Chú Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Chọn Buông Tay - Chương 5
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Anh định gọi cho trợ lý tra chuyến bay của Thẩm Kim Việt.
Thì đúng lúc đó, điện thoại lại đổ chuông.
Là Phương Việt Hy.
Cô ta nghẹn ngào trong điện thoại, liên tục cầu xin anh đừng rời bỏ cô.
Những ngày qua—
Anh đã nghĩ thông suốt rất nhiều điều.
Cứu mạng một người không có nghĩa là phải dùng cuộc đời mình để đền đáp.
Anh có thể cho Phương Việt Hy tiền bạc đầy đủ, cho cô ta một cuộc sống không lo ăn mặc.
Cô ta muốn gì, anh đều có thể cho.
Chỉ trừ trái tim của anh.
Anh chưa từng nhận ra…Thẩm Kim Việt chiếm một vị trí lớn đến mức nào trong tim anh.
Chỉ đến khi cô rời đi, anh mới hiểu.
Cả trái tim mình, từ lâu đã đặt trọn lên cô gái đó.
Cô gái từng khóc với anh, cười với anh, giận dỗi với anh.
Anh luôn dùng tư cách trưởng bối để nhắc nhở cô đừng nhầm lẫn tình cảm.
Nhưng chính anh mới là kẻ yêu suốt hơn mười năm mà chẳng thể phân rõ tình thân hay tình yêu.
Ngay lúc này đây, anh chỉ muốn nhanh chóng tìm được Thẩm Kim Việt.
Muốn nói với cô rằng:
Anh yêu cô.
Rất yêu.
Từ trước đến nay đều là anh sai.
Từ nay về sau… sẽ không như vậy nữa. Không bao giờ nữa.
14
Sau khi tra được chuyến bay của Thẩm Kim Việt.
Lý Dự Lễ lập tức đặt vé, chuẩn bị lái xe đến sân bay.
Nhưng giữa đường lại xảy ra va chạm với một chiếc xe tải.
Anh gặp tai nạn và rơi vào hôn mê suốt một tuần.
Khi tỉnh lại, bên cạnh Lý Dự Lễ chỉ có Phương Việt Hy.
Lúc ánh mắt họ chạm nhau, cô ta hiếm hoi tỏ ra hoảng loạn.
Đôi mắt anh lạnh lẽo như hồ băng sâu, rét buốt đến ghê người.
Cô ta run rẩy lên tiếng:
“Dự Lễ… anh có chỗ nào không thoải mái không?”
Lý Dự Lễ không trả lời.
Anh lấy điện thoại, vừa mở khoá liền thấy người được ghim lên đầu danh sách đã biến mất từ một tuần trước.
Khoé môi anh nhếch lên nụ cười đầy mỉa mai.
Ánh mắt trống rỗng đến lạ.
Khi hôn mê, anh đã mơ một giấc mơ rất dài.
Mơ thấy hôm Kim Việt tỏ tình với anh, anh đưa Phương Việt Hy về nhà và nói với cô, “đây là tiểu thẩm thẩm của em.”
Mơ thấy Kim Việt liên tục gây chuyện, nói yêu anh, đấu đá với Phương Việt Hy không ngừng.
Rồi mơ thấy Kim Việt bị kéo đi khỏi quán bar, khóc lóc cầu cứu anh trong cảnh nhếch nhác khổ sở.
Bị người ta bẻ từng ngón tay một cách sống sượng.
Mà anh, vì đã hứa với Phương Việt Hy không can thiệp nữa, chỉ đứng ngoài nhìn.
Rõ ràng đau đến không thể thở nổi, nhưng vẫn giả vờ như không quan tâm.
Kim Việt trong mơ, bàn tay hỏng hoàn toàn, không thể cầm dao mổ.
Cô mỗi ngày chỉ ngồi trong phòng bệnh nhìn trời, rồi vô cớ rơi nước mắt.
Tự huỷ hoại bản thân hết lần này đến lần khác, vết sẹo trên cổ tay ngày càng sâu.
Trong quá khứ, cô từng nói: “Sau này em muốn trở thành bác sĩ giỏi nhất.”
Anh từng hứa sẽ bảo vệ cô, bảo vệ đôi tay vàng ấy.
Nhưng cuối cùng… chính anh lại là người đã huỷ hoại mọi thứ.
Anh không dám gặp lại Kim Việt.
Sợ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cô, sợ trong mắt cô không còn lấy một chút yêu thương nào.
Anh đã hối hận, từ lần đầu cô t//ự t//ử.
Nhưng anh cũng biết rõ, họ không thể quay về được nữa.
Kim Việt chế//t ở tuổi hai mươi lăm.
Và cuối cùng, anh cũng không cưới Phương Việt Hy.
Dù cô ta dùng cả tính mạng ra uy hiếp, anh vẫn dửng dưng chẳng chút lay động.
Anh kiên quyết cưới Kim Việt.
Dù bị thiên hạ mắng chửi: “Không biết xấu hổ, ép chế//t cháu gái rồi còn cưới nó!”
Anh vẫn không hối hận.
Lễ cưới tổ chức long trọng.
Nhưng chẳng một ai tham dự.
Anh ôm tro cốt của Kim Việt, hoàn thành buổi lễ, và cuối cùng tự vẫn trong ngày cưới.
15
Ba tháng sau.
Khi Lý Dự Lễ tìm thấy tôi, tôi hơi khựng lại.
Tôi vừa bước ra khỏi phòng bệnh, ngẩng đầu lên đã thấy anh.
Anh gầy đi rất nhiều, bộ vest vốn vừa vặn nay lỏng lẻo không còn tôn dáng, chỉ còn lại thân hình gầy gò.
Khuôn mặt tái nhợt cố nặn ra nụ cười. Tôi chau mày, vô thức lùi lại giữ khoảng cách.
“Dạo này em sống ổn không?”
Anh hỏi, giọng điệu khách sáo và xa lạ.
Tôi khẽ gật đầu.
Tôi có nghe loáng thoáng về chuyện của anh.
Hôm tôi ra nước ngoài, anh bị tai nạn xe.
Tỉnh lại, anh muốn đưa Phương Việt Hy về Cảng Thành và huỷ bỏ hôn ước.
Phương Việt Hy không chịu, gây loạn lớn.
Lý Dự Lễ vẫn kiên quyết.
Phương Việt Hy tức giận, đánh cắp tài liệu cơ mật của nhà họ Lý và bán cho mấy công ty đối thủ.
Chỉ sau một đêm, anh bị tấn công cả trong lẫn ngoài, cổ phiếu tụt dốc, vốn cạn kiệt, dự án bị đình chỉ.
Anh lao đao suốt ba tháng mới tạm thời ổn định tình hình.
Cuối cùng, anh kiện Phương Việt Hy, và cô ta bị kết án năm năm tù.
“Khi nào em định quay lại Bắc Kinh?” Anh lại hỏi, giọng nói mang theo cẩn trọng.
Tôi mỉm cười: “Không về nữa.”
Anh ngẩn ra.
“Tại sao… Nhà của em…”
“Chú nhỏ quên rồi à? Ở Bắc Kinh, em đâu còn nhà nữa.”
Sau khi ba mẹ mất, người thân duy nhất của tôi là anh.
Nhưng sau đó, ngay cả anh… cũng không cần tôi nữa.
Thế nên, dù kiếp trước hay kiếp này, tôi đều không còn nơi gọi là nhà.
Anh còn định nói gì đó, nhưng tôi đã đi cùng cáng bệnh nhân mới vào, vội vã bước vào phòng phẫu thuật.
Ca mổ kéo dài năm tiếng.
Tôi cứ tưởng anh đã rời đi từ lâu.
Không ngờ…
Lý Dự Lễ vẫn đứng ở chỗ cũ, kiên nhẫn đợi tôi.
Ánh mắt anh trĩu nặng, tôi không hiểu, cũng không muốn hiểu, anh đang mong điều gì.
Cho đến khi anh theo tôi đến tận dưới ký túc xá, hỏi:
“Hồi đó… bị bẻ gãy ngón tay… rất đau, phải không?”
Tôi khựng lại, vô thức siết chặt bàn tay.
Anh nhìn bóng lưng tôi, giọng nghèn nghẹn:
“Anh chỉ không hiểu vì sao… em lại đột nhiên không thích anh nữa…”
“Xin lỗi, Kim Việt… là anh sai… anh cứ nghĩ mình không yêu em…”
Nói đến đây, giọng anh nghẹn lại.
Anh che mắt, nước mắt trào qua kẽ tay, bờ vai run rẩy dữ dội.
Như thể đang đau đến tận xương tuỷ.
“Anh chỉ quá sợ… sợ chúng ta bắt đầu rồi lại kết thúc tồi tệ.”
“Sợ cuối cùng chẳng còn lại gì… Anh nghĩ Phương Việt Hy sẽ khiến em từ bỏ anh.”
“Không ngờ… mọi thứ lại thành ra như vậy. Xin lỗi… xin lỗi…”
“Để em khổ sở đến thế, một mình cố chấp bao năm…”
Anh càng nói càng đau lòng, rụt rè tiến đến gần.
Khi anh muốn nắm tay tôi.
Tôi né tránh.
Quay đầu nhìn anh, tôi nói:
“Chẳng còn gì phải day dứt nữa, đúng không?”
Tôi đã có cuộc sống mới. Sau này, Lý Dự Lễ cũng sẽ có.
Chỉ là… không còn chúng tôi trong đó nữa.
“Chú nhỏ, con người phải học cách bước về phía trước.”
Vừa dứt lời.
Ánh sáng cuối cùng trong mắt Lý Dự Lễ vụt tắt.
“Kim Việt…” Anh cười khổ. “Xin lỗi.”
“Tạm biệt, chú nhỏ.”
16
Sau câu nói cuối cùng, tôi dứt khoát quay người bước đi.
Lý Dự Lễ theo thói quen rút hộp thuốc ra, run rẩy rút một điếu.
Nhưng bật lửa mãi không cháy.
Gió nơi biên giới quá mạnh,cát bụi bay vào mắt, đau đến mức nước mắt anh không ngừng tuôn rơi.
Nếu năm đó, anh có thể dũng cảm một lần, có thể không màng tất cả để yêu Kim Việt bằng cả trái tim.
Thì có lẽ kết cục đã không là hôm nay.
Ít nhất, anh đã từng có được cô.
Nếu đã không thể đi đến kết thúc, thì có lẽ là không có duyên.
Nhưng anh thậm chí còn chẳng dám sai thử một lần.
Tôi trở về ký túc xá, bước ra ban công.
Đúng lúc anh ngẩng đầu lên.
Tôi như cảm nhận được ánh nhìn của anh.
Cúi đầu.
Hai người ánh mắt giao nhau.
Tôi thản nhiên mỉm cười, thu quần áo rồi đóng cửa ban công lại.
Từng động tác dứt khoát, không vương vấn chút gì.
Khoảnh khắc đó. Lý Dự Lễ mới thật sự nhận ra, anh đã bị Thẩm Kim Việt đưa vào danh sách đen.
Cả nửa đời đầu của tôi, đều có anh bên cạnh.
Nghĩ đến đây, Lý Dự Lễ nô//n ra một ngụm máu, ngất ngay dưới lầu ký túc của tôi.
17
Lần sau tôi nghe tin về Lý Dự Lễ.
Là ba năm sau.
Anh bị chẩn đoán ung thư phổi, giai đoạn cuối.
Trước khi chế//t, anh chỉ có một nguyện vọng duy nhất:
Muốn gặp tôi lần cuối.
Tôi nhìn lịch phẫu thuật kín đặc.
Rồi từ chối.
Bạn tôi nói:
“Lý Dự Lễ trước khi chế//t đã công chứng toàn bộ tài sản, để lại hết cho cậu.”
“Anh ấy thật lòng yêu cậu.”
“Sao hai người lại thành ra như thế này…”
Tôi chỉ mỉm cười.
Ngày ấy, tôi cũng từng muốn hỏi câu đó.
Giờ thì…
Mọi thứ chẳng còn quan trọng nữa.
Người sống có số mệnh của người sống, người chế//t cũng thế.
(Hết)