Chờ Em Ở Tận Cùng Ký Ức - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-07-09 22:17:42
Hồi nhỏ, dì Chu tuy khoe khoang nhưng thường nấu sườn xào chua ngọt cho ăn. Chú Lục tuy sĩ diện nhưng mỗi lần công tác đều mua quà nhỏ cho .
Cuối cùng, vẫn gỡ chặn Lục Thanh Trì, hẹn gặp tại quán cà phê ngày hôm .
Anh tưởng nối tình xưa nên đến nhanh.
“Sao? Biết nhà kiếm tiền , cuối cùng em cũng nhớ ?”
Tôi từng ôn hòa, khiêm tốn trong trường học, nay mới vài tháng đã thành kẻ thực dụng, toan tính.
Tình cảm từng ngây thơ năm tan biến.
“Dì Chu tham gia dự án đầu tư đó vấn đề. Anh nên khuyên dì dừng .”
Lục Thanh Trì nhíu mày, cắt ngang lời :
“Ôn Di Sơ, em tìm chỉ để chuyện thôi ?”
12
“Trước em đã ghen tị với Từ Uyển, giờ còn vu khống rằng dự án cô giới thiệu cho bố mẹ vấn đề?”
“Di Sơ, đừng làm loạn nữa. Anh thể hứa với em, khi kiếm xong số tiền , sẽ về bên em.”
“Trong thời gian học đại học, nếu em thấy xa quá, thể đến thăm em, nhưng chỉ một lần mỗi tháng, đừng đòi hỏi nhiều hơn.”
Không xa đó, Tần Miên đang trốn chậu cây phát tài, dáng vẻ lén lút như chú chó con rình mồi.
Tôi hít sâu, đẩy xấp tài liệu bàn đến mặt Lục Thanh Trì.
“Lục Thanh Trì, các đang lừa gạt số tiền dưỡng già của dì Vương, tiền thuốc thang của bà Lý, và cả mồ hôi công sức của nhiều khác.”
Đống giấy tờ đó là do Tần Miên nhờ điều tra, tổng hợp .
Lục Thanh Trì đột ngột hất tung tài liệu, phắt dậy, tức giận quát:
“Đừng giả vờ cao thượng! Ôn Di Sơ, nhà em tiền thì cũng đừng hòng cấm nhà giàu !”
“Anh cho em một cơ hội cuối cùng: ngay bây giờ chia tay Tần Miên, thể coi như từng chuyện gì xảy .”
“Nếu bố mẹ em tham gia dự án, sẽ giúp bố mẹ nhường cho nhà em một suất.”
lúc , Từ Uyển hùng hổ xông quán cà phê, tay khoác chặt lấy cánh tay Lục Thanh Trì, ánh mắt đầy cảnh giác chằm chằm.
“Ôn Di Sơ, giờ biết nhà họ Lục giàu thì định bám lấy ?”
“Tiếc quá, muộn !”
“Thanh Trì sớm đã thấu bộ mặt tham phú phụ bần của cô .”
Tôi cúi xuống, nhặt những tờ tài liệu rải rác sàn, giọng bình tĩnh đến lạnh lẽo:
“Từ Uyển, cô thật với Lục Thanh Trì rằng công ty nhà cô đã liệt danh sách quản lý đặc biệt vì kinh doanh bất thường?”
Gương mặt Từ Uyển cứng đờ, nhưng nhanh chóng nặn nụ gượng gạo:
“Cô… cô linh tinh gì thế? Thanh Trì, đừng tin cô ! Công ty nhà em chẳng từng đến ? Trông giống như vấn đề ?”
“Chắc chắn là Ôn Di Sơ bày trò! Cô ghen tị với em nên bịa đặt mọi thứ!”
Lục Thanh Trì sang lần cuối, ánh mắt pha trộn giữa thất vọng và bất cam.
“Ôn Di Sơ, chúng cuối cùng vẫn càng ngày càng xa .”
Nói xong, lôi Từ Uyển – vẫn đang lải nhải giải thích – rời khỏi quán.
Tần Miên lặng lẽ bước từ chậu cây, giọng nhỏ nhẹ dỗ dành:
“Đừng giận. Là ngu ngốc thôi.”
Tôi lắc đầu, mắt theo bóng lưng Lục Thanh Trì khuất dần ngoài cửa sổ, giọng khàn :
“Tôi giận. Tôi thất vọng… rõ ràng đã cho cơ hội .”
Điện thoại rung lên.
Là “ ở tương lai” gửi tin nhắn:
【Đừng do dự nữa. Báo cảnh sát .】
【Ít nhất em còn thể cứu những đáng thương đang lừa .】
Tôi hít sâu một , nhanh chóng bấm gọi 110.
Cảnh sát đến nhanh.
Những phụ nữ lừa – dì Vương, bà Lý và nhiều khác – chạy tới, lóc đòi tiền.
Dì Chu cảnh sát tra hỏi vẫn gào lên điên loạn:
“Ôn Di Sơ! Mày hại tao kiếm tiền! Con tiện nhân !”
Chú Lục áp giải lên xe cảnh sát, gương mặt tràn ngập hổ.
Lục Thanh Trì vẫn đó, khăng khăng trấn an họ:
“Chắc chắn là hiểu lầm. Công ty nhà họ Từ lớn như , thể lừa tiền của chúng ?”
Chỉ Từ Uyển, mặt mày tái mét, dám một lời.
Tần Miên nắm lấy tay , giọng ấm áp:
“Di Sơ, em làm đúng .”
13
Khai giảng đại học lâu, vụ án lừa đảo lập tức gây chấn động mạng.
Hashtag “Cặp đôi sinh viên xuất sắc lừa đảo” đầu bảng tìm kiếm nóng suốt một tuần liền.
Nhà họ Từ phá sản, cả gia đình cô cùng nhà họ Lục tống tù.
Hôm tiễn nhập học, Tần Miên đích thân cùng bố mẹ đưa đến trường.
Tôi còn tưởng sẽ rời đó.
Không ngờ đến ngày khai giảng thứ ba, khỏi ký túc xá nữ, đã thấy lầu, tay cầm túi đồ ăn sáng còn bốc khói nóng hổi.
“Anh… đến đây?”
Tần Miên cúi đầu, chút ngượng ngùng nhỏ:
“À… nhà mới quyên tặng một tòa thư viện cho trường…”
Quả nhiên là “dùng tiền mở đường” để .
Thời gian trôi nhanh như gió, chớp mắt đã đến năm 25 tuổi.
Một buổi tối, khi đang xem tivi, điện thoại bất chợt vang lên.
Là một tin nhắn từ “ ở tương lai”, mà lâu lắm liên lạc.
【Đừng để Tần Miên ngoài! Hôm nay là ngày gặp tai nạn xe.】
Tim thắt , vội vàng bật dậy, lao đến cửa, kéo chặt lấy tay đàn ông đang chuẩn ngoài.
“Hôm nay… ở nhà với em ?”
Giọng run rẩy.
Tần Miên véo nhẹ mũi , dịu dàng:
“Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng mà. Anh chuẩn cho em một bất ngờ, hứa sẽ về nhanh thôi.”
Tôi lắc đầu, càng nắm chặt lấy tay .
“Em cũng một bất ngờ cho .”
Nói xong, lấy từ túi áo một chiếc que thử thai, hai vạch đỏ rõ rệt hiện lên mắt.
Tần Miên sững tại chỗ, đôi mắt mở to chớp:
“Anh… sắp làm bố ?”
Cùng ngày đó, bản tin thời sự đưa tin:
“Tại ngã tư phía tây thành phố xảy một vụ tai nạn nghiêm trọng…”
nơi mà ở một thời khác, Tần Miên đã gặp tai nạn xe.
Nhìn hàng rào méo mó màn hình tivi, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng .
Điện thoại rung lên, một tin nhắn mới xuất hiện:
【Tôi sắp biến mất .】
【Cảm ơn em, nhờ em mà mới biết, một cuộc đời lựa chọn đúng đắn… thể hạnh phúc đến thế nào.】
Tôi ngẩng đầu, về phía nhà bếp, nơi Tần Miên đang vụng về tra cứu thực đơn dinh dưỡng cho bà bầu điện thoại.
Nước mắt bất giác rơi.
Tôi biết, ở tương lai đang lời tạm biệt.
Thời từng chất đầy hối tiếc , cuối cùng đã thay đổi nhờ lựa chọn của hiện tại.
(Kết thúc)