Chồng Ngoại Tình? Tuyệt Vời, Ăn Mừng Thôi! - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
7
Thẩm Nam Dịch về nhà vẫn bình thường, chẳng nhắc gì đến chuyện ly hôn, thậm chí còn quan tâm tôi ra mặt.
Anh ta ôm mặt tôi, ngắm nghía rồi nói:
“Dạo này em gầy quá, có phải do làm việc mệt mỏi không?”
Thực ra dạo này tôi thảnh thơi vô cùng, còn mập lên vài cân là đằng khác.
Anh ta không nói gì về chuyện ly hôn, tôi thấy chán chẳng buồn giả vờ nữa, xoay người lên phòng chui vào chăn.
Anh ta cũng leo lên giường nằm cạnh, kéo tôi vào lòng.
Thời gian cứ thế trôi qua đến ngày kỷ niệm cưới.
Nhưng xui xẻo thay, đúng ngày hôm đó trường thông báo tổ chức họp phụ huynh.
Tôi đành nhắn tin cho Thẩm Nam Dịch:
“Hôm nay em về trễ, tối mới kỷ niệm được nha.”
Anh ta cũng chẳng có ý kiến gì, còn bảo mình cũng bận đến tối mới rảnh.
Tôi cất điện thoại, quay lại chuẩn bị bài phát biểu – đây là lần đầu tiên tôi đứng lớp tổ chức họp phụ huynh nên vẫn hơi hồi hộp.
Phụ huynh đến lớp ngày một đông, chỉ còn chỗ của Thẩm Văn Kỳ là trống trơn.
Tần Tư Diễm lại chịu bỏ lỡ một dịp khoe mẽ thế này sao?
Tôi thấy lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Đến giờ họp phụ huynh, vẫn chưa thấy cô ta đâu, tôi định bắt đầu luôn cho khỏi để các phụ huynh khác phải đợi.
Không ngờ lúc ấy, một bóng dáng quen thuộc đẩy cửa bước vào.
“Xin lỗi cô giáo, tôi là phụ huynh của Thẩm Văn Kỳ, tôi đến mu...”
Người nói chính là “ông chồng đang tăng ca ở công ty” – Thẩm Nam Dịch.
Câu nói dở của anh ta bị khựng lại khi ánh mắt chạm vào tôi.
Tôi không trách anh ta ngạc nhiên. Tôi có nói với anh ta mình đi dạy học, nhưng chưa từng tiết lộ là giáo viên của... con riêng anh ta.
Tự dâng lên miệng bằng chứng đây rồi!
Tôi cố nén cơn run, giọng khẽ khàng:
“Vào đi, buổi họp sắp bắt đầu rồi.”
Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào, Thẩm Nam Dịch không thể làm gì khác ngoài im lặng đi tới, ngồi xuống chỗ ghi tên "Thẩm Văn Kỳ".
Tôi trên bục giảng run vì kích động, nhưng trong mắt Thẩm Nam Dịch lại giống như tôi sụp đổ vì biết mình bị phản bội.
Buổi họp vừa kết thúc, tôi vờ như không chịu nổi, bỏ chạy khỏi lớp.
Nhưng Thẩm Nam Dịch nhanh hơn, kéo tôi vào một góc hành lang vắng.
“Vũ Hạ, chuyện không như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích đã.”
Vẻ luống cuống trên gương mặt anh ta không giống như đang diễn.
“Không như tôi nghĩ là thế nào? Người khác nói anh ngoại tình tôi còn không tin. Hôm nay tận mắt nhìn thấy, anh còn gì để nói? Anh có lỗi với tôi, với bố mẹ tôi không?”
Tôi móc điện thoại, ném cho anh ta bức ảnh hôm ở bệnh viện.
Bức ảnh vừa ra, anh ta lập tức nghẹn lời.
“Vũ Hạ, anh sai rồi. Anh hồ đồ, anh bị mê muội nhất thời. Em tha thứ cho anh lần này được không? Anh sẽ cắt đứt với họ ngay lập tức.”
Phản ứng này cho thấy màn diễn của tôi cực kỳ thành công.
“Tha thứ cho anh? Tôi đã vì cái nhà này mà cống hiến bao nhiêu năm, còn anh thì ra ngoài cặp bồ, có cả con riêng. Anh nghĩ tôi dễ tha thứ đến thế sao?”
Tôi nói câu đó mà mặt không đổi sắc.
Thẩm Nam Dịch nắm tay tôi, vẻ mặt cầu xin:
“Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi. Em nghĩ đến tình cảm bao nhiêu năm nay của chúng ta mà tha cho anh một lần. Sau này mình sống thật tốt, được không?”
Lần đầu tiên tôi thấy anh ta như vậy. Với gương mặt đó, có lẽ sẽ khiến ai mềm lòng…
Nhưng tiếc là tôi không phải kiểu người dễ yếu lòng.
Tôi hất tay anh ta ra:
“Tôi ghét nhất là phản bội. Tôi sẽ không tha thứ. Chuẩn bị ký đơn ly hôn đi.”
Tôi tranh thủ lúc anh ta còn sững người, lập tức rời khỏi trường.
Tối hôm đó tôi không về nhà nữa.
Lúc đang đợi đồ ăn trong khách sạn, tôi gửi một tin nhắn nặc danh cho Tần Tư Diễm:
“Nếu cô thật sự muốn đến với Thẩm Nam Dịch, thì sáng mai 10 giờ, dẫn con tới nhà anh ta đi.”
Tôi không tin cô ta có thể bỏ qua cơ hội trời cho như thế.
Để tránh Thẩm Nam Dịch lật lọng, tôi cũng dặn luật sư chuẩn bị sẵn đơn ly hôn. Mai chắc chắn dùng được.
Xong xuôi, tôi nhắn cho cậu em trai tôi thầm thích từ lâu:
“Chị bây giờ độc thân rồi. Cho chị theo đuổi em được không?”
8
Mười giờ sáng hôm sau, tôi quả nhiên thấy Tần Tư Diễm dẫn Thẩm Văn Kỳ đứng chờ trước cổng nhà.
“Vào đi.”
Tần Tư Diễm cuối cùng cũng hiểu ra:
“Người gửi tin nhắn cho tôi… là cô?”
“Nhưng Thẩm Nam Dịch là chồng cô mà, cô làm vậy rốt cuộc vì mục đích gì?”
Tôi chẳng buồn vòng vo:
“Không có mục đích gì cả. Nếu cô thật sự muốn cưới Thẩm Nam Dịch thì đừng hỏi nữa, đi theo tôi vào.”
Thẩm Văn Kỳ còn nhỏ, đứng bên cạnh nghe mà đầy vẻ ngơ ngác, không hiểu người lớn đang nói gì.
Tôi nhập vân tay mở cửa, vừa bước vào đã bị mùi rượu nồng nặc xộc vào mặt.
Thẩm Nam Dịch nằm vạ trong một đống chai bia. Vừa thấy tôi, anh ta lập tức loạng choạng đứng dậy.
“Vũ Hạ, em đến rồi! Em nghĩ thông rồi đúng không, em tha thứ cho anh rồi đúng không?”
Anh ta nhào tới ôm tôi, cả người toàn mùi rượu khiến tôi cau mày.
“Tôi đến không phải để tha thứ.”
Tôi đẩy anh ta ra, để Tần Tư Diễm và con trai phía sau lộ mặt.
Lâu rồi không gặp cha, Thẩm Văn Kỳ lập tức phấn khích:
“Ba!”
Ánh mắt Thẩm Nam Dịch dịu đi, anh ôm lấy đứa bé.
“Ba không cần con và mẹ nữa sao?”
Tần Tư Diễm cũng rơm rớm nước mắt.
“Sao nỡ không cần chứ.”
“Đã không nỡ, thì ký đơn ly hôn đi.”
Tôi dúi bản đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn vào tay anh ta.
“Chẳng lẽ anh muốn nhìn đứa trẻ này cả đời không thể đường đường chính chính gọi anh là bố? Hay anh muốn sáng mai tên anh cùng scandal ngoại tình tràn lan trên báo chí?”
Tần Tư Diễm lúc này cũng hiểu ý, nhào vào lòng Thẩm Nam Dịch, khóc nức nở cùng con.
“Anh từng hứa sẽ sớm ly hôn mà! Giờ chính là cơ hội tốt nhất, chẳng lẽ anh lừa tôi sao?”
Có thể là do tôi hù dọa thành công, cũng có thể là vì mẹ con họ khóc đến lay động lòng người, Thẩm Nam Dịch lúng túng chẳng nói nổi lời từ chối.
“Tôi cũng đâu muốn chiếm của anh cái gì. Ký tên đi, tài sản của anh tôi không lấy một xu.”
Sợ anh ta đổi ý, tôi lập tức quay đầu bỏ đi.
Chỉ tiếc là... mấy bộ váy và túi xách giới hạn tôi chưa kịp mang theo.
9
Dù hơi tiếc nuối, nhưng chuyện đó không cản nổi tôi lập tức đặt vé máy bay ra nước ngoài.
Mọi sự tốt đẹp dường như cùng đến một lúc. Người tôi thầm thích bấy lâu – Hạ Tô Thời – cũng đồng ý đi du lịch cùng tôi.
Chúng tôi đi dạo dưới tháp đồng hồ cổ ở Praha, viết tên nhau trên tuyết trắng Hokkaido, cười đùa cùng nhau trên thuyền gondola ở Venice, đuổi theo bình minh trên bãi biển Bali.
Khoảng thời gian đó vừa nhẹ nhàng vừa vui vẻ, mối quan hệ của chúng tôi cũng tiến thêm một bước.
Tuy anh ấy vẫn còn “ngụy trang”, không chịu chính thức đồng ý, nhưng tôi biết chuyện đó sớm muộn thôi.
Tôi cứ tưởng đời này sẽ chẳng còn liên quan gì đến Thẩm Nam Dịch hay Tần Tư Diễm nữa, nhưng lại bất ngờ nhận được một cuộc gọi.
Tôi bấm nghe máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng nấc nghẹn ngào.
“A lô?”
Không có ai trả lời, tôi tưởng cuộc gọi rác, định tắt thì đột nhiên giọng nói vang lên:
“Trình Vũ Hạ, tôi thật sự hận cô.”
Tôi nhận ra – là Tần Tư Diễm.
Chưa kịp lên tiếng, cô ta đã tự nói tiếp:
“Từ nhỏ đến lớn, tôi lúc nào cũng thua kém cô. Tôi đã cố gắng hết sức rồi mà cái tên ‘Trình Vũ Hạ’ vẫn luôn được nhắc đến, được khen ngợi là giỏi giang, chăm chỉ.”
“Tôi thừa nhận tôi thua. Nhưng lớn lên, cô vẫn là người lấy được người tôi thích trước tôi. Tôi vì anh ấy mà sinh con, vì anh ấy mà cam tâm tình nguyện làm người phụ nữ không danh phận, chăm sóc con cái.”
“Nhưng giờ hai người đã ly hôn rồi, vậy mà anh ấy vẫn không chịu cưới tôi. Tôi thật sự... cả đời này đều không bằng cô sao?”
Tôi nghe đến đây thì thấy lạ.
Tôi đã nhận được bản ly hôn có đầy đủ chữ ký, sao lại bảo anh ta không chịu cưới cô ta?
“Khoan đã...”
Tôi nhớ ra mình dùng số cũ để nhắn tin cho cô ta, vội lục lại chiếc điện thoại cũ.
Tin nhắn từ Thẩm Nam Dịch chất đống – lúc đầu là lời xin lỗi, ảnh say rượu, mong quay lại...
Rồi dần dần chuyển thành đ e d ọ a.
“Trình Vũ Hạ, cô rời bỏ tôi rồi sẽ hối hận.”
“Tôi sắp kết hôn rồi, dù cô có hối hận cũng muộn.”
Tôi suýt bật cười thành tiếng.
“Vậy ra... Thẩm Nam Dịch định tái hôn, nhưng không phải với cô?”
Tần Tư Diễm không trả lời, nhưng sự im lặng kéo dài coi như ngầm thừa nhận.
Tôi bật cười:
“Cô nên vui mới phải. Cô vì anh ta mà hy sinh quá nhiều, còn anh ta chẳng hề để mắt tới. Một người đàn ông không biết trân trọng cô thì có gì đáng giá chứ?”
“Cô thông minh, có tham vọng. Dựa vào chính mình cô cũng có thể sống rất tốt. Hơn hẳn cái kiểu sống bám vào tình yêu bố thí đó.”
Dù giữa chúng tôi chưa từng hòa thuận, nhưng đã quen biết bao năm, tôi lại từng là giáo viên của con cô ta.
Trước đây tôi tưởng hai người thật lòng, nên mới lợi dụng cô ấy để ly hôn.
Nhưng giờ tôi nhận ra – Thẩm Nam Dịch chẳng phải người đáng để hy sinh.
Tôi không thể để một người phụ nữ dấn thân vào vũng lầy như thế.
“Tôi biết làm mẹ đơn thân rất vất vả. Với tư cách là giáo viên cũ của con cô, hay là bạn học cũ, tôi chuyển cho cô 50 triệu. Mong cô sống thật tốt, đừng mãi so sánh bản thân với người khác. Cô cũng rất xuất sắc, xứng đáng được nhìn thấy.”
Rất lâu sau, đầu dây bên kia mới vang lên một tiếng “Cảm ơn” nghẹn ngào.
Tắt máy rồi, lòng tôi nhẹ bẫng.
Có lẽ vì tôi đã trút được gánh nặng tội lỗi khi từng lợi dụng cô ấy, hoặc cũng có thể... vì lý do nào đó khác.
Dù sao thì, cuối cùng tôi cũng có thể bắt đầu một cuộc đời mới – cuộc đời tôi thật sự mong muốn.
10
Sau này, Tần Tư Diễm sống khá tốt. Vừa nuôi con, vừa khởi nghiệp, giờ công ty cô ấy cũng coi như có chút thành tựu.
Ngược lại, Thẩm Nam Dịch lại chẳng mấy suôn sẻ.
Chuyện anh ta ngoại tình, có con riêng bị người ta ẩn danh tung ra.
Đáng lẽ chuyện đó với một ông chủ công ty không đến mức nghiêm trọng, nhưng khổ nỗi vợ sau của anh ta lại xuất thân từ gia đình quyền lực.
Muốn "xử" anh ta – quá đơn giản.
May mà vợ mới vẫn còn mê vẻ ngoài của anh ta, nên tạm giữ lại làm “bình hoa biết nói”.
Lần tới gặp lại, chắc sẽ thú vị lắm đây.
Còn tôi?
Dĩ nhiên Hạ Tô Thời không thể chống lại sự tấn công mạnh mẽ của tôi – giờ đã ngoan ngoãn đầu hàng rồi.
[ HẾT]