Chú Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Chọn Buông Tay - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
(1)
Khi đơn được chấp thuận, tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm thở phào.
Đầu ngón tay run rẩy không ngừng, viền mắt hoe đỏ từ lúc nào không hay.
Không ai biết tôi đã sống lại.
Hai mươi mốt tuổi.
Ngay thời khắc trước khi tôi định tỏ tình với Lý Dự Lễ.
Hôm đó, tôi mặc chiếc váy dạ hội được anh mạnh tay chi tiền đặt may riêng cho tôi, còn bao trọn khách sạn sang trọng bậc nhất ở Bắc Kinh.
Tôi mời không ít bạn bè đến chứng kiến khoảnh khắc tình yêu bắt đầu.
Từ khi có ký ức, Lý Dự Lễ đã luôn ở bên tôi. Bố mẹ tôi là bác sĩ không biên giới, thường xuyên vắng nhà.
Cả năm tôi chỉ gặp họ được vài lần ít ỏi.
Phần lớn tuổi thơ của tôi đều là anh đồng hành.
Dù vui hay buồn.
Trong giới ai cũng ngầm thừa nhận, tôi là vợ sắp đặt từ nhỏ của Lý Dự Lễ.
Kiếp trước, mấy người bạn thân biết tôi định tỏ tình, còn bày cho tôi không ít chiêu, góp ý đủ kiểu khiến mặt tôi đỏ bừng.
Trong lòng tôi âm thầm mong chờ.
Không ai ngờ được, Lý Dự Lễ lại từ chối.
Giống hệt như kiếp trước.
Anh dường như đã sớm đoán được tôi muốn làm gì.
Chân mày hơi nhíu lại, hai ngón tay mân mê, dường như đang chuẩn bị những lời từ chối.
Tôi chẳng thể đoán được cảm xúc ẩn sau ánh mắt anh.
Khi đó tôi vẫn nghĩ, chắc anh ngại tôi còn nhỏ, chưa phân biệt được yêu hay không.
Nên tôi cười, nói:
“Chú nhỏ, em thích anh. Là kiểu vừa nhìn thấy là tim đập nhanh không kiềm chế nổi.”
“Là kiểu không gặp sẽ nhớ điên cuồng, là cảm xúc không thể kìm nén lại.”
“Em rất chắc chắn, đây là tình yêu.”
Bạn bè xung quanh cũng phụ họa theo, náo nhiệt đến cuối cùng lại lặng lẽ kết thúc.
Hôm ấy tôi vẫn cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Khi anh định mở miệng, tôi lên tiếng trước:
“Chú nhỏ, em vừa hoàn thành dự án nghiên cứu kéo dài suốt một năm vào tuần trước.”
“Em rất vui, nên muốn ăn mừng một chút.”
Lý Dự Lễ đứng lặng người tại chỗ.
Bạn bè tôi cũng bối rối nhìn nhau, định lên tiếng thì tôi chỉ liếc nhẹ một cái.
Họ ngượng ngùng cười, âm thầm thu lại dải băng “Đồng ý đi, đồng ý đi” ra sau lưng.
Một màn tỏ tình kết thúc trong lặng lẽ.
Tan tiệc xong, Lý Dự Lễ và bạn anh đứng ngoài hành lang hút thuốc.
Anh tựa vào tường, đôi tay thon dài đang xoay xoay chiếc bật lửa vàng chạm khắc hoa văn nổi.
Ngọn lửa bập bùng.
Người bạn bật cười trêu:
“Cứ tưởng hôm nay là Tiểu Việt tỏ tình với cậu đấy.”
“Không ngờ lại là màn tung hỏa mù.”
Lý Dự Lễ nhắm mắt, khoé miệng khẽ cười:
“Tâm tư con gái, đừng đoán bừa.”
“Tôi với Tiểu Việt không có gì, chăm sóc con bé chỉ vì giao tình giữa hai nhà thôi.”
Bạn anh không tin:
“Cậu đúng là trong kẻ cuộc nên hồ đồ. Cậu không thấy ánh mắt con bé nhìn cậu à? Tụi tôi ngu chắc?”
“Nếu thật sự trong sáng, lúc có thằng nhóc tỏ tình với con bé, cậu chạy đi dằn mặt làm gì?”
“Còn tự nhận là bạn trai nữa.”
Lý Dự Lễ im lặng.
Tôi cũng không nghe tiếp, lặng lẽ rút lui vào bóng tối.
Kiếp trước anh chính là như vậy, đối với tôi đã vượt quá giới hạn từ lâu, nhưng lại nhất quyết không chịu thừa nhận.
Về đến nhà.
Tôi nộp đơn gia nhập tổ chức Bác sĩ không biên giới.
Sau khi bố mẹ lần lượt hy sinh tại vùng chiến sự, tôi muốn tiếp bước họ.
Chỉ tiếc kiếp trước còn chưa kịp bắt đầu, đã vội vã kết thúc.
May mà… Trời thương, cho tôi một cơ hội làm lại.
2
Tôi nhìn ngày ghi trên giấy báo trúng tuyển, rồi lại liếc sang tờ lịch bàn.
Lặng lẽ lấy bút đánh dấu vào đúng hôm đó. Trùng hợp thay, hôm đó lại chính là sinh nhật của Lý Dự Lễ.
Đột nhiên, cửa phòng tôi vang lên hai tiếng gõ.
Là Lý Dự Lễ.
Anh vẫn như thường lệ, gõ hai cái rồi đẩy cửa bước vào. Nhưng lần này, phía sau anh còn có một cô gái.
Cô ngồi xe lăn, mặc váy trắng dài.
Trên mặt không có chút huyết sắc, trong mắt là nỗi u buồn nhàn nhạt.
Trông mong manh như cành liễu trước gió.
“Kim Việt, lại đây.” Anh gọi tôi.
Tôi không nhúc nhích, chỉ liếc nhìn cô gái một cái, cô ấy chính là Phương Việt Hy.
Tưởng rằng lần này tôi không tỏ tình, Lý Dự Lễ sẽ không đưa cô ta đến trước mặt tôi nữa. Ai ngờ, chuyện nên đến vẫn đến.
“Kim Việt.” Lý Dự Lễ chau mày, lại gọi một tiếng.
Thấy tôi thản nhiên, Phương Việt Hy cụp mắt xuống, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Dự Lễ, không sao đâu. Lần đầu gặp mặt, cô Thẩm không thích em, cũng là chuyện bình thường.”
“Nếu cô ấy không thoải mái vì có em ở đây, em về biệt thự ngoài ngoại ô cũng được. Em đã không còn chân, ở đâu cũng vậy thôi.”
“Cũng không nhất thiết phải ở lại đây.”
Nói đến đây, khoé mắt cô ta ngấn lệ nhưng cố nén không để rơi xuống.
Cứ như một đóa hoa yếu mềm đang gắng gượng tỏ ra kiên cường.
Lông mày Lý Dự Lễ nhíu lại sâu hơn, ánh mắt nhìn tôi lộ rõ thất vọng.
“Kim Việt…”
“Chú nhỏ muốn để ai ở biệt thự thì để, thật ra không cần tới báo với em.”
“Dù sao chú mới là chủ của ngôi nhà này mà.” Giọng tôi rất bình tĩnh, chẳng để lộ chút cảm xúc nào.
Nhưng lọt vào tai Lý Dự Lễ, lại trở thành câu nói đầy gai nhọn.
Anh nghĩ tôi đang giận dỗi.
“Kim Việt, em không cần dùng giọng điệu đó với chú.”
“Hôm nay chú đưa Việt Hy đến gặp em, là muốn giới thiệu tiểu thẩm thẩm của em.”
“Ba năm trước, vì cứu chú trong trận động đất, cô ấy mất đôi chân. Chú phải chịu trách nhiệm với cô ấy. Nếu em còn muốn tiếp tục ở lại ngôi nhà này…”
“Thì hãy thu lại tính công chúa đi, đừng gây khó dễ cho Việt Hy.”
Ánh mắt cảnh cáo của anh quét qua tôi.
Tôi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại im lặng.
Thật ra… cũng chẳng thể trách anh.
Tôi luôn có ham muốn chiếm hữu rất mạnh với Lý Dự Lễ.
Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn muốn trong mắt anh chỉ có mình tôi. Người con gái bên cạnh anh cũng chỉ được là tôi. Vì vậy bao năm qua, anh không hề có bất kỳ tin đồn tình cảm nào với phụ nữ. Ai cả gan ve vãn anh, đều bị tôi xử lý.
Tất cả sự thiên vị, ngoại lệ của anh, từ trước đến nay… chỉ dành cho tôi.
Nên ở kiếp trước, khi anh nói muốn cưới Phương Việt Hy, tôi hoàn toàn sụp đổ.
Cứu mạng người, thật sự cần phải lấy thân báo đáp sao?
Tôi đã nghĩ rất lâu, rất đau.
Đến mức đánh đổi cả mạng sống, vẫn không thể hiểu.
Giờ thì tôi đã hiểu. Có những chuyện, vốn dĩ chẳng thể nào hiểu được.
3
Phương Việt Hy quyết định sẽ ở lại.
Phòng bên cạnh phòng Lý Dự Lễ từng là của tôi.
Hồi trước khi anh đón tôi về sống chung, còn lén đi hỏi bạn bè xin ý tưởng, tự tay phác thảo bản thiết kế, đập đi sửa lại cả căn phòng.
Anh biến nó thành phòng công chúa màu hồng xinh đẹp.
Mua cả đống búp bê phiên bản giới hạn để xếp đầy đầu giường tôi.
Từ nhỏ đến lớn. Anh nuôi tôi như một nàng công chúa.
Anh từng nói:
“Chỉ cần là điều Kim Việt thích, có thể khiến Kim Việt vui, thì chú đều sẽ làm.”
“Chú chỉ mong Kim Việt lớn lên khỏe mạnh, làm một cô công chúa nhỏ hạnh phúc.”
Hồi đó trong mắt anh, toàn là yêu thương và dịu dàng.
Khiến tôi đắm chìm không lối thoát.