Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Chú Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Chọn Buông Tay - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Còn anh, từ đầu đến cuối lại chưa từng bước vào.

 

Trong phòng, Lý Dự Lễ đứng tựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua tôi:

 

“Phòng khách tầng một đã bảo dì Trần dọn xong rồi. Dạo này em ở tạm dưới đó đi.”

 

Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ gấp đồ bỏ vào vali.

 

Khi định theo thói quen lấy mấy con búp bê đầu giường, tay tôi khựng lại.

 

Ánh mắt Lý Dự Lễ cũng rơi lên mấy con búp bê, thấy tôi đứng bất động thật lâu.

 

Anh nói: “Mấy con đó để chú mang xuống cho em sau.”

 

Tôi hít sâu một hơi, thu lại ánh mắt, khẽ cười:

 

“Không cần đâu, tặng lại cho tiểu thẩm thẩm đi.”

 

Ngay cả Lý Dự Lễ tôi còn buông rồi.

 

Vài con búp bê có là gì đâu.

 

Từng là chân thành, giờ chẳng còn nghĩa lý gì nữa.

 

“Kim Việt, em vẫn đang giận chú sao?” Lý Dự Lễ hạ giọng hỏi.

 

“Tại sao em phải giận chú nhỏ?” Tôi hỏi lại: “Chú có cuộc sống riêng, có người mình yêu, có người muốn bảo vệ. Em nên vui mừng cho chú chứ, đúng không?”

 

Ánh mắt Lý Dự Lễ tối sầm, môi mím lại, nhưng mãi không nói được gì.

 

Khi tôi kéo vali rời khỏi căn phòng ấy.

 

Phương Việt Hy đang đứng cách đó không xa ngoài cửa, ánh nhìn lướt qua tôi mang theo vài phần chế giễu.

 

Y như kiếp trước. Bề ngoài giả bộ ngây thơ hiền lành, thực chất lại luôn nhắm vào tôi.

 

Hở tí là nước mắt giàn giụa.

 

4

 

Nước mắt của kẻ yếu bao giờ cũng dễ khiến người ta thương cảm.

 

“Cô Thẩm, làm cô chịu thiệt rồi.”

 

“Nếu không phải vì tôi bất tiện, Dự Lễ cũng sẽ không làm vậy.”

 

Tay tôi siết chặt tay cầm vali, định bước thẳng qua cô ta rời đi, thì bất ngờ bị cô ta nắm lấy cổ tay.

 

Phản xạ tự nhiên, tôi hất tay ra.

 

“Á…!!”

 

Chiếc xe lăn của Phương Việt Hy mất kiểm soát, trượt nhanh xuống bậc thang, tiếng hét thất thanh vang vọng khắp biệt thự, khiến đám người giúp việc hoảng hốt ùa đến.

 

“Dự Lễ, cứu em, cứu em với”

 

Nghe thấy vậy, Lý Dự Lễ hoảng loạn chạy từ trong phòng ra, xô tôi sang một bên, lao thẳng đến chỗ cầu thang, kịp thời giữ chặt tay vịn, ngăn chiếc xe tiếp tục lao xuống.

 

Tôi đứng chết lặng tại chỗ, cổ họng nghẹn lại: “Không phải em…”

 

Xe lăn kẹt giữa cầu thang, mấy người giúp việc cũng chắn đường lại.

 

Lý Dự Lễ lập tức bế thốc Phương Việt Hy lên, bước qua trước mặt tôi.

 

Người giúp việc thì nhanh tay dọn xe lăn sang bên.

 

“Dự Lễ, em sợ quá…”

 

“Em cứ tưởng mình không còn sống nổi nữa…” Mắt cô ta đỏ hoe, nỗi sợ trong đáy mắt dường như không thể làm giả.

 

Sau khi an ủi cô ta xong, Lý Dự Lễ quay sang nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy giận dữ.

 

“Thẩm Kim Việt, em điên rồi sao?”

 

“Nếu Việt Hy mà xảy ra chuyện thật, em sẽ bị quy vào tội giết người, em có biết không?!”

 

Tôi cắn chặt môi dưới, uất ức nghẹn đầy trong lòng, sống mũi cay xè: “Không phải em.”

 

“Không phải em đẩy cô ta, là cô ta đột nhiên túm lấy tay em, em chỉ hất ra thôi.”

 

Nghe vậy, Phương Việt Hy bật khóc: “Là lỗi của em, Dự Lễ, anh đừng trách cô Thẩm…”

 

“Là do em quên khoá xe lăn nên mới xảy ra chuyện như vậy.”

 

“Việt Hy, em không cần thay Kim Việt nói đỡ nữa.” Lý Dự Lễ lạnh giọng: “Anh hiểu rõ con người cô ấy.”

 

“Mấy năm nay, bất kỳ người phụ nữ nào đến gần anh đều bị cô ấy dùng mánh khóe đuổi đi.”

 

Tôi bật cười, mắt đẫm lệ: “Nghĩa là chú nhỏ không tin em đúng không?”

 

“Em đáng để tin à?” Anh hỏi ngược lại.

 

“Phải rồi, em không đáng.”

 

“Chỉ có Phương Việt Hy mới đáng, cô ta nói gì chú cũng tin.”

 

Nói xong, tôi kéo vali định rời đi.

 

Nhưng Lý Dự Lễ lại bảo người giúp việc chặn tôi lại.

 

Anh nói: “Xin lỗi đi.”

 

Tôi không thể tin được quay đầu nhìn anh.

 

Anh lặp lại: “Việt Hy vô cớ bị tổn thương, em nên xin lỗi.”

 

“Nếu em không xin lỗi thì sao?” Nước mắt tôi rưng rưng.

 

Tôi từng nghĩ, khi đối mặt với cảnh này thêm một lần nữa, mình đã đủ bình thản.

 

Nhưng tôi đã đánh giá quá cao bản thân.

 

Khi tất cả cưng chiều từng có nay hóa thành nhát dao đâm ngược vào tim.

 

Đau đến mức không thể thở nổi.

 

“Em biết rõ tính cách của chú mà.” Giọng Lý Dự Lễ lạnh tanh.

 

Anh liếc nhìn người giúp việc phía sau lưng tôi, họ trao đổi ánh mắt, chuẩn bị tiến lên giữ lấy vai tôi.

 

Tôi khẽ cười mỉa.

 

Buông tay khỏi vali, cúi người nhìn Phương Việt Hy, nói rõ từng chữ:

 

“Hôm nay là lỗi của tôi. Không nên hất tay cô khi cô đang giữ tôi.”

 

“Khiến cô suýt ngã, tôi xin lỗi.”

 

Phương Việt Hy sững người vài giây, vẻ mặt Lý Dự Lễ cũng trở nên phức tạp.

 

Tôi đứng dậy, nhìn anh: “Chú nhỏ, vậy được chưa?”

 

“Nếu chưa được… quỳ cũng được.” Tôi nói.

 

Ánh mắt anh đầy mâu thuẫn, cuối cùng không nói gì thêm.

 

Tôi kéo vali đi xuống lầu.

 

Vừa đến tầng một, dì Trần nói: “Chắc hôm nay tâm trạng ông chủ không được tốt.”

 

“Tiểu thư đừng trách ông ấy, mấy năm nay ông ấy thương cô cỡ nào, bọn tôi đều nhìn thấy.”

 

Vừa nói, bà vừa định xách vali giúp tôi.

 

Tôi chỉ cười nhạt.

 

Trước kia, mỗi lần tôi và Lý Dự Lễ cãi nhau, dì Trần luôn là người đứng giữa giảng hòa.

 

Từng ấy năm, bà vẫn không thay đổi.

 

Nhưng tôi và Lý Dự Lễ thì đã chẳng còn là chúng tôi của trước kia.

 

“Tiểu thư không đến phòng khách tầng một nghỉ sao?” Bà ngạc nhiên hỏi.

 

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu.”

 

“Nhưng ông chủ…”

 

“Giúp tôi nhắn lại với chú nhỏ một câu: cảm ơn chú đã chăm sóc em suốt thời gian qua. Về sau, em sẽ không làm phiền nữa.”

 

Kiếp này, đến đây là đủ rồi.

 

Nỗi đau của kiếp trước, tôi không muốn lặp lại lần nào nữa.

 

5

 

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Phương Việt Hy, Lý Dự Lễ gọi dì Trần đến, bảo mở đoạn camera giám sát ở hành lang.

 

Dì Trần đến nơi, dáng vẻ như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

 

Thật ra anh tin Thẩm Kim Việt.

 

Bao năm nay, dù cô ấy hay giở vài chiêu trò nhỏ để đuổi đám phụ nữ xung quanh anh đi, thì cũng chỉ là những việc không tổn hại ai.

 

Cô ấy biết rõ giới hạn.

 

Thế nên khi thấy trong đoạn video là Phương Việt Hy chủ động gây chuyện trước, anh cũng không ngạc nhiên.

 

Anh nợ Phương Việt Hy một mạng sống.

 

Chỉ cần cô ấy đừng quá đáng, anh sẵn sàng để cô ấy làm bất kỳ điều gì.

 

“Tôi đã nói rồi, tiểu thư không bao giờ là người sẽ làm hại ai cả.” Dì Trần phẫn nộ nói.

 

6

 

Lý Dự Lễ day trán, nói:
“Chiều nay làm mấy món Kim Việt thích ăn đi.”

 

“Nhưng tiểu thư đi rồi.”

 

Anh sững lại: “Cái gì cơ?”

 

“Tiểu thư bảo tôi nhắn lại với cậu, cảm ơn vì đã chăm sóc suốt thời gian qua, sau này cô ấy sẽ không làm phiền cậu nữa.”

 

Dì Trần nói với giọng nửa thật nửa châm biếm.

 

Lý Dự Lễ không trách bà, chỉ thở dài mệt mỏi.

 

“Kim Việt vẫn vậy, một chút ấm ức cũng không chịu được.”

 

Anh bảo dì Trần ra ngoài chuẩn bị bữa tối.

 

Sau đó, anh gọi điện cho Thẩm Kim Việt.

 

Nhưng cô không bắt máy. Anh gọi mãi, càng gọi càng bực, cuối cùng ném luôn điện thoại lên bàn.

 

Thật ra từ nửa tháng trước, vào cái ngày mà anh nghĩ cô sẽ tỏ tình.

 

Tâm trạng anh bắt đầu trở nên bức bối một cách kỳ lạ.

 

Nhất là khi chạm phải ánh mắt của Kim Việt, hay nghe cô nói chuyện bằng giọng nhàn nhạt ấy.

 

Anh luôn có cảm giác, như thể thứ gì đó đang dần vượt khỏi tầm kiểm soát.

 

Và lúc này. Có lẽ mọi câu trả lời đã dần hé lộ.

 

 

 

7

 

Tôi không bất ngờ khi Lý Dự Lễ tìm được tôi.

 

Còn 7 ngày nữa là đến ngày báo danh, sau khi rời khỏi biệt thự, tôi đã quay về nhà mình.

 

Lý Dự Lễ đứng trước sân, giữa hai ngón tay là điếu thuốc cháy đỏ lập lòe, chân mày cau chặt.

 

Tôi vừa từ bệnh viện trở về thì thấy anh.

 

“Tan ca rồi à.”

 

Tôi chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

 

Không gian xung quanh bỗng trở nên im ắng đến ngột ngạt. Anh chờ tôi mở lời, nhưng tôi đã chẳng còn điều gì để nói.

 

Cho đến khi điện thoại anh đổ chuông.

 

Là Phương Việt Hy gọi tới.

 

Lý Dự Lễ không tránh tôi, ngay tại chỗ nhấn nút nhận.

 

Từ đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc mảnh như sợi chỉ:
“Dự Lễ, em lại gặp ác mộng…”

 

“Em mơ thấy trận động đất đó, em mơ thấy mình không cứu được anh… anh có thể… quay lại bên em không?”

 

Cô ta cẩn thận thăm dò, khẽ khàng cầu xin.

Loading...