Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

CHỜ ĐẾN MÙA HOA RƠI GẶP NGƯỜI - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:33:48

Vừa dậy, Giang Dã liền nhận cuộc gọi từ Hoàng Thi Kỳ.

 

“Giang Dã! Sao thể về mà một lời nào chứ? Anh phiền phức đến mức nào ?”

 

Anh ngoảnh đầu , ánh mắt rơi xuống đống giấy tờ chướng mắt bàn.

 

Người thể lặng lẽ gửi những thứ cho Hướng Vãn, ngoài Hoàng Thi Kỳ thì còn ai đây?

 

Ngoài cô , thể nghĩ ai khác!

 

Cơn giận kìm nén vì tìm Hướng Vãn bỗng chốc bùng nổ. Giang Dã lạnh giọng quát Hoàng Thi Kỳ về.

 

“Có chuyện về , trường học việc gấp! Tiết dạy công khai của em , lãnh đạo tìm em trao đổi!”

 

Giọng nghiến răng nghiến lợi như cách từng bịa những lời dối trá để lừa Hướng Vãn.

 

Tối hôm đó, Hoàng Thi Kỳ lập tức lừa về.

 

Vừa gặp mặt, phản ứng đầu tiên của Giang Dã là bóp chặt cổ cô , chất vấn ngay lập tức.

 

“Hoàng Thi Kỳ! với cô bao nhiêu ? Dù giữa chúng chuyện gì nữa, cô cũng với Hướng Vãn! Càng dồn ép cô !”

 

Hoàng Thi Kỳ vốn mang theo sự mong đợi về nhưng còn kịp phản ứng, đàn ông mặt đè chặt lên cửa xe, thể nhúc nhích.

 

“Cứu mạng! Có ai , cứu với!”

 

 

Cùng lúc đó, cách bốn ngàn cây , Hướng Vãn đang bận rộn ngớt tay.

 

Là giáo viên đầu tiên chủ động xin đến hỗ trợ giảng dạy tại đây, cô dân địa phương xem như một điều may mắn.

 

Nhờ sự giúp đỡ của Phương Dật Phàm, đám trẻ vốn chen chúc trong những căn nhà dân chật chội, chẳng mấy chốc sẽ một phòng học rộng rãi, sáng sủa.

 

Trên thảo nguyên bao la, hàng chục đứa trẻ quây quần lắng cô kể những câu chuyện chúng từng đến.

 

Hướng Vãn còn lấy những đôi găng tay mua phát cho bọn trẻ. Nhìn các em nhỏ học, giúp gia đình chăn bò, chăn cừu, cô khỏi xót xa.

 

Tối hôm đó, cô tự bỏ tiền túi mua thêm thức ăn cho bọn trẻ.

 

Bên đống lửa, Hướng Vãn ôm hộp cơm cúi đầu ăn. Phương Dật Phàm ngay bên cạnh.

 

Mùi t.h.u.ố.c lá thoảng qua khiến Hướng Vãn ho sặc sụa.

 

Cô định nhưng Phương Dật Phàm chỉ liếc cô hai cái liền dập tắt điếu thuốc còn hút dở.

 

“Là sơ suất, quên mất phụ nữ ở đây.”

 

Mấy ngày đầu đến Nam Cương, buổi tối Hướng Vãn đều tạm bợ ngủ trong xe.

 

tiếp tục thế nhưng điều kiện trường học quá tồi tàn.

 

Đắn đo hồi lâu, cuối cùng cô mới nhỏ giọng hỏi Phương Dật Phàm:

 

thấy xe lều, buổi tối thể dựng lên ? Đỡ ngày nào cũng ngủ nhờ xe .”

 

Phương Dật Phàm dậy, ném đầu thuốc , khẽ nhạt.

 

“Sao thế? Xe thoải mái ? Nơi giống Y Lê, ban đêm gấu xuất hiện đấy, em chắc chắn ngủ trong lều ?”

 

Hướng Vãn sợ đến tái mặt.

 

Trước đây ở Y Lê, dù trường học hẻo lánh nhưng ít vẫn đủ cơ sở vật chất.

 

ngờ điều kiện ở đây khắc nghiệt đến .

 

Cô vội : “ … Vậy mấy hôm nay ngủ xe, còn thì ?”

 

Phương Dật Phàm chỉ tay về phía thùng xe phía : “Ngủ ở đó.”

 

Lần đến lượt Hướng Vãn ngượng ngùng.

 

Hóa chiếm mất chỗ nghỉ ngơi của , cô định lời xin thì Phương Dật Phàm lên tiếng :

 

“Đừng mấy câu khách sáo đó. Xe của giờ từng để ai ngủ qua. Hơn nữa, là đàn ông, tùy tiện qua loa một chút cũng chẳng .”

 

Nói thì nhưng Hướng Vãn vẫn cảm thấy áy náy.

 

Cô im lặng một lúc, chợt nhớ đến Phương Dật Phàm đang tìm một ở Tân Cương, liền quan tâm hỏi han:

 

“Hôm đang tìm một cô gái ở đây, tìm ?”

 

Phương Dật Phàm mở khóa điện thoại, cô hỏi liền sang cô, khóe miệng khẽ nhếch lên:

 

“Tìm , ngay mắt .”

 

Hướng Vãn còn ngây thơ đầu , hồi lâu mới phản ứng , đang đến cô ư?

 

Cô sững sờ: “Người tìm chẳng lẽ là ?”

 

Phương Dật Phàm cất điện thoại, bước đến gần cô hơn:

 

từng tìm là em.”

 

Hướng Vãn đờ đẫn, cứ ngỡ chỉ tiện đường đến Nam Cương việc nên cô mới nhờ xe .

 

Nếu , cô vội vàng hủy vé tàu .

 

Thấy cô ngạc nhiên , Phương Dật Phàm chỉ giải thích, cúi đầu nhận cuộc gọi.

 

Rất nhanh đó, hai thanh niên hôm nọ từng gặp xe kéo đến một căn lều bạt khổng lồ.

 

“Nhìn , tối nay em sợ gấu tha nữa .”

 

Phương Dật Phàm vỗ tay, đẩy Hướng Vãn về phía căn lều. Hai thanh niên cũng nhanh chóng cố định nó .

 

 

Đến giờ cơm tối, Phương Dật Phàm lục trong xe một gói mì ăn liền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cho-den-mua-hoa-roi-gap-nguoi/chuong-6.html.]

 

Hướng Vãn nhanh tay ngăn , lấy từ trong ba lô một túi thịt bò kho, đưa cho .

 

“Ngày nào cũng ăn mì gói, chán ?” 

 

lấy thêm phần cơm mượn từ nhà dân trong thôn, dúi tay Phương Dật Phàm.

 

Hai thanh niên bên cạnh liên tục chậc lưỡi trêu ghẹo:

 

“Ôi chao, cuối cùng đại ca của chúng cũng ăn thịt !”

 

thế, chỉ một cú điện thoại mà bắt bọn kéo cả căn lều đến đây. là một em vô tình vô nghĩa!”

 

Nghe , Hướng Vãn chút ngại ngùng, bèn chia phần thịt bò của .

 

Hai trai trẻ vất vả cả buổi cũng khách sáo, gắp vài miếng ăn thử. bỏ miệng ánh mắt sắc bén của Phương Dật Phàm quét tới khiến họ cứng đờ cả , vội vã rút lui dám động đũa thêm.

 

Ăn tối xong, Hướng Vãn mới đầu cảm nhận hết phong cảnh và vẻ của Nam Cương.

 

Khác với Bắc Cương bạt ngàn thảo nguyên, Nam Cương mang đậm màu sắc văn hóa.

 

Bởi , mới câu nổi tiếng: “Chưa đến Kashgar, tính là đến Tân Cương.”

 

Gió lớn thổi qua, vạt áo của Hướng Vãn và Phương Dật Phàm tung bay theo làn gió.

 

Anh rút một điếu thuốc nhưng nhét về chỗ cũ, dậy về phía cô.

 

“Hướng Vãn, , tất cả những gì đều là vì em. Dĩ nhiên, em cũng cần cảm thấy gánh nặng, dù thừa thời gian để chờ đợi em.”

 

Sự thổ lộ đột ngột của Phương Dật Phàm khiến Hướng Vãn đối mặt thế nào.

 

“Phương Dật Phàm, còn ly hôn, tính là chen chân ?”

 

“Chen chân ư?” Phương Dật Phàm lạnh: “Nếu nước ngoài, loại như Giang Dã thể lừa em ?”

 

 

Căn lều tuy đơn sơ nhưng vẫn thoải mái hơn nhiều so với ngủ trong xe.

 

Hướng Vãn rửa mặt xong, đang định trở về thì thấy cửa thùng xe phía của Phương Dật Phàm đang mở.

 

Cô rón rén bước tới, liền thấy cảnh tượng “tùy tiện một chút cũng ” mà thực chất chính là cuộn một chiếc ghế xếp, đầu tựa nghiêng một bên, hai chân dài duỗi khỏi thùng xe một cách chật vật.

 

Nhìn bộ dạng của , Hướng Vãn khỏi áy náy.

 

Do dự một lúc lâu, cô mới khẽ lên tiếng:

 

“Phương Dật Phàm, lều rộng thế, cũng dọn nghỉ ?”

 

Phương Dật Phàm mở mắt, rằng khóa cửa xe , lững thững theo trong lều.

 

Vì là lều dựng tạm nên đất chỉ trải vài lớp đệm mỏng nhưng Hướng Vãn mệt cả ngày, cô chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều, cứ thế ngả lưng ngủ say, quên mất bên cạnh còn một đàn ông.

 

Mãi đến khi cô chìm giấc ngủ, Phương Dật Phàm mới lấy điện thoại , gọi một cuộc.

 

“Gửi thứ đến tay phụ trách của họ ngay! Làm nhanh lên!”

 

 

Một đêm ngon giấc.

 

Sáng hôm , khi tỉnh dậy, Hướng Vãn phát hiện lều trống , bèn mở cửa bước ngoài.

 

Trời sáng hẳn, cô đơn giản thu dọn đồ vội vàng đến trường.

 

Vị hiệu trưởng già đang tỉ mẩn lau tấm bảng đen vốn chẳng còn là bảng đúng nghĩa.

 

Nhìn thấy Hướng Vãn, đôi mắt ông sáng rỡ.

 

“Ôi chao, cô giáo Tiểu Hướng đến !”

 

, thấy mấy chục đứa trẻ chen chúc , đặt vở lên ghế dài mà cố gắng bài. Hướng Vãn chần chừ nữa, nhận lấy viên phấn, đưa hiệu trưởng ngoài xoay bước lớp.

 

để ý Phương Dật Phàm đang bên ngoài, lặng lẽ hút thuốc.

 

Ánh mắt luôn dõi theo cô, đến khi thấy cô hào hứng giảng bài, mới hài lòng rời .

 

 

Cùng lúc đó, Giang Dã chiến tranh lạnh với Hoàng Thi Kỳ suốt mấy ngày, bất ngờ nhận tin báo cáo lối sống đắn.

 

Người tố cáo phơi bày bộ chuyện giữa và Hoàng Thi Kỳ.

 

Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp trường học ở Y Lê, thậm chí còn truyền về tận trường đại học cũ của Giang Dã và khu dân cư nơi cha đang sống.

 

Mẹ Giang vốn dĩ luôn hãnh diện nay cũng tái mặt, dám hó hé nửa lời.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Giang Dã vốn phiền lòng, nay càng hoảng loạn.

 

Chỉ còn hơn một tháng nữa thôi là thể kết thúc thời gian hỗ trợ giáo dục ở Tân Cương, về tiếp nhận một công việc ai cũng mơ ước.

 

giờ thì ?

 

Tất cả tan thành mây khói!

 

Nghĩ đến đây, Giang Dã tức giận đá tung cửa phòng ký túc của Hoàng Thi Kỳ, nắm chặt lấy cánh tay cô ném những mảnh giấy lên mặt cô.

 

“Hoàng Thi Kỳ! Lá gan của cô cũng lớn quá nhỉ? với cô bao nhiêu , Hướng Vãn là vợ , cô động !”

 

Hoàng Thi Kỳ vẫn còn di chứng của Giang Dã bóp cổ, cúi đầu nhặt lên một mảnh giấy, chỉ thoáng vội thanh minh:

 

“Giang Dã! Không em! Chắc chắn là Hướng Vãn giở trò! Cô bỏ như , chẳng là bằng chứng rõ ràng nhất chứng minh cô tật giật ?”

 

khi lật thêm vài tờ nữa, cô c.h.ế.t sững.

 

ngờ, trong tay Hướng Vãn nhiều bằng chứng đến , thậm chí còn cả những bức ảnh mà Giang gửi .

 

nào dám thừa nhận.

 

gửi mấy bức ảnh đó cho Hướng Vãn, chẳng qua chỉ để kích thích cô, để cô thấy rõ cuộc hôn nhân tình yêu đau khổ đến mức nào khiến cô tự động tìm đến Giang Dã đòi ly hôn.

Loading...