Chu Hướng Nam - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1.
Chu Hướng Văn cầm 500 tệ đám đàn ông đưa cho, bao trọn đêm ở tiệm net.
Bốn giờ sáng, tôi tìm thấy anh ta.
"Con mẹ nó, bên kia đúng là lũ ngu!" Anh ta đang chơi Liên Minh Huyền Thoại, thua một ván liền lớn tiếng chửi rủa đối thủ.
Tôi khẽ gọi anh: "Anh ơi, em muốn về nhà."
Chu Hướng Văn không quay đầu lại, mắt dán chặt vào màn hình, ngón tay liên tục nhấp chuột.
Ánh đèn trắng chói chang hắt lên khuôn mặt bóng nhờn, béo ú của anh ta. Lúc đó, tôi mới nhận ra chính mình.
Lạnh quá.
Bộ quần áo bạc màu dính đầy bùn đất, loang lổ những vệt máo đỏ sẫm.
Tôi ngồi xổm trong quán net, lặng lẽ nhìn Chu Hướng Văn chơi game suốt nửa tiếng. Đến lúc đó, tôi mới hiểu ra...
Thì ra, tôi đã chec rồi.
Hồi nhỏ, tôi từng hỏi bà nội: "Người chec rồi có thực sự biến thành ma không?"
Bàn tay thô ráp của bà vuốt nhẹ lên má tôi, nói: "Chắc là có."
Bây giờ, tôi có thể nói với bà rằng... người chec rồi, thực sự sẽ thành ma.
Nhưng sau khi chec, không thể lập tức đầu thai được, vẫn còn nhiều ràng buộc. Tôi chỉ có thể quanh quẩn bên cạnh Chu Hướng Văn.
Chu Hướng Văn chơi thua mấy ván liền, sắc mặt đen kịt khi rời khỏi tiệm net.
Tôi liếc nhìn màn hình máy tính tối đen, chỉ phản chiếu lại bóng lưng của anh ta.
Trong lòng nhen nhóm chút hy vọng hão huyền—có lẽ anh trai sẽ nhớ đến tôi, đưa tôi về nhà.
2.
Chu Hướng Văn về đến nhà đúng lúc bảy giờ sáng, bố mẹ vẫn chưa thức dậy.
Anh ta lén lút mở cửa, ánh sáng ban mai xuyên qua rèm cửa, chiếu sáng căn phòng. Anh ta lẩm bẩm một tiếng rồi ngả người xuống giường ngủ.
Tôi bay lơ lửng trong phòng, lòng đầy bất an. Người ta nói ma quỷ không thể xuất hiện vào ban ngày, tôi sợ lắm, sợ mình sẽ tan biến.
May mắn thay, không lâu sau, mẹ tôi thức dậy.
Nhà có hai phòng ngủ—một của bố mẹ, một của anh trai. Còn tôi, phòng ngủ chính là chiếc giường gấp ngoài phòng khách.
Mẹ tôi dậy đi vệ sinh, mái tóc rối bù. Tôi bay lơ lửng bên cạnh bà, hy vọng bà sẽ nhận ra phòng khách trống trơn, nhận ra tôi đã không về nhà tối qua.
Bà liếc qua phòng khách. Căn phòng yên ắng. Tôi vô thức nín thở.
Mãi sau mới chợt nhớ ra… ma thì không cần thở.
Mẹ tôi đi vệ sinh xong, rửa mặt, lúc bước ra, bà mới để ý đến sự vắng lặng trong phòng khách.
Bà hừ lạnh một tiếng: "Đúng là con nhỏ lăng loàn, vừa mới thành niên đã ham chơi, ra ngoài làm chuyện bậy bạ!"
Ánh mắt tràn đầy chán ghét, như thể nhớ đến thứ gì đó bẩn thỉu, bà khạc một bãi nước bọt xuống đất.
Bố tôi cũng thức dậy. Tôi sợ ông ấy, vừa nhìn thấy ông liền rụt người lại.
"Ồn ào gì thế?" Giọng ông khàn khàn, thô bạo. Chu Hướng Văn giống ông y như đúc—gương mặt đầy thịt, làn da sần sùi, ánh mắt lúc nào cũng hung tợn.
"Còn không phải do con nhãi chec tiệt kia sao? Tối qua đi hú hí bên ngoài, đến giờ vẫn chưa thèm về!"
"Đợi nó về, tao đ á n h cho một trận, xem nó còn dám điên nữa không!"
Bố tôi lạnh lùng cười khẩy: "Nuôi ong tay áo."
Ma quỷ không biết đau lòng.
Tôi ôm lấy ngực, máo trên người không ngừng nhỏ xuống sàn nhà.
Trong mắt tôi, vũng máo đã loang rộng, nhuộm đỏ cả nền nhà.
Bố mẹ vẫn thản nhiên đứng đó, không nhìn thấy gì cả, tiếp tục mắng nhiếc tôi.
"Lẽ ra lúc mới sinh nên dìm chec nó luôn, phí bao nhiêu tiền nuôi nấng, lại nuôi ra một báo cô!" Bố tôi gằn giọng.
Tôi nhẹ nhàng nói:
"Bố à, nếu có thể chọn…
Con cũng không muốn làm con gái của bố mẹ."
3.
Tôi chào đời, họ phải bồi thường một số tiền lớn.
Chính sách kế hoạch hóa gia đình, họ cứ nghĩ sẽ sinh được con trai, ai ngờ đứa bé mà họ mong mỏi suốt bao ngày lại biến thành con gái.
Bố mẹ ghét tôi.
Từ nhỏ tôi đã biết điều đó.
Cả họ hàng cũng chẳng ai ưa tôi, Chu Hướng Văn thường xuyên đ á n h tôi đến chảy máo đầu, bố mẹ chỉ coi như không nhìn thấy.
Trong mắt mọi người, tôi là một đứa trẻ hư hỏng, ngang ngược.
Bố mẹ rất thích dựng lên hình tượng tôi là một kẻ dối trá, đạo đức suy đồi, chuyên batnat anh trai.
Còn Chu Hướng Văn, trong mắt họ, lại là một đứa con ngoan ngoãn và dịu dàng.
Rõ ràng chính anh ta phá rối trong lớp, trêu chọc bạn nữ, lấy trộm tiền trong nhà mua kẹo…
Nhưng tất cả tội lỗi của Chu Hướng Văn đều đổ lên đầu tôi.
Dần dần, cô giáo từng yêu quý tôi bắt đầu ghét tôi.
Những người bạn từng thân thiết cũng bị bố mẹ cấm đoán:
“Chu Hướng Nam là một đứa trẻ hư, con đừng chơi với nó, kẻo bị nó làm hư theo.”
Tất cả chỉ vì mẹ tôi không ngừng rêu rao với mọi người rằng—Chu Hướng Nam là một đứa rác rưởi, toàn thân từ trong ra ngoài đều thối nát.
Những lời đàm tiếu ấy theo tôi suốt từ tiểu học đến tận cấp ba.
4.
Ngày đầu tiên tôi chec đi, mọi thứ vẫn y như cũ.
Không ai tìm tôi.
Bố mẹ tôi vẫn bận rộn với công việc của họ, Chu Hướng Văn thì cuộn tròn trong chăn ngủ say.
Chiếc điều hòa cũ kỹ phát ra tiếng kêu ù ù, ánh nắng ban trưa chiếu rọi vào căn phòng, sáng rực.
Sáng nay, khi mặt trời chạm vào người tôi, tôi lập tức trốn vào góc tối. Sau đó phát hiện ra mình không hề bị gì cả, tôi mới yên tâm bay ra.
"Chu Hướng Nam, rót cho tao cốc nước." Chu Hướng Văn vẫn chưa mở mắt, nhưng đã quen miệng sai khiến tôi.
Căn phòng im lặng, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ dàn nóng của điều hòa.
Anh ta lại gọi: "Chu Hướng Nam, rót nước!"
Tôi lơ lửng trong phòng, nhìn anh ta xoay người ngồi dậy, vò rối mái tóc bù xù: “Con nhãi chec tiệt này còn chưa về?”
Trong nhà, tôi chưa bao giờ có một cái tên đúng nghĩa. Từ bé đến lớn, họ gọi tôi bằng đủ thứ từ khó nghe: "Đồ ăn hại", "Con nhỏ vô dụng".
Chu Hướng Văn lê dép vào nhà vệ sinh rửa mặt, tôi đi theo sau. Trong gương, chỉ có một mình anh ta.
Anh ta cầm bốn trăm tệ còn lại từ tối qua, đi xuống quán ăn nhỏ dưới lầu.
Tôi cũng chỉ có thể lẽo đẽo theo sau.
Anh ta gọi một bàn đầy thức ăn, còn phong phú hơn cả dịp lễ.
Vừa ăn, anh ta vừa lấy điện thoại ra lướt video, sau đó nhíu mày nhắn tin WeChat cho đám bạn:
"Chu Hướng Nam đâu? Hôm qua bọn mày không để nó về nhà à?"
Đối phương không trả lời.
Tôi nhớ rất rõ, tối qua có ba người đi cùng anh ta.
Tôi ngồi xổm trước cửa quán ăn, vũng máu trên đất ngày càng lớn, lan đến tận chỗ Chu Hướng Văn đang ngồi.
Tôi chợt hiểu ra một chuyện—hiện tại, tôi đang tồn tại nhờ vào chấp niệm.
Nhưng tôi nghĩ mãi, vẫn không biết chấp niệm của mình là gì.
5.
Cuối cùng, bố mẹ cũng nhớ đến tôi
Lúc ăn tối, mẹ hỏi: "Chu Hương Nam đâu? Hôm qua con dân nó đi ăn đồ nướng, sao giờ vẫn chưa thấy về?"
Chu Hương Văn xúc một thìa cơm, thong thả cắn một miếng đùi gà. Bố im lặng ăn, bầu không khí hóa hợp đến lạ như thế sự thiếu vắng của tôi chẳng có chút ảnh hưởng nào.
“Hôm qua dân nó đi ăn khuya, chắc chơi vui quá rồi.”
Chu Hương Văn nhíu mày. Tôi ghé sát mặt anh ta, muốn nhìn rõ cảm xúc trong mắt anh ta nhưng chỉ nhìn ra sự bình thản, không có lấy một chút hoảng hốt.
Cũng đúng thôi.
Bố mẹ chưa bao giờ quan tâm đến tôi.
Vậy nên, đương nhiên Chu Hướng Văn cũng chẳng bao giờ xem tôi là gì quan trọng.
Mẹ hừ một tiếng: "Chu Hướng Nam thi đứng đầu huyện, huyện bảo sẽ có phần thưởng.”
"Bao nhiêu tiền?” Bố lập tức quan tâm.
"Mười vạn, còn có doanh nhân tài trợ." Mẹ vừa nói vừa gắp rau.
Không trách bữa tối hôm nay thịnh soạn như vậy hóa ra là để ăn mừng số tiền sắp đến tay họ.
"Mẹ, mọi người đừng nói nữa, đau đầu quá." Chu Hướng Văn đập bàn một cái. Anh ta thi trượt, đang buồn bực.
Anh ta lớn hơn tôi hai tuổi, từng lưu ban một năm, thi lại một lần, cuối cùng chỉ đủ điểm vào một trường cao đẳng hạng bét.
Mẹ vội dỗ dành: "Được rồi, không nói nữa. Tiền thưởng của huyện, mẹ cũng để dành cho con mà."
Mắt Chu Hướng Văn sáng lên: "Toàn bộ cho con sao?"
Bố gật đầu: "Dĩ nhiên rồi, một con nhỏ vô dụng thì cần nhiều tiền để làm gì? Con mới là con trai của nhà họ Chu, sau này tất cả đều là của con."
Chu Hướng Văn cười hớn hở, mẹ gắp thêm cho anh ta một cái đùi gà: "Ăn nhiều một chút."
Thịt trên mặt cậu anh ta rung lên từng lớp, mắt híp lại thành một đường chỉ nhỏ: "Mẹ, lát nữa cho con ít tiền, con muốn ra ngoài chơi."
"Được chứ, thi xong thì phải thư giãn một chút." Mẹ vui vẻ đồng ý.”
"Lát nữa đi tìm con nhãi chec tiệt đó, mai còn có buổi phỏng vấn, huyện có tiền tài trợ đấy." Bố ăn xong, đặt đũa xuống, nói với Chu Hướng Văn.
"Được thôi. Bố, con muốn mua xe." Trong mắt Chu Hướng Văn lóe lên sự tham lam.
Tôi không còn nghe rõ họ đang nói gì nữa.
Chỉ thấy họ cười đùa vui vẻ.
Suốt một ngày tôi biến mất, không một ai tìm tôi.
Đến tối, bố mới bảo anh trai đi tìm tôi, cũng chỉ vì cuộc phỏng vấn ngày mai.
Ma quỷ có cảm thấy đau không?
Tôi đưa tay lên, bàn tay đã từng chai sạn vì làm việc nặng.
Bây giờ, chỉ còn lại những vetthuong chằng chịt, r á c h nát, máo thịt lẫn lộn.
Đau lắm.
Ma quỷ không biết khóc.
Nhưng nước mắt tôi rơi xuống đất, hòa cùng máo.
Vết máo lan rộng ra, mỗi lúc một nhiều hơn…
6.
Chu Hướng Văn cầm tiền nhưng không đi tìm tôi. Anh ta lại vào quán net, bao trọn một đêm.
Tôi không thể rời xa anh ta quá lâu, đành nhìn anh ta chơi hết ván này đến ván khác.
"Chu Hướng Nam chắc đang vui vẻ lắm, chơi quên đường về rồi chứ gì?" Gần sáng, Chu Hướng Văn châm một điếu thuốc, cười khẩy.
Ánh đèn trắng lạnh chiếu lên gương mặt bóng nhẫy, mỡ trên mặt anh ta rung lên theo từng tiếng cười dâm đãng.
Dù sao thì, ít nhiều gì Chu Hướng Văn cũng có phần kiêng nể bố. Những gì bố giao phó, anh ta vẫn sẽ cố gắng hoàn thành.
Bước ra khỏi quán net, anh ta tiện tay ném đầu thuốc xuống đất, giẫm lên rồi rút điện thoại gọi cho Tô Thanh.
Tô Thanh—kẻ cầm đầu trong nhóm người đã h à n h h ạ tôi tối hôm qua.
Anh tôi nhận năm trăm đồng từ hắn, sau đó dắt tôi đi.
Tôi đã từng rất vui.
Kết quả thi đại học rất tốt, anh trai đưa tôi đi ăn khuya. Tôi chưa từng nghĩ, một kẻ luôn coi việc b ắ t n ạ t tôi là thú vui lại có thể tốt bụng như vậy.
Anh ta gọi hết cuộc này đến cuộc khác, nhưng không ai dám bắt máy.
Ai dám chứ?
Chính bọn họ đã dùng tay b ị t chặt mũi miệng tôi, đến khi tôi không còn hơi thở.
Chu Hướng Văn về nhà, bước sang ngày thứ hai tôi mất tích.
Mẹ chửi ầm lên trong nhà:
"Quả nhiên là đồ vô dụng! Phóng viên sắp tới rồi, con nhãi đó lại chạy đi đâu không biết!"
"Chẳng được tích sự gì! Nuôi nó lớn chừng này, cuối cùng cũng có cơ hội lấy lại chút vốn, vậy mà nó còn dám mất tích!"
"Văn Văn, con đã tìm thấy nó chưa?"
Chu Hướng Văn hít một hơi thuốc, vắt chéo chân ngồi trên sofa: "Chưa thấy. Không có con nhãi đó, nhà cửa cũng chẳng có ai dọn dẹp. Khi nào nó về, nhớ bảo nó giặt giày cho con."
"Nuôi con gái đúng là nuôi thứ vong ơn bội nghĩa." Bố tôi kết luận.
Tôi đứng yên lặng giữa phòng khách, chân trần đặt trên nền gạch.
Ma quỷ sẽ giữ nguyên hình dạng vào giây phút cuối cùng trước khi chec.
Không mang giày.
Chiếc áo phông trắng cũ thấm đẫm vết máo, loang lổ đỏ sẫm.
Mái tóc rối bời.