Chồng Ngoại Tình? Tuyệt Vời, Ăn Mừng Thôi! - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
4
Nghe xong câu cuối cùng của Tần Tư Diễm khi rời đi, tôi nghĩ hôm nay Thẩm Nam Dịch chắc chắn sẽ không về nhà.
Thế là tôi làm hết những việc mà ngày thường anh ta cực kỳ khó chịu:
Gọi đồ ăn ngoài còn nóng hổi, vứt đống snack mà anh ta ghét nhất đầy ra ghế sofa, bật TV xem bộ phim gia đình lê thê dài đến phát ngán.
Tôi vừa nhai khoai tây chiên vừa nhấm nháp vị giòn tan.
Nghĩ lại mấy năm qua, sao mình sống khổ sở đến vậy chứ?
Đang ăn vui vẻ thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
Một linh cảm xấu trỗi dậy. Tôi đã cho người giúp việc về hết rồi, giờ chỉ có thể là Thẩm Nam Dịch quay về.
Quả nhiên, cửa mở ra, đúng là anh ta.
Nhưng khi thấy tôi bày bừa cả phòng khách, anh ta chỉ khẽ nhíu mày, không nói gì.
Anh ta tiến lại gần vài bước, lúc này tôi mới thấy trên tay anh ta cầm gì đó.
Là bánh ngọt của tiệm tôi thích nhất. Tiệm đó ở khá xa, ngày thường anh ta toàn sai tài xế đi mua, chứ chưa từng tự đi.
Chắc hôm nay cảm thấy có lỗi nên mới đích thân đi mua để dỗ tôi.
“Trông em có vẻ ăn no rồi, cái này coi như tráng miệng nhé.”
Tôi nhận lấy hộp bánh, thấy anh ta không phản ứng gì, lại tiếp tục nhai khoai tây chiên.
Anh ta ngồi xuống bên cạnh, không khí có chút gượng gạo.
Tôi đưa bịch khoai về phía anh ta, giả vờ ngây thơ hỏi:
“Anh ăn không?”
Đúng như dự đoán, Thẩm Nam Dịch lắc đầu.
Tôi chợt nảy ra một ý, hỏi luôn một câu như ném thẳng vào điểm yếu:
“Nếu một trong hai chúng ta ngoại tình, anh sẽ làm gì?”
Anh ta hơi khựng lại, vẻ mặt thoáng chút gượng gạo, rồi mỉm cười trả lời:
“Dù sao đó cũng là điều không thể chấp nhận, nhưng nếu là em ngoại tình, chắc anh sẽ tha thứ. Chỉ là sau đó sẽ không rời mắt khỏi em nữa đâu.”
“Vậy nếu là anh thì sao?” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, nửa đùa nửa thăm dò.
“Anh sẽ không ngoại tình.” Ánh mắt anh ta rất kiên định, không có vẻ gì là đang nói dối.
Tôi thấy tiếp tục hỏi cũng vô ích, bèn đổi chủ đề sang ngày kỷ niệm sắp tới.
Trước đây tôi chẳng mấy để tâm đến ngày kỷ niệm, nhưng Thẩm Nam Dịch lại rất coi trọng. Anh ta nói đó là ngày đặc biệt, phải mời cả hai bên gia đình đi ăn mừng.
Hoa, chuyển khoản, túi xách, trang sức năm nào cũng không thiếu.
“Vậy thì như mọi năm đi, gọi bố mẹ hai bên đi ăn, rồi anh đưa em đi đâu đó riêng tư một chút.”
Thẩm Nam Dịch nói như vậy.
Chắc đây sẽ là lần cuối cùng tôi với anh ta ăn mừng ngày cưới. Tôi gật đầu đồng ý rất nhanh.
Tôi chỉ cần thêm bằng chứng. Bữa ăn đó, coi như tiệc chia tay.
5
Từ hôm đó, Tần Tư Diễm ngày nào cũng đến đón Thẩm Văn Kỳ tan học. Nhưng lại không xảy ra xung đột nào với tôi.
Ngay cả Thẩm Nam Dịch dạo này cũng yên phận một cách lạ thường, chẳng để lộ sơ hở gì.
Tôi bắt đầu sốt ruột. Rốt cuộc đến bao giờ mới tóm được bằng chứng?
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn cách đánh vào Tần Tư Diễm.
Hôm nay trường có tổ chức hoạt động, yêu cầu phụ huynh đến tham gia. Dĩ nhiên cô ta là người đến rất sớm.
Lúc các học sinh đang chơi, tôi gọi riêng Tần Tư Diễm vào văn phòng trống.
“Thẩm Văn Kỳ là con của cô và Thẩm Nam Dịch, đúng không?”
Tôi đi thẳng vào vấn đề.
Cô ta xách túi, khoanh tay, hừ lạnh:
“Thì sao? Hôm đó tôi cố ý để Thẩm Nam Dịch ký tên, cũng cố ý để cô nhìn thấy.”
“Anh ấy thương Văn Kỳ lắm. Cưng chiều như báu vật. Dù sao đó cũng là đứa con duy nhất của anh ấy.”
“Còn cô, kết hôn bao năm mà chẳng đẻ được đứa nào. Có trách thì trách cái bụng vô dụng của cô thôi.”
Lời mỉa mai của Tần Tư Diễm lọt vào tai tôi, nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh, tỏ ra như bị nói trúng nỗi đau:
“Không con thì sao? Chỉ cần tôi chưa ly hôn, cô mãi mãi là kẻ thứ ba. Con của cô mãi mãi là con riêng không được công nhận.”
Tôi quan sát kỹ sắc mặt của cô ta. Quả nhiên, vừa nói xong, Tần Tư Diễm biến sắc.
Gương mặt vốn bình tĩnh giờ đỏ bừng vì tức giận.
“Trình Vũ Hạ, cô đắc ý bây giờ không có nghĩa sẽ đắc ý mãi mãi.”
“Cô tưởng lấy được Thẩm Nam Dịch là thắng à? Lúc anh ấy đau khổ là tôi ở bên, tôi sinh con cho anh ấy, người anh ấy yêu là tôi chứ không phải cô!”
Cô ta càng nói càng kích động.
“Cứ để cô đắc ý thêm vài ngày, rồi tôi sẽ thay thế vị trí của cô.”
Tôi tiếp lời:
“Đợi đến lúc cô có được giấy đăng ký kết hôn rồi hãy nói mấy câu đó.”
Tần Tư Diễm giận tím mặt, chỉ tay vào mặt tôi định chửi.
Nhưng một tiếng hét dưới lầu cắt ngang:
“Cô Trình! Mẹ của Văn Kỳ! Văn Kỳ bị ngã rồi!”
Là giáo viên phụ trách hoạt động dưới sân gọi.
Nghe tin con bị thương, Tần Tư Diễm chẳng còn tâm trí đôi co nữa.
Tôi cũng lo sốt vó, vội vàng chạy theo cô ta xuống sân.
Vòng qua đám học sinh đang vây quanh, thấy Thẩm Văn Kỳ ngồi bệt dưới đất, nước mắt giàn giụa, đầu gối rớm máu.
“Văn Kỳ, mẹ đây rồi, đừng sợ.”
Tần Tư Diễm ôm con vào lòng, nước mắt cũng rơi theo.
“Sao không ai gọi cấp cứu vậy? Bỏ bao nhiêu tiền cho con học ở đây, giáo viên các người chăm sóc thế à?”
Giáo viên vừa rồi vội vàng xin lỗi:
“Chị bình tĩnh, tụi em gọi 115 rồi, đang trên đường đến. Mong chị chờ một chút.”
Tôi tranh thủ hỏi:
“Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”
Một phụ huynh chứng kiến trả lời:
“Các bé đang chơi thì chạy nhảy lung tung, Văn Kỳ bị vấp ngã.”
Thẩm Văn Kỳ khóc rất thương. Tôi nhìn cũng xót xa.
Tần Tư Diễm lúc này không còn kiêu ngạo, chỉ là một người mẹ run rẩy ôm con.
Tôi chạy vào văn phòng lấy hộp sơ cứu, xử lý tạm vết thương trong lúc chờ xe cấp cứu.
Khi xe tới, tôi là giáo viên chủ nhiệm, tất nhiên phải đi theo phụ giúp.
Nhưng Tần Tư Diễm lại quay về với vẻ ngạo mạn vốn có.
“Không cần cô theo.”
“Tôi đi một mình được.”
Cô ta nói rất nhỏ, tôi cũng không rõ là nói cho tôi nghe hay cho chính mình.
Tối hôm đó về nhà, Thẩm Nam Dịch không về đúng giờ như mọi ngày.
Tôi biết anh ta đang ở đâu.
Tôi định đi tắm rồi nghỉ, nhưng nghĩ lại, hôm nay chính là cơ hội của tôi.
6
Lúc xe cấp cứu tới, tôi cố tình hỏi rõ bệnh viện nào.
Tôi đạp ga lao đến đó, sợ chậm một giây là Thẩm Nam Dịch sẽ rời đi mất.
Y tá nghe nói tôi là giáo viên của Thẩm Văn Kỳ, nhiệt tình chỉ cho tôi số phòng bệnh.
Để tránh bị nhận ra, tôi còn cẩn thận đội mũ lưỡi trai trước khi ra ngoài.
Cúi thấp vành mũ, tôi đi đến trước cửa phòng bệnh, giả vờ vô tình liếc vào trong.
Không ngoài dự đoán – Thẩm Nam Dịch đang ở đó, quay lưng về phía tôi nên không nhìn rõ biểu cảm.
Nhưng gương mặt của Tần Tư Diễm thì lại chẳng dễ coi chút nào.
Thẩm Văn Kỳ đã ngủ say, Thẩm Nam Dịch hạ giọng nói chuyện, nhưng tôi đứng ngoài vẫn nghe rõ từng câu.
“Tư Diễm, anh đã nói rồi mà, dạo này anh rất bận, em không có chuyện gì thì đừng gọi cho anh nữa.”
Tần Tư Diễm lập tức tỏ ra ấm ức:
“Anh là ba của con, em không gọi anh thì gọi ai? Con bị thương mà anh chẳng sốt ruột gì à? Trên đời có người làm cha như anh sao?”
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa.”
Thẩm Nam Dịch kéo cô ta vào lòng:
“Là lỗi của anh. Mọi việc về con đều để em lo liệu một mình, vất vả cho em rồi.”
“Lát nữa cầm thẻ của anh đi mua gì em thích nhé, coi như anh bù đắp.”
“Vậy lần này em tha cho anh. Nhưng lần sau không được thế nữa đâu đấy.”
Trong lúc hai người họ đang tình cảm mùi mẫn, tôi lôi điện thoại ra, chụp một tấm ảnh rõ ràng cảnh họ đang ôm nhau.
Tần Tư Diễm rời khỏi vòng tay anh ta, đôi mắt đầy mong chờ nhìn Thẩm Nam Dịch:
“Vậy bao giờ anh mới ly hôn với Trình Vũ Hạ? Cho mẹ con em một danh phận chính thức đi.”
Tôi đứng ngoài cửa mà tim đập thình thịch vì phấn khích.
Nhưng Thẩm Nam Dịch không lập tức trả lời:
“Tư Diễm, em biết mà, cuộc hôn nhân này do hai bên cha mẹ sắp đặt từ trước. Giờ mà vô cớ ly hôn, anh phải ăn nói sao với bố mẹ anh?”
Tần Tư Diễm mím môi:
“Anh đành lòng để mẹ con em mãi mãi sống trong bóng tối, mang tiếng tiểu tam và con riêng sao? Em thì không sao, nhưng Văn Kỳ là đứa con duy nhất của anh đấy.”
Thẩm Nam Dịch bóp trán, bất lực gật đầu:
“Chuyện này không thể vội vàng. Anh sẽ sớm sắp xếp.”
“Thôi, muộn rồi, công ty còn đống việc đang chờ. Em thuê hộ lý đi, đừng để mình quá mệt. Anh đi trước đây.”
Anh ta còn dỗ dành thêm vài câu khiến tôi nghe mà phát buồn nôn.
Tôi kéo thấp vành mũ, đi nhanh ra khỏi bệnh viện bằng lối thoát hiểm. Nếu để Thẩm Nam Dịch phát hiện tôi không có ở nhà thì phiền lắm.