Vậy thì đừng để nó đời chịu khổ nữa!”
Nói , mặc kệ Hoàng Thi Kỳ gào giãy giụa, Giang Dã vung tay c.h.é.m mạnh một cái khiến cô ngất , lập tức gọi xe cứu thương đưa cô đến bệnh viện.
Trên xe, Hoàng Thi Kỳ đột ngột tỉnh , khi nhận đang trong tình huống nguy hiểm, cô lập tức la hét dữ dội.
Giang Dã vung tay, tát cô hai bạt tai.
“Hoàng Thi Kỳ! Để cô mang thai là của ! Vậy thì để tự tay kết thúc sai lầm ! Nếu cô còn dám loạn, thì cùng xuống địa ngục !”
Hoàng Thi Kỳ, vốn dĩ còn đang giãy giụa điên cuồng, khi thấy khuôn mặt đầy oán hận và tuyệt vọng của Giang Dã, bỗng nhiên giống như một quả bóng xì , buông thõng hai tay.
Cô cáng, nước mắt lặng lẽ lăn dài.
Cô vội lật lấy điện thoại định gọi cho của Giang Dã cầu cứu nhưng nhanh chóng phát hiện.
Anh giật lấy điện thoại và tất cả những tin nhắn khiêu khích, cùng những đoạn video mà cô gửi cho Hướng Vãn, lập tức hiện lên mắt .
Cơn giận của Giang Dã bùng lên đến cực hạn.
Hoàng Thi Kỳ vốn dĩ kích động, lúc bụng cô bỗng nhiên quặn đau dữ dội, cô ôm lấy bụng, gào cầu cứu:
“Cứu em với! Em chết! Em mới hai mươi mấy tuổi, em từng tận hưởng cuộc sống! Em chết…”
giây tiếp theo, mắt cô tối sầm, ngất .
Máu đỏ tươi từ tấm ga giường trắng thấm dần , lan khắp cáng cứu thương.
Các nhân viên y tế lập tức yêu cầu Giang Dã tránh để sơ cứu cho cô .
Đến bệnh viện, Giang Dã dùng điện thoại của Hoàng Thi Kỳ để thanh toán viện phí cho cô , đó chỉ lạnh lùng cửa phòng phẫu thuật thoáng qua mang theo điện thoại của cô rời .
Ngồi băng ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, Giang Dã mở điện thoại , chằm chằm từng đoạn tin nhắn.
Sự hối hận như một con rắn độc quấn chặt lấy bộ cơ thể .
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Ngay từ ngày đầu tiên Giang Dã và Hoàng Thi Kỳ ở bên , Hướng Vãn .
cô vẫn nhẫn nhịn suốt chừng thời gian, lạnh lùng dõi theo từng hành động của .
Để tự tay xuống dòng chữ mẩu giấy.
Giờ đây, khi hối hận muộn màng, Giang Dã kìm nữa, lặng lẽ rơi những giọt nước mắt cay đắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cho-den-mua-hoa-roi-gap-nguoi/chuong-7.html.]
vẫn quên dùng điện thoại của Hoàng Thi Kỳ để liên lạc với Hướng Vãn, chỉ là tất cả các cuộc gọi đều thể kết nối.
Anh tìm đến tổ chức viện trợ Tân Cương, yêu cầu tra cứu hồ sơ của Hướng Vãn. những vị lãnh đạo từng hết lời khen ngợi , giờ đây khi thấy xuất hiện, mặt họ chỉ còn sự chán ghét.
“Đồng chí Tiểu Giang! Hồ sơ của trả về trường . Hiện tại, còn bất kỳ liên quan gì đến nơi nữa, mong đừng đến quấy rối.”
Giang Dã cam tâm, quỳ xuống khẩn cầu nhưng chẳng ai quan tâm, cũng chẳng ai đoái hoài đến .
Cứ thế, lạc lõng mơ hồ suốt mấy ngày trời.
Rồi cha Hoàng Thi Kỳ cũng tìm đến Y Lê chỉ thẳng mặt mà mắng nhiếc, thậm chí còn tuyên bố sẽ trả sính lễ mà nhà họ nhận.
lúc , những điều đó đối với Giang Dã còn quan trọng nữa.
Trong lòng chỉ một suy nghĩ duy nhất: Hướng Vãn đang ở ?
Một bằng xương bằng thịt, thể đột nhiên biến mất?
Tất cả hồ sơ về cô đều lấy , dấu vết cũng che lấp .
Nghĩ đến đây, Giang Dã chợt nhớ đến cha của Hướng Vãn.
Anh lập tức mua vé xe trở về quê hương nơi và cô gặp gỡ, quen và yêu .
khi cổng khu chung cư, bảo vệ từ chối thứ mười tám, mới bàng hoàng nhận Hướng Vãn chặt đứt tất cả những con đường thể tìm thấy cô.
…
Ngày trường học mới xây xong, một hộ dân trong thôn g.i.ế.c một con cừu, mở tiệc chiêu đãi Hướng Vãn và Phương Dật Phàm.
Lòng hiếu khách nồng hậu của họ khiến Hướng Vãn chút bối rối. Cô hiểu rõ, với những dân nơi đây, gia súc chính là nguồn sống duy nhất của cả gia đình.
Vì thế, cô tự bỏ tiền túi mua một lượng lớn dụng cụ học tập và trang thiết , trang hoàng phòng học trống trải.
Khi quây quần cùng , ít học sinh tò mò vây quanh cô.
Cô mở chiếc máy tính mang từ nhà để đám trẻ thoải mái khám phá.
Rồi vài bạn cũ đến tài khoản phụ của cô, gửi tin nhắn kể chuyện.
Giang Dã và Hoàng Thi Kỳ sụp đổ.
Tư cách viện trợ Tân Cương của Giang Dã hủy bỏ, chức danh trợ lý giáo sư mà dốc sức tranh đấu cũng trường thu hồi.
Còn Hoàng Thi Kỳ, mất đứa bé, cô trốn biệt lưng cha , mặc cho họ đến nhà họ Giang lóc loạn.
Không ai trong nhóm bạn học rằng Hướng Vãn đang từng dòng tin nhắn .
Cô màn hình điện thoại, thấy vô lời mắng chửi nhắm Giang Dã nhưng trong lòng cô chẳng còn bất kỳ gợn sóng nào.
Phương Dật Phàm bưng một đĩa sườn cừu nướng tới, nhếch môi đầy ngang tàng nhét tay cô.
“Ăn nhiều , gầy như con khỉ .”
Hướng Vãn dậy, một lọ thuốc trong túi rơi xuống đất.
Cô vội cúi xuống nhặt nhưng Phương Dật Phàm nhanh hơn, cầm lên xem nhíu mày:
“Không chứ! Em ở bên Giang Dã bao nhiêu năm mà bệnh vẫn khỏi ?”
Phương Dật Phàm cô bệnh, điều lạ.
Hồi nhỏ, bà ngoại cô và bà ngoại của Dật Phàm là bạn .
Năm cô chẩn đoán mắc bệnh, cô mới chỉ mười mấy tuổi, bà ngoại cô chạy khắp nơi tìm thuốc.
Bà ngoại Phương Dật Phàm cũng chuyện đó.
Chỉ tiếc rằng, đến tận khi bà ngoại qua đời, căn bệnh vẫn chữa khỏi.
“Không. Chỉ là mỗi Giang Dã chạm , liền thấy khó chịu.”
Cô cầm lọ thuốc, nhét túi cúi đầu gặm miếng sườn cừu.
“Phương Dật Phàm, tài trợ cho dự án viện trợ Tân Cương? Việc tốn ít tiền .”
Cô do dự nhiều ngày, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi.
Bởi vì cô nhận , Phương Dật Phàm thiếu tiền, cuộc sống của luôn xa hoa đầy đủ.
“Ông già c.h.ế.t , bộ tài sản đều là của , tiêu thế nào là quyền của .” (đoạn ổng mỏ hỗn nên thông cảm đừng to6 nha trời. (˘・_・˘))
Phương Dật Phàm nhẹ bẫng, nhưng ánh mắt cô sáng rực tựa như những vì lấp lánh bầu trời đêm ở Kashgar.
Lặng lẽ một lúc, chậm rãi :
“Hướng Vãn, từ ngày đầu tiên đặt chân đến Tân Cương, ở đây, chờ mong một ngày thể gặp em. Ban đầu nghĩ, chỉ cần Giang Dã thể đối xử với em, cũng còn gì tiếc nuối. sự đời chẳng như ý. đợi suốt mấy năm, cuối cùng cũng đợi ngày em tỉnh ngộ. Vậy nên, nếu em còn từ chối nữa, sẽ cầu bà ngoại đấy.”
Nghe những lời , lòng Hướng Vãn thoáng lay động nhưng cô nhanh chóng kiềm , trầm giọng đáp:
“ thoát khỏi một cuộc hôn nhân đau khổ, cũng mẫu mà mong đợi. Phương Dật Phàm, xứng đáng một cô gái hơn chứ .”