Chồng Tôi Là Cố Thiếu Khanh
Chương 2
4
Tôi dự định trước tiên tìm một khách sạn ở hai ngày, sau đó sẽ từ từ nói với ba mẹ chuyện tôi và Lục Kỳ Thần chia tay.
Xuống dưới lầu thấy Cố Thiếu Khanh vẫn còn ở đó.
Tài xế cũng không ở trên xe, người đàn ông dựa vào thân xe, đầu ngón tay đỏ tươi một chút.
Áo khoác mở rộng, lười biếng lại rụt rè.
Thấy tôi đến, hắn híp mắt, ở đầu xe dập tắt tàn thuốc.
“Tài xế có việc đi trước, tôi ở đây cho tỉnh rượu.”
“A.” Tôi có chút co quắp gật đầu.
“Có thể lái xe không? Có thể giúp tôi lái xe về không?”
Tôi tự nhiên là không có cách từ chối.
Vừa lái xe, tôi vừa nhìn lén Cố Thiếu Khanh đang nhắm mắt dưỡng thần.
Ngũ quan của hắn vô cùng đẹp, sâu sắc nhưng lại không sắc bén, khí chất nam tính mà thâm trầm.
Cà vạt tháo xuống vò thành một cục nhét vào trong túi quần tây, hai nút áo trên cùng của áo sơ mi được cởi ra, là sự rụt rè không thể che giấu.
Tôi âm thầm suy nghĩ, Thái tử gia một cú điện thoại có thể gọi tới biết bao nhiêu người giúp hắn lái xe, với cả bây giờ việc lái hộ cũng rất thuận tiện nha, vì cái gì phải ở dưới lầu đợi tỉnh rượu tận hai giờ…..
“Nặc Ức Nùng.” Khóe miệng của Cố Thiếu Khanh hơi nhếch lên, giọng nói nghe có chút cưng chiều.
“Không có ai nói với cô mắt to không nên nhìn lén người khác sao?”
Tôi có chút lúng túng liếc hắn một cái, quay đầu chuyên tâm lái xe.
Kỳ thật tôi còn rất kinh ngạc vì hắn biết tên tôi, dù sao tôi và hắn chỉ gặp qua vài lần, cơ hồ đến việc trao đổi cũng không có.
Xe dừng lại ở ga ra biệt thự của Cố Thiếu Khanh, tôi theo hắn xuống xe. Muốn gọi một chiếc xe để đến khách sạn.
Tiếng bước chân phía sau từng bước tới gần, giây tiếp theo, bàn tay mạnh mẽ gầy gò kia bắt lấy cánh tay của tôi xoay tôi lại mặt đối mặt với hắn.
Khoảng cách quá gần, hơi thở của tôi tràn ngập mùi rượu, cũng không khó ngửi.
Tôi bất giác lùi lại “Anh uống nhiều quá, Cố thiếu.”
Cố Thiếu Khanh yên lặng nhìn tôi, chậm nửa nhịp ừ một tiếng: “Có một chút.”
Hắn không buông tôi ra, ngược lại bởi vì động tác lui về phía sau của tôi càng nắm chặt hơn.
“Ức Nùng.” Giọng nói của hắn khàn đến lợi hại.
“Em còn nhớ sinh nhật năm đó của anh, em đã nói gì với anh không?”
Tim tôi đã hoàn toàn rối loạn.
“Em nói em muốn có một cuộc sống suôn sẻ.”
Đôi mắt hẹp dài của Cố Thiếu Khanh giống như hắc diệu thạch, không giấu được nhiệt độ bên trong.
“Theo anh đi, anh có thể làm được.”
5
Sinh nhật năm đó Cố Thiếu Khanh nói là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hắn.
Hôm đó tôi bận rộn chuẩn bị cho bảo vệ luận văn tốt nghiệp ngày hôm sau, thật sự bề bộn nhiều việc.
Nhưng Lục Kỳ Thần vẫn kiên nhẫn gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi hôm nay bất luận như thế nào cũng phải đến hội sở tham gia tụ tập.
Sau đó còn trực tiếp gọi điện thoại tới, ngữ khí có chút không kiên nhẫn.
“Ức Nùng, hiểu chuyện chút đi, đang chờ em đấy.”
Đầu dây bên kia truyền đến chút tiếng cười nhỏ vụn, tôi trầm mặc một lát, vẫn thỏa hiệp.
Bắt xe chạy tới hội sở, Lục Kỳ Thần hiếm khi tự mình xuống đón tôi.
Thấy tôi hôm nay chỉ mặc bộ đồ mộc mạc, có chút bất mãn chậc một tiếng.
“Sao lại ăn mặc như vậy, không phải đã sớm nói với em hôm nay có nhân vật quan trọng sao.”
Thấy tôi không nói lời nào, hắn hôn nhẹ sườn mặt của tôi xem như trấn an, tay trượt xuống ôm eo của tôi, thân mật ôm tôi vào phòng.
Lục Kỳ Thần cũng không phải là một người thích show ân ái trước mặt mọi người, cho nên ngày đó vào cửa một đám người đều vây quanh ồn ào.
Lục Kỳ Thần nhìn xung quanh một vòng, vẻ mặt có chút đắc ý, hỏi người khác: “Anh Cố còn chưa tới đâu nhỉ?”
“Anh Cố là ai?” Tôi lặng lẽ hỏi.
Kỳ thật trong lòng tôi đại khái đã có đáp án, họ Cố lại để một đám phú nhị đại cả ngày lỗ mũi hướng lên trời chờ, ở thành phố này không khó đoán là vị nào.
Hôm nay nhân vật chính là Cố Thiếu Khanh của Cố gia, trong giới này chọc ai cũng đừng chọc người đàn ông này mất hứng, hắn chính là lớn nhất đến người nhà hắn cũng không ép được.
Mọi người một bên vui đùa một bên đợi nửa ngày, rượu qua ba tuần nhân vật chính mới thong dong đến chậm, nhìn là thấy thật bận rộn, trên người còn mặc âu phục vừa nhìn chính là mới đi dự yến tiệc về.
Cố Thiếu Khanh trong tiếng chào của mọi người, ánh mắt quét một vòng, ngồi vào vị trí người khác nhường cho hắn.
Hôm đó Bạch Vi cũng ở đây, ghé vào bên cạnh Cố Thiếu Khanh xem hắn đánh bài.
Cố Thiếu Khanh thờ ơ rút một điếu thuốc từ trong bao thuốc ra ngậm vào miệng.
Minh tinh bên cạnh lập tức dán lên châm lửa, hắn nhíu mày không nhận, lại đổi tay lấy thuốc lá.
Bạch Vi ngượng ngùng thu tay lại, suy nghĩ một chút lại đứng dậy rót ly rượu, lượn lờ đi trở về, ôn nhu nói: “Cố thiếu, hôm nay sinh nhật anh, tôi kính anh một ly.”
Hơn nửa thân thể dán vào cánh tay hắn, mềm nhũn như một con rắn nước.
Cố Thiếu Khanh không né, cũng không nhận ly rượu, vẻ mặt thản nhiên, ngay cả ánh mắt cũng không cho Bạch Vi nửa phần.
Mọi người đều hóng hớt xem chuyện, nhìn chằm chằm qua phía đó.
Đại minh tinh bị quê không nhịn được tìm cớ ra khỏi phòng.
Bên cạnh cũng có người vui sướng khi có người gặp họa: “Đại minh tinh này mắt cao hơn đỉnh, dù phí sức cũng không bắt được Cố thiếu.”
“Cậu xem có Cố thiếu tụ tập, Bạch Vi lần nào không mời cũng muốn tới.”
“Nói là muốn tụ tập với mọi người một chút, ai mà không biết cô ta là có ý gì.”
“Loại gia đình như Cố gia này, không phải người nào muốn vào là có thể vào.”
“Không biết dạng thần tiên nào có thể bắt được Thái tử gia chúng ta…”
Lục Kỳ Thần vẫn ôm tôi, thần sắc không rõ uống rượu, bỗng nhiên hắn vỗ vỗ mu bàn tay tôi, ngữ khí không thể thương lượng: “Ức Nùng, em đi kính rượu anh Cố đi.”
6
Người xung quanh lặng ngắt như tờ.
Xung quanh có vài người thân với hắn, nghe hắn nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt sau đó cũng bắt đầu ồn ào.
Tôi ngu dại, cho dù chậm chạp đến mấy, cũng nghe ra Lục Kỳ Thần chính là đang cố ý.
Bạch Vi là một đại minh tinh vừa mới bị Cố Thiếu Khanh hạ mặt trước mặt mọi người, hiện tại hắn ta bảo tôi đi trêu chọc Cố Thiếu Khanh, là có ý gì chứ?
Cho dù là rượu kích thích đại não, hắn cũng không thể lấy tôi ra tìm niềm vui cho mọi người được.
Huống hồ hắn biết tôi bị dị ứng cồn, mỗi lần uống rượu ngày hôm sau đều nổi mẩn đỏ, ngứa đến khó chịu.
Biết rõ tôi không vui, Lục Kỳ Thần vẫn đẩy tôi một cái, ngữ khí thân mật nhưng không hề có sự thương lượng: “Ngoan, bảo bối, cho anh chút mặt mũi đi.”
Tôi cũng không muốn chọc giận Lục Kỳ Thần trước mặt nhiều người như vậy, cố nén khó xử, mang ly rượu đi về phía Cố Thiếu Khanh.
Tôi biết một đám người đều đang chờ xem kịch, Lục Kỳ Thần không hề để ý đến tôn nghiêm của tôi, khiến tôi xấu hổ như một tên hề để cho người ta thưởng thức.
Lúc này, cho dù bản thân tôi biết rõ tôi và Lục Kỳ Thần chính là quan hệ yêu đương bình đẳng.
Nhưng ở trong mắt người khác, sẽ chỉ cảm thấy tôi vọng tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng, hắn đối với tôi chỉ là chơi đùa mà thôi, căn bản không để tôi ở trong lòng.
Tôi run lẩy bẩy đi tới bên cạnh Cố Thiếu Khanh, không hề chuẩn bị cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể run rẩy giơ ly rượu lên: “Cố thiếu, tôi kính anh một ly.”
Cố Thiếu Khanh vẫn nhàn tản ngồi như cũ, khi giương mắt nhìn tôi, lông mi dài dày che nửa hai mắt lãnh đạm, kiêu ngạo lạnh nhạt nhìn không ra cảm xúc.
Khi đó tôi cực kỳ sợ hãi.
Một người không ai bì nổi như vậy, vừa mới không chút lưu tình làm mất mặt một nữ minh tinh hạng A, lúc này tôi lại gần rõ ràng là tự rước lấy nhục.
Người bên cạnh giới thiệu với Cố Thiếu Khanh: “Cố thiếu đây là bạn gái của Kỳ Thần, cậu chưa từng gặp qua, làm quen đi.”
Cố Thiếu Khanh thản nhiên gật đầu, hất cằm về phía bàn: “Để đó đi.”
Tôi nghe không hiểu ý của hắn, sững sờ đứng tại chỗ.
Hắn tựa hồ là cười ranh mãnh một chút, đứng lên tiếp nhận ly rượu của tôi đặt ở một bên trên bàn bài, lại bưng ly rượu của mình lên mở miệng hỏi tôi: “Muốn cái gì?”
Tôi tưởng hắn hỏi tôi lời chúc mừng, suy nghĩ câu tiếp theo.
“Tôi chúc anh ngày nào cũng là ngày tốt đẹp và may mắn.”
Hôm nay là ngày tốt lành, đúng lúc sinh nhật của hắn, tôi chúc hắn thuận thuận lợi lợi, vạn sự đều như ý.
Cố Thiếu Khanh cười khẽ, giơ tay uống một hơi cạn sạch rượu, thản nhiên trả lời tôi: “Được.”