CHỒNG NGOẠI TÌNH, QUAY VỀ CÒN MUỐN TÔI BIẾT ƠN - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:23:58
Dần dần, chấp nhận rằng tình cảm giữa chúng chuyển từ " yêu" sang " ".
đôi khi, chính thiết nhất rõ chỗ nào thể đ.â.m nhát d.a.o đau nhất.
Những ngày tháng đó, sống mơ hồ, như một đơn độc bước trong màn sương dày đặc, tìm thấy lối thoát.
gạt suy đoán bất an trong lòng, từng hỏi dù chỉ một câu. ánh mắt thấu từng cử chỉ, từng biểu cảm nhỏ nhất của .
Cuối cùng, áp lực tinh thần quá lớn, đổ bệnh.
Nửa tỉnh nửa mê, cảm nhận một bàn tay chạm trán .
"Trời ơi, nóng thế ? Vợ ơi, em sốt !"
Giọng Tạ Cảnh Thư vang lên, kéo khỏi cơn mê. cố gắng mở mắt nhưng đầu đau nhức kinh khủng.
Anh đỡ dậy, rót nước cho uống, bàn tay đặt lên vai . như điện giật, lập tức tránh né, nhưng chỉ nghĩ đang sốt quá nên tỉnh táo.
"Em đợi chút, ngoài mua thuốc hạ sốt."
Chuông điện thoại vang lên đúng lúc.
Anh liếc màn hình, hoảng hốt tắt ngay.
Cánh cửa khép hẳn, rõ giọng thì thầm điện thoại:
"Ngoan nào, hôm nay chắc , cô ốm ."
……
"Vậy để nhé."
sững vài giây, lập tức xỏ giày, chạy ngoài.
Trái tim rơi xuống theo tầng hiển thị trong thang máy. Khi thấy con "13", cả như hóa tro bụi.
Khoảng một phút , thang máy bắt đầu xuống.
Không là ảo giác thực tế, thấy tiếng chuyện rì rầm của Tống Vân và Tạ Cảnh Thư vọng từ cabin thang máy.
quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, vội vàng bấm thang máy bên cạnh. May mắn , thang máy đó đang xuống từ tầng .
Khi xuống đến tầng một, bóng dáng của Tạ Cảnh Thư biến mất.
chạy xuống bãi đỗ xe, thấy chiếc xe của rời .
Trong gian vắng lặng của hầm xe, hoảng loạn như một con kiến chảo nóng.
Thể diện gì, phong độ gì, chẳng còn bận tâm nữa. chỉ nhanh chóng vạch trần mối quan hệ bẩn thỉu giữa họ.
Thời gian trôi qua từng giây, từng phút, mà vẫn tìm cách nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-ngoai-tinh-quay-ve-con-muon-toi-biet-on/chuong-3.html.]
Chợt, một tia sáng lóe lên trong đầu —
Lúc mới mua xe, từng đăng ký một ứng dụng điện thoại để theo dõi vị trí xe. Sau lái chiếc xe đó nên gỡ bỏ ứng dụng.
Bây giờ, lẽ thể cài và xem thử…
theo định vị đến một khách sạn.
đưa giấy chứng nhận kết hôn điện tử của và Tạ Cảnh Thư cho cô lễ tân xem. cô gái nhỏ nhã nhặn từ chối:
"Xin chị, chúng thể tiết lộ thông tin riêng tư của khách."
nắm lấy tay cô , l.i.ế.m đôi môi khô khốc, giọng khàn đặc khi cất lời:
"Em gái , xin em giúp chị với."
Lễ tân vẫn giữ nụ chuyên nghiệp:
"Thật lòng xin chị."
ngay giây tiếp theo, cô nhẹ nhàng di chuyển màn hình máy tính, đồng thời khẽ nhéo lòng bàn tay một cái, dịu dàng nhưng cương quyết:
"Xin chị, ơn đừng nắm tay em, cũng đừng màn hình, thông tin của khách hàng bảo mật."
Trên màn hình máy tính là thông tin đặt phòng của Tạ Cảnh Thư. buông tay cô , nước mắt kìm mà trào , chỉ thể im lặng gật đầu lời cảm ơn.
Chú bảo vệ gần đó lẩm bẩm:
"Aizz, đến giờ tuần ."
Ông nhanh chóng quẹt thẻ mở thang máy cho , về phía cuối hành lang. Trước khi rời , ông ngoái , trao cho một ánh mắt đầy vững chãi.
giả vờ là nhân viên phục vụ mang trái cây tặng miễn phí. Người bên trong chút cảnh giác mà mở cửa.
Giây phút bốn mắt chạm , Tạ Cảnh Thư hoảng hốt đến mức suýt vững.
Anh cởi trần, lẽ vẫn kịp gì. Tống Vân quấn chăn che hờ cơ thể, lớp trang điểm vẫn tinh tế, gương mặt kiều diễm.
bật vì tức giận, lập tức giật mạnh tấm chăn cô , để tất cả lộ mắt.
Đôi mắt cô lập tức phủ đầy nước, ánh long lanh đầy yếu đuối, khiến khác đành lòng.
chỉ cảm thấy ghê tởm.
dồn hết sức tát mạnh mặt Tạ Cảnh Thư:
"Đây là cái mà gọi là ‘ mua thuốc cho em’ ?"
"Mua thuốc mà tận khách sạn, đúng là trò hề to nhất thế giới!"