Chờ Em Ở Tận Cùng Ký Ức - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:17:42
Tối hôm đó, chụp chiếc vòng tay, gửi cho “ ở tương lai” xem.
【Đây chẳng quà trúng thưởng kỷ niệm khách sạn 80 năm ?】
【Lúc đó tổ chức tiệc mừng đỗ đại học, quản lý khách sạn trùng dịp kỷ niệm nên mời bốc thăm, bốc đã trúng chiếc vòng .】
【Hóa tên ngốc Tần Miên cố tình bày trò lấy cớ để tặng quà cho .】
【Tôi nợ quá nhiều… xin em, nhất định đối xử với .】
Tôi cầm điện thoại, lòng chua xót.
Tại ngốc nghếch làm bao nhiêu điều vì mà hề ?
Điện thoại rung.
【Tần Miên giỏi biểu đạt.】
【Năm hai đại học, viêm dày cấp, đêm khuya gọi xe, đã cõng bộ 10km đến bệnh viện.】
【Hôm đó, chính cũng đang sốt tới 39°C.】
“Tôi ở tương lai” tiếp tục kể từng việc nhỏ mà Tần Miên đã làm.
Hóa , về … lén mua quán hoành thánh sắp phá sản chỉ vì từng nơi đó hương vị gia đình.
Thậm chí còn âm thầm đặt tên cho thư viện mới quyên góp là “Thư Viện Di Sơ”.
…
10
Sau khi nhà họ Lục mất mặt ê chề, đường cũng dám ngẩng đầu, thấy mẹ thì vội vàng tránh đường vòng.
Còn Tần Miên thì nhờ màn thể hiện “bá đạo ôn nhu” ở tiệc mừng đỗ đại học, đã thành công chiếm trọn thiện cảm của bố mẹ .
Ngày nào rảnh rỗi cũng chạy sang nhà .
Ngay cả Tiểu Sơ – chú mèo cam – cũng theo sang đây “ăn chùa”, đến mức bụng mỡ sắp quét sàn.
Hôm đó, đang cuộn sofa trêu đùa Tiểu Sơ, thì Tần Miên rón rén sát , ấp a ấp úng:
“Ờ… bố mẹ gặp em.”
“Lý Hựu nhiều chuyện quá, kể với bố mẹ về em .”
“Mẹ đến em thì mừng rỡ phát điên.”
Khoan đã.
Tại thấy là , bà vui đến mức đó?
Chẳng lẽ mẹ quen ?
Tôi nheo mắt, nghi hoặc hỏi:
“Có chuyện gì giấu ?”
Toàn thân Tần Miên bỗng cứng đờ, hai tai đỏ rực, ánh mắt lúng túng biết .
“Cũng… cũng hẳn là quen.”
Tôi đặt Tiểu Sơ xuống, bóp nhẹ hai má , ép cung:
“Nói thật.”
Mặt đỏ lên như quả cà chua chín, lắp bắp:
“Hồi họp phụ lớp 12… từng chỉ em cho mẹ xem.”
Tôi trố mắt.
Hóa hôm đó… cái cô dì tròn trịa xinh cứ chằm chằm ngốc, còn nhất quyết đòi ký tên để về “lấy lộc” cho con trai “ biết học hành” của …
Là mẹ Tần Miên?!
Tần Miên gãi đầu, hổ :
“Anh bảo mẹ, khi thi đại học xong, ‘đặt ’ em làm con dâu, mẹ thấy thế nào?”
Tôi bật , dở dở :
“Rồi mẹ ?”
“Bà bảo, ‘Con học hành thì dốt mà mắt cao quá, đúng là ếch mà đòi ăn thịt thiên nga.’”
Tần Miên ngốc nghếch, đôi mắt cong cong:
“ lúc về, mẹ , ‘Một cô gái ưu tú như mà làm con dâu thì mẹ đúng là tích đức tám đời.’”
Anh còn , nếu gặp cũng .
Vì mẹ tin thực sự theo đuổi , nghĩ chỉ khoác lác.
Tôi mềm lòng, đồng ý đến gặp bố mẹ .
—
Một tuần ngày khai giảng.
Tôi xách theo những món quà đã chọn kỹ, cửa nhà họ Tần, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
Tần Miên định nhấn chuông, cánh cửa bỗng mở bật .
Cứ như đã đợi từ lâu.
Mẹ trợn tròn mắt, giọng đầy kích động:
“Con trai! Giỏi lắm! Con thật sự lừa, , quyến… , đưa con bé về nhà !”
Phía , bố ho khan liên tục, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Không tối qua đã học thuộc lời thoại ? Sao quên sạch thế?”
“À đúng đúng! Phải nghiêm túc chứ!”
Mẹ Tần hắng giọng, cố vẻ nghiêm nghị:
“Cô bé, dì hỏi, con thấy con trai dì điểm gì ?”
Tôi: ???
Tần Miên cuống lên:
“Mẹ! Con đã , chỉ cần là Di Sơ, con…”
“Câm miệng! Mẹ hỏi Di Sơ!”
Bà phẩy tay, gõ mạnh lưng .
Tôi ngước Tần Miên, nở nụ nhẹ:
“Trong mắt cháu, từ đầu đến chân đều điểm thu hút.”
Mẹ Tần kéo tay bố , híp mắt như con cáo nhỏ:
“Thấy ? Tôi , đúng là phúc mấy đời mới con dâu thế .”
—
Sau bữa trưa, mẹ Tần ghé tai đầy bí ẩn:
“Di Sơ, lên xem phòng thằng nhóc ?”
Tần Miên lập tức như con mèo giẫm đuôi, nhảy dựng:
“Mẹ! Không !”
“Đi , , con xuống cắt hoa quả cho Di Sơ, nhớ cắt dưa hấu thành hình trái tim nhé!”
Tần Miên lườm một cái ấm ức xuống bếp.
Mẹ Tần kéo rón rén lên tầng hai như trộm.
Cửa phòng mở , tròn mắt, bàn tay vô thức che miệng.
Toàn bộ bức tường treo kín ảnh của .
Có tấm cúi đầu sách trong thư viện.
Có tấm bóng lưng ngẩn bên sân thể dục.
Thậm chí cả khoảnh khắc ăn mì cay đến chảy nước mắt cũng lén chụp .
11
Mỗi bức ảnh đều đóng khung cẩn thận, sắp xếp theo thứ tự thời gian gọn gàng ngay ngắn tường.
“Thằng nhóc bình thường khóa phòng chặt như két sắt, ngay cả giúp việc cũng bước .”
Tôi bước từng bước chậm rãi trong.
Trên bàn học còn đặt một quyển sổ vẽ dày cộm.
Tôi lật mở.
Trang đầu tiên là bức vẽ buộc tóc đuôi ngựa khi học lớp 11, bên cạnh còn ghi ngày tháng và thời tiết.
Lật tiếp từng trang, mỗi bức đều là – lúc rạng rỡ, lúc giận dỗi, khi gục đầu ngủ quên bàn học.
Trang mới nhất là hình ngày thi đại học, gương mặt hớn hở chạy khỏi phòng thi.
Bên một dòng chữ nhỏ:
“Mong Di Sơ đạt mọi điều em ước.”
“Mấy năm , nó học vẽ thì hôm học hôm nghỉ, mà vẽ con, nó kiên trì suốt 3 năm.”
Mẹ Tần , trong giọng chút tự hào.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân hốt hoảng.
“Mẹ! Hai đừng …”
Giọng nghẹn giữa chừng khi Tần Miên sững ở cửa, mắt hoảng loạn.
Mẹ liếc qua con trai, nở nụ đắc ý, lúc lướt qua còn thì thầm:
“Con trai , màn ‘hỗ trợ’ hôm nay ít nhất cũng đáng một triệu tiền tiêu vặt chứ? Nhớ nhắc bố con đấy.”
—
Trên đường tiễn về, nhịn hỏi:
“Vẽ em, khó ?”
Đầu tai đỏ lên.
“Vừa dễ, khó.”
“Dễ vì lúc nào cũng em để vẽ. Khó vì mỗi bức đều là em, nhưng chẳng cái nào lột tả một phần mười con em.”
Tim nóng lên, một luồng cảm xúc ấm áp dâng trào. Tôi bất ngờ kéo cổ áo xuống.
Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, chúng chụp bức ảnh đầu tiên cùng .
Trong ảnh, tươi, mắt cong cong. Còn thì trông ngốc nghếch như một bé nhận quà.
“Tấm tặng . Sau cần lén lút vẽ nữa.”
Tôi gửi bức ảnh WeChat của .
Tần Miên nguyên tại chỗ, ôm điện thoại khờ khạo, đến khi xa vẫn hề biết.
—
Về đến nhà, mở cửa, mẹ đã thần thần bí bí kéo .
“Nhà họ Lục phát tài ! Từ Uyển đưa một dự án đầu tư của bố mẹ cô , giúp gia đình Lục Thanh Trì kiếm một triệu! Giờ dì Chu nhận cô làm con dâu .”
“Hai đứa họ giờ cứ như keo sơn, dính lấy .”
“Mẹ còn thấy dì Chu kéo trong khu đến chào mời, đầu tư càng nhiều lãi càng lớn.”
“Di Sơ, con xem, đàn bà ngu ? Trên đời làm gì chuyện đầu tư 500 nghìn mà lời gấp đôi?”
Tôi giật , một dự cảm lành dâng lên.
“Mẹ, như đa cấp lừa đảo .”
“Phải đấy! Mẹ cũng khuyên họ, ai dè dì Chu mắng mẹ phá đường kiếm tiền của họ.”
Mẹ lẩm bẩm sẽ cảnh báo mấy bà bạn thân, hùng hổ xách túi luôn.
Tôi do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhắn cho “ ở tương lai”:
“Dự án đầu tư mà bố mẹ Lục Thanh Trì tham gia, thật ?”
Tin nhắn trả lời đến nhanh:
【Giả đấy!】
【Công ty bố mẹ Từ Uyển đã là cái vỏ rỗng từ lâu.】
【Họ quỵt tiền của các bà trong khu phố chuồn mất.】
【Lục Thanh Trì cũng theo Từ Uyển đến thành phố khác.】
【Cuối cùng chỉ còn bố mẹ chủ nợ vây cửa, bán nhà trả nợ.】
Tôi lặng chằm chằm màn hình hồi lâu.