CHỒNG NGOẠI TÌNH, QUAY VỀ CÒN MUỐN TÔI BIẾT ƠN - CHƯƠNG 4
Cập nhật lúc: 2025-07-11 00:23:59
Tống Vân kéo một chiếc khăn tắm quấn quanh , chắn giữa và .
Giọng cô nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ, khác với lúc gặp trong thang máy:
"Chị ơi, em , là do em, đừng trách Cảnh Thư."
Họ gần , da chạm , ánh mắt tràn đầy tình cảm như thể hề tồn tại.
Tạ Cảnh Thư bước lên một bước:
"Vợ ơi, đừng giận, là của ."
"Đi thôi, chúng về nhà, để giải thích với em."
đôi môi mở khép , cảm giác như đang giữa tầng mây, từng giây trôi qua đều kéo dài vô tận, ý thức trở nên mơ hồ.
Khi tỉnh , ở trong bệnh viện.
Tạ Cảnh Thư quỳ một chân giường, mắt đỏ hoe.
Bố và bố chồng đều mặt.
Có lẽ để thể hiện sự chân thành, tóm lược câu chuyện với hai bên gia đình theo cách lợi nhất cho , để cơ hội phản bác.
Mấy vị phụ khuyên bảo .
Mẹ chồng là từng trong cơ quan nhà nước, lời lẽ khéo léo, thấu đáo:
"Ân Ân, Cảnh Thư sai , bênh nó . Con giận cứ trút , cần bù đắp gì, đều đồng ý. con hãy nghĩ đến đứa nhỏ, đừng dễ dàng đến chuyện ly hôn."
Bà sang bố , cúi đầu xin :
"Thật , nuôi dạy đứa con bất hiếu thế , để hai bác chê. hai bác thương Ân Ân, cũng . Đừng lo, về nhà sẽ đánh nó một trận nên ."
Bà tròn trịa đến mức bố thể phản bác.
Chỉ , giọng nghẹn ngào:
"Hôm đó con bảo để Tông Tông sang đây ở vài ngày, hóa nhà xảy chuyện lớn như ."
"Ân Ân , dù cũng là của Cảnh Thư, nhưng vì con bé Tông Tông, con hãy cho nó một cơ hội."
Lời của bố chồng dù ho thế nào, suy cho cùng vẫn là về phía con trai họ.
Bố thương , nhưng chuyện ly hôn dễ dàng? Nhà giờ đây là em dâu nắm quyền, họ cũng thể quyết định tiếp nhận một cô con gái ly hôn và nuôi con.
Dù gì thì "đàn ông đời ai mà chẳng mắc ?"
nên trách ai đây?
trân trân lên trần nhà, nước mắt lặng lẽ tràn từ khóe mắt. Tâm trí rối như tơ vò, chẳng thể nào gỡ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-ngoai-tinh-quay-ve-con-muon-toi-biet-on/chuong-4.html.]
đưa bất kỳ câu trả lời nào.
Sự im lặng kéo dài đủ lâu để nghĩ rằng tha thứ.
Tạ Cảnh Thư sức thể hiện lòng thành. Trước mặt cả nhà, xóa liên lạc của Tống Vân, mỗi ngày đều ở nhà nấu cơm cho .
Về phía Tống Vân, chồng đích mặt, yêu cầu cô chuyển khỏi khu chung cư của chúng .
Mọi chuyện cứ thế khép .
Thời gian quả thực là một thứ .
Lúc mới xuất viện, còn chán ghét đến mức chuyện với . đó, thể thản nhiên hỏi hôm nay ăn gì.
Dần dần, thậm chí thể mỉm , cùng chung bàn ăn.
Chỉ là, mỗi khi tiến gần, sẽ cảm thấy như hàng nghìn con kiến bò . Những hình ảnh đó hiện lên, khiến phản xạ né tránh.
Anh ép buộc, chỉ bảo hãy cho bản thêm thời gian.
, đang chờ đợi một cơ hội.
Rất nhanh, ngày kỷ niệm cưới của chúng đến.
chỉ rằng—
từng quên.
cam tâm.
Ngày kỷ niệm kết hôn, tỉ mỉ chuẩn .
Để tạo khí lãng mạn, đèn lớn trong nhà đều tắt, cánh hoa hồng rải đầy sàn nhà. Ánh sáng ấm áp từ những chiếc đèn tường phản chiếu khuôn mặt , u ám mập mờ.
Tạ Cảnh Thư ôm đầu suy nghĩ lâu, bước đến gần , giọng điệu thấp kém nhưng pha chút nịnh nọt:
"Vợ ơi, giải thích ."
"Một tháng , cô liên lạc với , rằng vấn đề với việc nhập học của con gái cô , cần giúp xử lý. Em cũng mà, khi con bé chuyển trường , chính tìm giúp."
"Thật sự, chỉ gặp cô đúng một , còn liên lạc nữa."
hất lọn tóc rơi mặt, đôi mắt đỏ rực:
"Vậy nên tiện thể ngủ với cô cuối?"
Anh nhún vai, bày vẻ mặt thờ ơ:
"Đừng khó như thế. Đứa bé đó thể là con ."
Cơn giận và uất ức dồn nén bao lâu nay giờ nỗi căm hận lấn át.