Chu Hướng Nam - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Cánh tay bị bẻ g ã y một cách không tự nhiên.
"Nam Nam nhà tôi đi du lịch rồi. Con bé vừa nghỉ hè là đã đòi đi chơi. Không giống như thằng con trai này, ở nhà còn biết giúp đỡ bố mẹ."
"Thành tích tốt?" Mẹ cười khẩy: "Chỉ được mỗi thành tích thôi. Còn tính tính thì tệ lắm, suốt ngày chỉ biết gây chuyện."
Phóng viên đến. Chỉ cần nói vài câu tốt đẹp về tôi là đủ.
Thế nhưng mẹ lại buột miệng nhắc đến những "khuyết điểm" của tôi.
Tôi lơ lửng trên không trung, nhìn thấy ánh mắt của phóng viên từ từ lộ ra sự chán ghét—đối với tôi.
Đấy.
Lại thêm một người nữa tin rằng tôi là một đứa trẻ hư hỏng.
Hư hỏng đến mức không thể cứu vãn, ngoài thành tích ra thì chẳng có gì tốt đẹp.
"Vâng, cảm ơn cô Lý. Tạm biệt."
Phóng viên Lý đến để phỏng vấn tôi. Không thấy tôi, anh ta đành thuận theo lời mẹ mà khen ngợi Chu Hướng Văn đôi câu.
Mẹ cười đến không khép miệng lại được:
"Đúng thế! Thằng bé này ngoan lắm. Nếu nó cũng như con bé kia, chắc tôi đã bạc đầu vì lo lắng rồi!"
Không ai nghi ngờ lời của mẹ tôi.
Dù sao, mẹ nào chẳng yêu con mình?
Không có người mẹ nào lại không bảo vệ con cái của mình.
Mà nếu ngay cả mẹ ruột cũng nói con gái mình không ra gì—
Vậy thì, chắc chắn con bé đó rất tệ hại.
Thế nhưng…
Không phải vậy!
Bà ta đang nói dối!
Tôi muốn hất đổ tờ báo trên bàn, muốn tạo ra chút động tĩnh để bọn họ chú ý.
Thế nhưng, tôi chỉ có thể luẩn quẩn tại chỗ, không chạm vào bất cứ thứ gì.
Sau khi phóng viên rời đi, Chu Hướng Văn lười biếng ngả lưng lên ghế sofa:
"Mẹ, có cần đi tìm nó không?"
Mẹ thoáng ngẩn người, sau đó, vẻ mặt chán ghét lướt qua ánh mắt:
"Lâu như vậy còn chưa về, không biết đang ở cùng thằng nào rồi."
"Mặc kệ nó đi. Không về thì thôi, muốn chec ngoài kia thì cứ chec đi."
7.
Câu mẹ hay nói nhất với tôi là:
"Mày là đồ vô dụng."
Câu thứ hai:
"Sao mày không đi chec đi?"
Bà ta hận tôi.
Tôi đoán mình hiểu vì sao.
Khi mang thai tôi, Chu Hướng Văn mới hai tuổi. Mẹ vừa bầu bí, vừa phải chăm anh ta.
Bà nội kể rằng, lúc còn trong bụng, tôi rất quậy phá, làm mẹ phải khổ sở nhiều phen.
Bà nội khuyên bà ta về quê tránh đợt kiểm soát dân số, nhưng mẹ không chịu.
Bố mẹ cứ tưởng tôi là con trai. Đến khi phát hiện ra là con gái, họ còn định dìm chec tôi, may có người tốt cứu giúp.
Bất đắc dĩ, họ phải nộp một khoản tiền phạt lớn.
Từ đó, bố không còn tử tế với mẹ nữa.
Còn mẹ, bà ta t r ú t hết sự uất ức lên tôi.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ lúc nào cũng nhắc đến những khổ sở mà bà đã chịu vì tôi.
Mỗi lần nhắc xong, việc nhà tôi phải làm lại tăng thêm một chút.
Tôi không có quần áo mới, toàn mặc đồ người khác bỏ đi.
Mùa đông, hai tay tôi nứt nẻ vì lạnh, mẹ vẫn bắt tôi rửa bát giặt đồ bằng nước lạnh.
Mẹ cười:
"Đồ vô dụng, mày phải ngoan một chút, không thì bọn tao bỏ mày luôn đấy."
Tôi xin tiền mua tài liệu ôn tập, mẹ cười khẩy:
"Sao mày không đi chec đi? Suốt ngày đòi tiền! Biết thế đã không sinh ra mày."
Lúc đó, anh trai tôi đang ngấu nghiến ăn đồ ăn vặt, dưới chân là đống đồ chơi mới mua, còn đắt hơn cả tài liệu của tôi vài trăm tệ.
Bố ngồi trên ghế sô pha xem tivi, Chu Hướng Văn liếc tôi, đẩy tôi một cái:
"Đi mà xin tiền bố ấy."
Tôi ngẩng đầu nhìn mẹ.
Dưới ánh đèn sáng choang, vẻ mặt bà ta cứng đờ, giống như một pho tượng lạnh lẽo.
Nhưng đối diện với anh tôi, bà ta lại cười tươi như hoa.
Hai mươi tệ một quyển sách tham khảo.
Tôi lấy hết can đảm, nói với bố:
"Bố ơi, cô giáo bảo con cần mua..."
Chưa kịp nói hết câu, một cái t á t nổ đom đóm giáng xuống mặt tôi.
Cơ thể bé nhỏ văng ra đất.
Chu Hướng Văn phá lên cười.
Tôi mắt đỏ hoe nhìn họ.
Bố đánh xong thì tiếp tục xem tivi, mẹ cũng không giấu được niềm vui trong mắt.
Thấy chưa?
Người khóc, chỉ có tôi.
Thực ra, đã từng có một người yêu thương tôi bằng cả tấm lòng.
Đó là bà nội.
Bố mẹ đưa anh trai lên huyện sống, còn tôi ở với bà.
Bà tết tóc cho tôi thật đẹp, mỗi ngày đều nấu món tôi thích.
Bà nói:
"Thiên Thiên thích dâu tây nhất, đúng không? Hôm nay bà đi chợ, mua cho cháu đấy!"
Tên ở nhà của tôi là “Thiên Thiên” ( ngọt ngào).
Bà bảo, đời nhiều cay đắng quá, bà mong tôi sẽ mãi mãi ngọt ngào.
Tôi thích nhất là theo bà đi chợ.
Bà bán rau mình trồng, xong xuôi sẽ dắt tôi đi mua bánh.
Lần đầu tiên thấy dâu tây, tôi ngây người đứng nhìn.
Dâu đắt lắm.
Bà mua hơn mười quả, tôi đưa bà một quả, bà lắc đầu:
"Thiên Thiên ăn đi, răng bà yếu, không ăn được."
Tôi ăn thật chậm, thật chậm. Dâu rất ngọt.
Bà nhìn tôi, mỉm cười hiền hậu.
Những năm đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất đời tôi.
Bố mẹ vẫn đi làm ở huyện. Hè đến, anh trai về quê.
Tôi rất sợ.
Sợ bà sẽ giống bố mẹ, cũng yêu quý anh ta.
Nhưng đêm đến, bà lén lút nhét cho tôi một viên kẹo:
"Thiên Thiên là đứa bà tự tay nuôi lớn. Bà sẽ luôn bảo vệ cháu."
Thế nhưng, có lẽ tôi vốn không xứng đáng với hạnh phúc.
Năm tôi tám tuổi, bà qua đời.
Không ai ở quê chăm tôi nữa, nên bố mẹ chuyển hộ khẩu tôi lên huyện.
Bố có một lý do chính đáng:
"Tao đã bảo con gái là thứ vô dụng mà. Nó khắc chec mẹ tao rồi đấy!"
Kể từ đó, tôi trở thành sao chổi.
Những ngày đầu ở huyện, tôi không quen.
Rõ ràng mọi thứ đều tốt hơn ở quê, vậy mà tôi chỉ muốn quay về.
Muốn quay về nơi chỉ có tôi và bà.
Giờ tôi đã thành ma, có rất nhiều thời gian.
Chu Hướng Văn cắm mặt vào điện thoại, chơi game. Tôi ngồi xổm bên cạnh, nhớ lại những chuyện cũ.
Trước đây tôi không có thời gian để hồi tưởng.
Cuộc sống cấp ba bận rộn, lòng tôi chỉ có học tập.
Bà từng nói:
"Thiên Thiên phải học thật giỏi. Đi ra ngoài rồi, mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn."
Hồi nhỏ, tôi hứa với bà rất nhiều điều:
"Bà ơi, sau này con sẽ đưa bà đi chơi thật nhiều."
"Sẽ dẫn bà đi ăn thật nhiều món ngon."
"Bà ơi, sau này con sẽ chăm sóc bà. Lớn lên, con mua nhà to, hai bà cháu mình ở cùng nhau nhé!"
Bà luôn mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Bà sẽ lấy một viên kẹo, gỡ giấy gói ra, đút tôi ăn.
Sau khi bà mất, không ai gọi tôi là Thiên Thiên nữa.
Cuộc đời thật đắng.
Mà tôi, lại chẳng còn viên kẹo nào.
8
Ngày thứ ba sau khi chec, Chu Hướng Văn liên lạc được với Tô Thanh.
Điện thoại vừa kết nối, Chu Hướng Văn đã mắng ngay:
"Cậu giữ em gái tôi thêm hai ngày, cậu phải bù cho tôi một ngàn tệ."
Tô Thanh dường như đã phải chịu đựng ba ngày vô cùng giày vò, giọng nói đầy mệt mỏi:
"Cậu đến mà xem đi, cậu phải chịu trách nhiệm."
Tôi đi theo Chu Hướng Văn ra ngoài. Trên đường đi, anh ta rất im lặng.
Tôi nhìn bóng lưng anh ta. Tôi không giống nhà họ Chu lắm. Bọn họ đều có vóc dáng hơi mập, còn tôi thì nhỏ bé, gầy gò. Bạn cùng bàn từng nói rằng tôi trông giống như bị suy dinh dưỡng lâu năm.
Tôi lơ lửng đến trước mặt Chu Hướng Văn, cẩn thận quan sát khuôn mặt anh ta, cố tìm kiếm một chút áy náy.
Nhưng không có.
Ánh mắt anh ta có hoảng loạn, có sợ hãi, thậm chí còn xen lẫn chút oán hận, nhưng tuyệt nhiên không có hối hận.
Tôi từng đọc trong sách về quá trình p h â n h ủ y của thi thể sau khi chec. Một ngày sau khi chec, cơ thể sẽ chuyển sang màu xanh lục, khuôn mặt sưng lên, tứ chi phình to. Tôi đã chec ba ngày rồi. Nếu không được chôn cất đàng hoàng, có lẽ sẽ càng trở nên đáng sợ hơn.
Tôi bắt đầu mong chờ xem Chu Hướng Văn sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy thithe của tôi. Một người anh trai luôn được bao bọc như một bông hoa trong nhà kính, liệu có sợ hãi đến mức bật khóc khi nhìn thấy x á c chec đáng sợ này không?
Chúng tôi đến một vùng hoang vu. Dưới ánh mặt trời gay gắt của mùa hè, cơ thể mập mạp của Chu Hướng Văn đổ đầy mồ hôi.
Thithe của tôi được chôn ngay gần con đập bên bờ hồ chứa, chỉ bị lấp qua loa một lớp đất. Tô Thanh tìm được chỗ đó, dùng xẻng đào lên một lúc, lập tức nhìn thấy thithe sưng vù của tôi.
Mùa hè làm xác chec phân hủy nhanh hơn, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc, thậm chí còn có cả giòi bọ.
Chu Hướng Văn lập tức nôn mửa, Tô Thanh cũng né sang một bên để nôn.
Hồn ma không ngửi thấy mùi thối, tôi chỉ lặng lẽ nhìn thithe mình.
Thật là xấu xí.
Tôi bật cười.
Đêm mà anh trai đưa tôi ra ngoài, Tô Thanh và hai người kia đã uống rượu. Sau khi Chu Hướng Văn rời đi, tôi la hét cầu cứu, ra sức vùng vẫy.
Tô Thanh t á t tôi hai cái, đ á n h đến mức tôi hoa mắt chóng mặt.
"Con nhỏ thối tha, khóc cái gì? Lúc trước rủ mày ra ngoài thì mày luôn trốn tránh, bây giờ chạy đi đâu được nữa!"*
Vì tôi kêu cứu, bọn họ b ị t miệng và mũi tôi lại.
Cuối cùng, cổ tay tôi bị b ẻ gãy, cơ thể trong trắng đầy vết máo.
Trong cơn đau đớn tột cùng và cảm giác nghẹt thở, tôi đã ngửi thấy mùi vị của cái chec.
Dòng nước mắt đỏ tươi chảy ra từ khóe mắt tôi. Tôi nghe thấy tiếng gió gào thét trong đêm và âm thanh ô tô chạy vụt qua nơi không xa.
Tôi cảm nhận được sức nóng oi ả của mùa hè, tôi ngửi thấy mùi bùn đất.
Giữa tiếng ve kêu râm ran trong đêm hè, hơi thở của tôi dần dần mất đi.
Tôi nói:
"Anh ơi, đưa em về nhà với."
"Ba ơi, con rất ngoan mà."
"Mẹ ơi, con đau lắm."
Ba ngày sau, tôi trở thành một xác chec thối rữa, bị vùi lấp dưới lớp đất mỏng manh.
9
Tôi đã nghĩ về việc Chu Hướng Văn sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy thithe của tôi.
Chỉ là tôi không ngờ, sau khi nôn xong, anh ta ngồi xổm bên bờ sông, rít một hơi thuốc:
"Đ ẩ y nó xuống sông đi."
Tô Thanh sững sờ, không tin nổi hỏi lại:
"Đ ẩ y xuống sông?"
Tô Thanh là bạn bè ăn chơi của Chu Hướng Văn. Chu Hướng Văn từ nhỏ đã không thích học, đến cấp hai thì bắt đầu lêu lổng. Trong một lần đ á n h nhau, anh ta quen biết Tô Thanh.
Tô Thanh thỉnh thoảng đến nhà tôi chơi. Tôi rất ghét hắn ta, ghét ánh mắt hắn ta nhìn tôi, như một con chó đói nhìn chằm chằm vào khúc xương mà nó thèm muốn.