Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Chồng Ngoại Tình? Tuyệt Vời, Ăn Mừng Thôi! - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1

 


“Văn Kỳ, ba em tên là Thẩm Nam Dịch à?”

 

Tôi không dám tin vào mắt mình, lật tới lật lui bài kiểm tra mấy lần.

 

Đúng là nét chữ của Thẩm Nam Dịch - chồng tôi.

 

Thẩm Văn Kỳ chớp chớp mắt: “Dạ đúng rồi cô, sao vậy ạ?”

 

Tôi cười nhạt: “Không sao, chỉ là cô cũng quen một người có tên giống ba em thôi.”

 

Mắt cậu bé sáng lên rồi lại cụp xuống:
“Nhưng ba em bận lắm, mỗi tháng chỉ về nhà thăm mẹ con em một lần thôi.”

 

Tôi vỗ nhẹ lên lưng nó: “Không sao, miễn là còn về thăm là tốt rồi.”

 

Trong lòng tôi thì lại càng chắc chắn hơn. Lịch trình của Thẩm Nam Dịch đúng là mỗi tháng có một ngày vắng mặt ở nhà.

 

Tôi cố kìm nén sự phấn khích trong lòng, chờ mãi mới đến giờ tan lớp, lập tức gọi điện cho bạn thân:
“Ra ăn mừng đi! Thẩm Nam Dịch cuối cùng cũng cắm sừng tao rồi!”

 

 

2


Tôi và Thẩm Nam Dịch cưới nhau vì lời hứa hôn ngày xưa, cuộc sống sau đó coi như êm đềm.

 

Anh ấy chưa từng để tôi thiếu thốn điều gì, các dịp lễ đều chuyển khoản, tặng túi xách, trang sức, những gì người ta có thì tôi cũng có.

 

Ai cũng nói tôi số sướng.

 

Nhưng chỉ tôi mới biết, ngoài vật chất ra, tôi chẳng có gì khác.

 

Thẩm Nam Dịch là người khô khan, tôi diện váy đẹp cho anh xem, anh chẳng bao giờ khen lấy một câu, cũng chẳng nói yêu tôi.

 

Tôi nấu cơm cho anh ăn, anh chỉ biết trách sao không giao hết cho người giúp việc. Tôi chọn quà kỹ lưỡng tặng anh, anh chỉ nhận rồi nói lần sau khỏi mất công.

 

Tôi không hiểu mấy chuyện tài chính, anh cũng chẳng hiểu những suy nghĩ nhỏ nhặt của tôi.

 

Tôi đã chán ngán cuộc sống lặp đi lặp lại như vậy suốt nhiều năm. Tôi muốn ly hôn, nhưng chẳng tìm ra được lý do chính đáng.

 

Cuộc sống như vậy thật sự rất mệt mỏi. Vì thế tôi ra ngoài xin một công việc giáo viên tiểu học, không ngờ lại vô tình phát hiện ra bí mật lớn như vậy.

 

Giờ thì tôi có lý do chính đáng để ly hôn rồi.

 

Nhưng chưa thể vội. Tôi cần thêm bằng chứng chắc chắn.

 

Tôi tiếp tục đi dạy như bình thường.

 

Hôm đó tan học, các học sinh lần lượt được phụ huynh đón, chỉ còn Thẩm Văn Kỳ đứng lẻ loi ngoài cửa lớp.

 

“Văn Kỳ, hôm nay ai đón em vậy? Có chuyện gì trễ sao?”

 

Cậu bé không có vẻ buồn, ngược lại ánh mắt còn ánh lên sự mong chờ:
“Hôm nay mẹ em đến đón. Mẹ nói chắc sẽ đến trễ một chút.”

 

Bình thường toàn là tài xế đến đón, tôi chưa từng thấy mẹ của em ấy nên cũng không lạ khi cậu bé vui đến vậy.

 

Trong lòng tôi cũng bắt đầu háo hức. Tôi thật sự muốn biết "tiểu tam" của Thẩm Nam Dịch trông thế nào.

 

Đang nghĩ ngợi thì một giọng nói ngọt lịm vang lên:
“Văn Kỳ~”

 

Ngước mắt lên nhìn, một người phụ nữ tóc uốn sóng màu hạt dẻ, mặc váy bó sát, bước xuống từ chiếc xe đậu gần đó.

 

Cô ta trông rực rỡ và quyến rũ, chẳng giống gì mẹ của một đứa bé bảy tuổi.

 

Nhưng gương mặt ấy... sao lại quen đến thế?

 

Tôi sững sờ:
“Hóa ra là cô, Tần Tư Diễm.”

 

Cô ta không có vẻ gì là ngạc nhiên, thậm chí còn mỉm cười đầy ẩn ý.

 

Tần Tư Diễm – kẻ đối đầu với tôi suốt từ tiểu học đến hết cấp ba.

 

Chúng tôi thật có duyên, cùng lớp suốt mấy năm trời, học hành cạnh tranh từng chút.

 

Nhưng cái duyên ấy không tạo ra một tình bạn đẹp, mà kéo theo gần một thập kỷ tranh đấu ngầm.

 

Dù là học tập, ngoại hình hay gia thế – chỉ cần tôi xuất hiện, cô ta luôn là kẻ về nhì.

 

Tôi từng cố ý nhường nhịn trong kỳ thi, để cô ta được nếm mùi đứng nhất, nhưng lại bị chất vấn ngay tại chỗ:


“Trình Vũ Hạ, cô có ý gì? Tôi không cần cô nhường. Rồi sẽ có ngày tôi thắng cô đàng hoàng!”

 

 

Và thế là chúng tôi cứ kèn cựa nhau cho tới lúc tốt nghiệp.

 

Sau đó, lên đại học thì mất liên lạc.

 

Tôi tưởng đời này sẽ không còn gặp lại cô ta nữa.

 

Ai ngờ nghiệt duyên vẫn chưa chấm dứt.

 

 

3


Nhiều năm không gặp, thái độ kiêu ngạo của cô ta chẳng hề thay đổi – thậm chí còn tệ hơn xưa.

 

Cách nói chuyện cũng vẫn y nguyên.

 

“Trình Vũ Hạ, mấy chuyện trước kia không nói nữa. Giờ tôi phải công nhận, có một điều tôi thua cô.”

 

“Người phụ nữ hiện đại phải độc lập như cô – tự đi làm vất vả, còn tọi thì được chồng thương, chỉ cần biết hưởng thụ là đủ.”

 

Vừa nói cô ta vừa khéo léo lắc cổ tay, để lộ đồng hồ và túi xách hàng hiệu.

 

“Đồ chồng tôi tặng nhiều đến mức không xài hết, đôi lúc như cô đeo đơn giản vậy lại thấy thanh lịch.”

 

Tôi chỉ muốn trợn mắt.

 

Thật ra mấy món đó tôi cũng có – chắc chồng cô ta chi tiêu quá hào phóng, tặng cho cả hai.

 

Chẳng qua tôi không đeo vì quy định của trường. Nếu mang vào lớp, để học sinh hay giáo viên khác thấy thì sao được?

 

Tôi thở dài, cố tình nói móc:
“Phải rồi, tôi đâu được như cô, chỉ có cái giấy đăng ký kết hôn, sống cuộc sống bình thường của vợ chồng. Cũng may còn đỡ hơn làm tiểu tam ngoài kia.”

 

Cô ta hơi biến sắc, nhưng chỉ trong chốc lát rồi lại bình thản trở lại.

 

“Trong hôn nhân, không được yêu thương thì mới là tiểu tam. Còn giữ khư khư tờ hôn thú thì có ích gì?”

 

Cãi nhau với cô ta gần như trở thành phản xạ có điều kiện. Tôi suýt nữa quên mất lý do chính – là cô ta ngoại tình với chồng tôi.

 

Chính vì vậy tôi mới có cơ hội thoát khỏi cuộc hôn nhân này. Tôi lẽ ra phải cảm ơn cô ta mới đúng.

 

Tôi chân thành nói:
“Xem ra chồng cô yêu cô thật lòng. Tình yêu quan trọng lắm. Nhưng với tôi, tờ hôn thú cũng quan trọng không kém.”

 

Cô ta lại ngẩng đầu đầy đắc thắng, có lẽ vì nghĩ tôi đang ghen tỵ.

 

Cười nhạt:
“Cô giáo Trình nghĩ như vậy là đúng rồi. Xem ra sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài.”

 

Nói xong, cô ta đưa tay ôm lấy Thẩm Văn Kỳ rồi cùng bước về phía chiếc xe từng xuất hiện ở bãi đậu dưới nhà tôi.

 

“Đi thôi Văn Kỳ, lát nữa mình đi ăn tối với ba nhé.”

 

Giọng trẻ con đáp lại líu ríu:
“Dạ~”

Loading...