Chồng Tôi Là Cố Thiếu Khanh
Chương 3
7
Cuối cùng Cố Thiếu Khanh vẫn gọi tài xế tới, đưa tôi đến khách sạn.
Chính hắn cũng đi theo.
Tôi ngồi cùng hắn ở ghế sau, ở giữa vẫn có khoảng cách đủ cho một người, hắn cũng nhắm mắt dưỡng thần như cũ.
Chỉ là lúc này đây, nụ cười yếu ớt trên khóe miệng vẫn không phai nhạt đi.
Tài xế càng nhìn càng quen mắt, suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra đã gặp ở đâu.
Vẫn là lần trước sinh nhật của Cố Thiếu Khanh, tôi mời rượu trở về, Lục Kỳ Thần ở trước mặt mọi người đưa cho tôi một tấm thẻ phòng, bảo tôi lên phòng trên lầu chờ hắn.
Tôi khiếp sợ nhìn hắn, không kiềm chế được tính tình cũng không muốn ầm ĩ với hắn trước mặt mọi người, cầm đồ của mình đẩy cửa bước đi.
Lục Kỳ Thần cũng không đuổi theo, nhưng lúc tôi xuống lầu chờ xe, nhân viên hội sở đi về phía tôi mời tôi lên xe.
“Nặc tiểu thư, ông chủ bảo tôi đưa cô về trường học.”
Là Lục Kỳ Thần sao?
“Đi thôi, Nặc tiểu thư.” Đối phương cũng không trả lời rõ ràng.
Khi đó tôi tưởng Lục Kỳ Thần biết hôm nay mình quá đáng lại không đuổi theo được, liền cho hắn một *bậc thang.
*Bậc thang ở đây là phép ẩn dụ, có nghĩa là nữ chính đang hạ thấp bản thân, để hòa hoãn sự việc nên cho tra nam cơ hội để sửa sai.
Sau đó hắn cũng chỉ mua hoa đến trường đón tôi, nói mình thật sự uống nhiều nên không tỉnh táo, tôi cũng tha thứ cho hắn.
Nhìn thấy tài xế của Cố Thiếu Khanh hôm nay, tôi mới biết được, lần đó muốn đưa tôi trở về, cũng không phải Lục Kỳ Thần.
Mà là Cố Thiếu Khanh.
8
Lúc đến dưới lầu khách sạn, tôi cởi dây an toàn xuống xe, Cố Thiếu Khanh cũng theo tôi xuống.
Hắn kiên trì đưa tôi đến khách sạn dưới trướng Cố thị, giúp tôi vào ở xong liền quy củ tạm biệt tôi: “Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai anh tới đón em, đưa em đi làm.”
Tôi nhớ lại những năm gần đây vì Lục Kỳ Thần mà làm đủ mọi việc.
Lúc lạnh lúc nóng, không yêu tôi, lừa gạt tôi.
Ma xui quỷ khiến mời hắn: “Anh có muốn lên lầu với tôi không?”
Cố Thiếu Khanh nở nụ cười, nắm tay tôi nhéo nhéo: “Anh không phải vì chuyện này, ngoan, lên đi.”
Tôi hạ quyết tâm, bắt lấy tay hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, không nói lời nào.
“Ức Nùng.” Cố Thiếu Khanh khàn giọng, trong ánh mắt hờ hững có dục vọng nồng đậm: “Em đừng trêu anh nữa.”
Thật ra tôi ở trong thang máy căng thẳng đến nỗi tim cũng muốn nhảy ra khỏi ngực, nói ra có thể không ai tin, năm năm tôi và Lục Kỳ Thần yêu đương cũng chưa từng tiếp xúc thân mật ngoài hôn môi.
Tôi còn thầm cảm thấy may mắn vì Lục Kỳ Thần không giống với những người khác trong giới, hắn vì quý trọng tôi nên mới không đành lòng chạm vào tôi.
Hiện tại xem ra là vô cùng châm chọc, hắn là vì Bạch Vi nên mới thủ trinh tiết đây.
Nhưng tôi sẽ không vì hắn mà thủ tiết, kết thúc chính là kết thúc, không có bất kỳ sự đổi ý nào.
Huống hồ Cố Thiếu Khanh loại cực phẩm như này, ngủ cũng không chịu thiệt.
Quét thẻ vào phòng còn chưa bật đèn, cả người tôi bỗng nhiên bị Cố Thiếu Khanh kéo qua.
Bất ngờ không kịp đề phòng ngã vào trong ngực hắn, không cho tôi cơ hội thở dốc, cúi đầu liền bá đạo hôn lên, trong đầu tôi chỉ còn lại một mảnh trống rỗng.
Hô hấp của tôi dồn dập lên, đầu cũng dần dần choáng váng, phía sau đẩy đẩy hắn, lại bị hắn trở tay cầm tay ghì lại, dùng mười ngón tay nắm chặt.
“Nùng Nùng, em phải cho anh mượn phòng tắm một chút.” Sau một lúc lâu, nụ hôn của hắn chuyển qua bên cổ tôi, khàn giọng lẩm bẩm.
Tôi nghe hiểu ý của hắn, sắc mặt đỏ bừng, lại nhịn không được hỏi: “Không tiếp tục sao?”
“Anh không vội.” Hắn ôm tôi, lại hôn lên má tôi, “Đừng giận dỗi.”
“Anh sẽ không để cho em khi xúc động làm ra bất cứ chuyện gì về sau có thể sẽ làm cho em hối hận.”
“Đừng lo lắng, không vội.”
“Sớm muộn gì em cũng là của anh.”
9
Hôn lễ với Lục Kỳ Thần đã định vào thứ bảy này.
Tối thứ sáu, trên hot search đều là ảnh Bạch Vi vắng mặt ở chương trình giải trí, ở sân bay đi về nước.
Trong ảnh mặc dù cô ta đeo kính râm thật to che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, nhưng đối mặt với fan hâm mộ, nụ cười lại vô cùng miễn cưỡng, bóng dáng cô ta gầy gò được bao quanh bởi các vệ sĩ.
Truyền thông đều đoán cô ta bị thất tình về nước chữa lành.
Đây là về nước bổ sung vị trí sao?
Lục Kỳ Thần đột nhiên dùng điện thoại của bạn gọi cho tôi: “Em đang ở đâu? Anh đi đón em đi trang điểm.”
“Anh gọi nhầm số rồi sao?”
Lúc này tôi và Cố Thiếu Khanh đang ngồi trong phòng chiếu phim nhà hắn ta xem phim, nghe thấy là Lục Kỳ Thần hắn ta còn cắn nhẹ ngón tay tôi.
“Ngoan. Đừng làm loạn.” Lục Kỳ Thần đè nén tính tình, “Lần này là anh không tốt, đừng nóng giận.”
“Không ai nói với anh là tôi và anh đã chia tay sao?”
“Nặc Ức Nùng!” Lục Kỳ Thần không có kiên nhẫn.
“Em còn muốn thế nào đây, ngày mai là hôn lễ, Lục gia chúng ta không thể mất mặt.”
Tôi cười lạnh, hôn lễ trống không mới nhớ tới tôi, ánh trăng sáng không phải đã trở lại rồi sao?
“Tìm đại minh tinh của anh á. Không phải cô ấy là người phát ngôn sản phẩm của nhà anh sao? Hai người tổ chức hôn lễ, lên hot search một chút, đỡ phải đầu tư quảng cáo.” Tôi châm chọc nói.
Lục Kỳ Thần sửng sốt một chút “Ức Nùng, bọn họ nói đùa thôi, anh và Bạch Vi đã sớm chia tay rồi, bây giờ chỉ là bạn bè bình thường, sợ em xấu hổ cũng cảm thấy không cần thiết nên mới không nói cho em biết.”
Lại muốn chuyện lớn hóa nhỏ tùy tiện nói dối dỗ dành tôi, nhưng lúc này đây, tôi tuyệt đối sẽ không mềm lòng như trước.
“Những thứ này không liên quan đến tôi, tôi đã ở cùng với người khác rồi.”
Lục Kỳ Thần nổi giận “Nặc Ức Nùng anh cho em cơ hội cuối cùng, đừng nghĩ rằng tôi cho em mặt mũi mà không muốn…”
Cố Thiếu Khanh nghe không nổi nữa, đưa tay rút điện thoại của tôi “Lục Kỳ Thần, bạn gái tôi ngày mai không rảnh.”
Sau đó liền dứt khoát cúp điện thoại, ném di động qua một bên sô pha.
Có chút không nói gì nhìn tôi, vẻ mặt hắn như kiểu hỏi tôi như thế nào để coi trọng một tên như vậy.
Tôi có chút xấu hổ sờ sờ mũi.
Ai lúc còn trẻ còn chưa gặp qua mấy tên cặn bã.
10
Thật ra mấy năm nay bạn bè bên cạnh tôi đều cảm thấy tôi bị Lục Kỳ Thần chơi đùa.
Nhưng chúng tôi cũng từng có khoảng thời gian rất tốt đẹp, hắn từng tồn tại như ánh sáng đối với tôi.
Khi tôi bất lực nhất là hắn đột nhiên xuất hiện kéo tôi ra khỏi vũng bùn.
Đó là năm tư đại học tôi tham gia một cuộc thi thiết kế vô cùng quan trọng, tác phẩm của tôi bị bạn cùng chuyên ngành đạo nhái.
Báo cáo cô ấy đạo văn có thể khiến cô ấy bị đuổi khỏi trường và hủy hoại toàn bộ sự nghiệp của cô ấy.
Ngay khi tôi do dự có nên đòi quyền lợi với bên tổ chức hay không, cô ấy bịa đặt cái gọi là chứng cứ để vu cáo hãm hại tôi mới là người đạo tác phẩm kia.
Tôi chờ dưới lầu văn phòng bên tổ chức tìm cơ hội khiếu nại cho mình thì gặp Lục Kỳ Thần.
Tôi lúc đó chỉ là một nữ sinh đại học bình thường, Lục Kỳ Thần giống như siêu nhân anh hùng từ trên trời giáng xuống.
Hiện ra bên tôi trong lúc tôi bất lực nhất, nắm lấy tay tôi và đưa tôi ra khỏi hoàn cảnh khó khăn.
Cho dù bản thân rất hiểu rõ về sự chênh lệch thân phận giữa chúng tôi.
Giữa chúng tôi không thể tránh khỏi có rất nhiều thói quen và quan niệm bất đồng, rất nhiều người trong giới này cảm thấy tôi đang ảo tưởng bay lên cành phượng hoàng.
Nhưng Lục Kỳ Thần khi đó ở trong mắt tôi, là quan hệ nam nữ đơn giản, tôn trọng tôi bảo vệ tôi, hắn là người rất thiện lương lại dịu dàng.
Tôi không thể không chìm đắm vào đó.
Yêu hắn là có thật.
Tôi nhớ màn trình diễn ánh sáng máy bay không người lái lúc xin lỗi tôi.
Tôi nhớ mỗi ngày kỷ niệm, những bất ngờ xuất hiện.
Tôi nhớ hắn đã trông chừng tôi cả đêm trong phòng cấp cứu khi tôi bị ốm.
Buông xuống cũng là thật.
Bởi vì hắn không chỉ là siêu anh hùng của riêng tôi.
Khi người phụ nữ khác cần hắn, hắn cũng có thể là siêu nhân của người ta.
11
Giọng nói của Cố Thiếu Khanh, Lục Kỳ Thần làm sao có thể nghe không ra.
Ngày hôm sau hắn ta đến phòng làm việc của tôi chặn tôi lại.
“Ức Nùng, sao em lại ở cùng với Cố Thiếu Khanh?” Lục Kỳ Thần chặn đường tôi, vẻ mặt nôn nóng.
“Không liên quan đến anh.”
“Anh biết em tức giận chuyện anh và Bạch Vi, nhưng anh đã giải thích với em rồi.”
“Quan hệ của bọn anh rất phức tạp, anh và cô ấy đúng là đã từng là người yêu của nhau, nhưng đã chia tay rồi.”
“Hai nhà chúng anh còn có liên hệ rất mật thiết, anh không có khả năng cả đời này không qua lại với cô ấy.”
“Hơn nữa bây giờ đối tượng anh muốn kết hôn là em, em còn không hiểu trong lòng anh em quan trọng hơn sao?”
“Ức Nùng, em không thể thông cảm cho anh một chút sao, đừng làm loạn với anh được không?”
Thật buồn cười, rõ ràng là hắn ta dây dưa không rõ với bạn gái cũ, hiện tại ngược lại thành tôi không hiểu chuyện, cần hắn ta đến hòa hoãn lại cảm xúc của tôi.
“Có phải em cảm thấy Cố Thiếu Khanh hơn anh nên mới như vậy?”
“Nặc Ức Nùng em tỉnh táo một chút, anh ta chỉ chơi đùa em mà thôi, Cố Thiếu Khanh loại người này không có gì muốn là không chiếm được, anh ta chỉ là muốn cướp đồ của người khác mà thôi.”
“Anh ta đối với em chỉ là thấy sắc nảy lòng tham!”
“Em cảm thấy loại người như anh ta sẽ thật sự thích em sao, hay là em cảm thấy mị lực của em lớn đến mức có thể làm cho loại người kiêu ngạo không ai bì nổi như anh ta tiếp nhận em sao?”
Tôi không phản bác, tôi thật sự rất muốn xem Lục Kỳ Thần có thể nói đến trình độ nào.
Lòng tôi hiện tại rất kỳ quái, tôi hẳn là rất tức giận cũng rất đau.
Nhưng loại cảm giác đau khổ này khi hạ quyết tâm chia tay với hắn cũng đã biến mất hầu như không còn.
Bởi vì tôi đã sớm hiểu được, hắn đối với tôi không có thật lòng, làm sao lại bận tâm lòng tự trọng của tôi.
Vậy hiện tại trong lòng tôi, những đau đớn dày đặc này là vì cái gì?
Tôi sững sờ đứng đó, ngay cả Cố Thiếu Khanh tới lúc nào cũng không phát hiện.
Hắn kéo tôi ra đằng sau.
“Tôi làm sao không biết, hiện tại con chó con mèo nào cũng có thể xưng huynh gọi đệ với tôi?”
“Anh cho rằng nếu như không phải bởi vì cô ấy, tôi sẽ đi tụ tập với mấy tên phế vật kia sao?”
“Tôi đã cho anh cơ hội rồi Lục Kỳ Thần, đây là bảo bối tôi để ở trong lòng bảy năm.”
“Là anh không quý trọng cô ấy, lần này tôi tuyệt đối sẽ không buông tay.”