Chú Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Chọn Buông Tay - Chương 4
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Phương Việt Hy chết lặng tại chỗ, lặng người hồi lâu không phản ứng nổi.
Cô ta cứ tưởng hôm đó Lý Dự Lễ đã đứng về phía mình, đã tin cô ta thật sự vô tội. Nào ngờ mánh khóe của cô ta đã sớm bị nhìn thấu.
Sau đó, Lý Dự Lễ không quay về phòng mình mà đi đến căn phòng trước kia của Thẩm Kim Việt.
Từ lúc Phương Việt Hy chuyển vào, mọi thứ trong căn phòng đó đều bị thay đổi.
Những con búp bê mà Thẩm Kim Việt từng quý như báu vật đều bị dọn đi, đồ trang trí đáng yêu cũng được thay bằng mấy thứ đơn giản.
“Dì Trần.” Lý Dự Lễ gọi.
Dì Trần nhanh chóng bước vào, thấy anh đang ngồi trước bàn học thì hỏi:
“Cậu chủ, có chuyện gì sao?”
Anh định nói gì đó thì ánh mắt vô tình rơi vào cuốn lịch bàn kẹt trong kẽ bàn.
Anh cúi người nhặt lên.
Khi nhìn thấy ngày 28 bị khoanh tròn bằng bút lông đen, anh sững người.
Dì Trần tinh mắt cũng nhìn thấy: “Đây chẳng phải là sinh nhật cậu sao?”
“Tôi đã bảo mà, tiểu thư sao có thể thật sự giận cậu chủ được.”
Nghe vậy, khoé môi Lý Dự Lễ khẽ cong lên, đầu ngón tay mân mê mép cuốn lịch.
Im lặng một lúc lâu, anh cẩn thận đặt lịch về chỗ cũ.
Rồi nói với giọng có chút nhẹ nhõm:
“Phòng khách tầng một sửa lại theo bố cục này đi.”
“Cho Việt Hy xuống tầng dưới ở.”
“Còn chỗ này, dọn lại y như căn phòng trước kia của Kim Việt.”
“Vài hôm nữa, tôi sẽ đến đón con bé về.”
Dì Trần mỉm cười gật đầu.
Đúng lúc ấy, Phương Việt Hy vừa đến cửa phòng, nghe thấy tất cả, sắc mặt tức thì tái nhợt.
11
Còn 5 ngày nữa là đến hạn báo danh.
Tôi đã gần như bàn giao xong công việc, chỉ không ngờ Phương Việt Hy lại đích thân đến bệnh viện tìm tôi.
Chỉ vài ngày không gặp, cô ta đã càng giống một mỹ nhân mong manh sắp vỡ.
“Có chuyện gì?” Tôi cất tờ hồ sơ bệnh án, hỏi.
Phương Việt Hy ngồi trên xe lăn, trong mắt không che giấu nổi sự chán ghét.
Không còn giả vờ nữa.
Cô ta nhìn tôi:
“Thẩm Kim Việt, tôi và Dự Lễ sắp đính hôn rồi, cô có thể tránh xa anh ấy ra không?”
“Làm kẻ thứ ba chen chân vào người khác, đó là gia giáo của nhà cô à?”
Tay tôi hơi khựng lại trên cây bút, rồi ngước mắt nhìn cô ta, môi khẽ nhếch cười lạnh:
“Phương tiểu thư, tốt nhất là giữ cái miệng cô sạch sẽ một chút.”
“Tôi giữ miệng sạch?” Cô ta gằn lại. “Thì cũng phải xem cô làm việc có sạch sẽ không!”
“Thẩm Kim Việt, đừng tưởng tôi không biết chuyện cô thích Dự Lễ. Chuyện này cả thế giới đều rõ!”
“Cô chuyển ra khỏi nhà họ Lý không phải là giở trò lùi một bước để tiến ba bước đấy chứ. Tôi nói cho cô biết, Lý Dự Lễ không yêu cô!”
“Cả đời này anh ấy cũng không yêu! Anh ấy sẽ không bao giờ yêu cháu gái của mình!”
Phương Việt Hy càng nói càng kích động.
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Kiếp trước, tôi và cô ta gần như không có cơ hội nói chuyện riêng. Tôi biết cô ta không phải người tốt. Cô ta giống tôi, đều vì người mình yêu mà không chừa thủ đoạn nào.
Ánh mắt tính toán, chiêu trò của cô ta, tôi từng chơi đến nhàm chán rồi.
Nhưng kiếp trước tôi quên mất.
Chỉ khi sắp mất đi một thứ gì đó, người ta mới dốc hết sức để giữ lấy nó.
Kiếp trước, cô ta chỉ cần vài lời khiêu khích đã khiến tôi nổi trận lôi đình, đấu đá đến mình đầy thương tích.
Lý Dự Lễ thì hoàn toàn không động lòng.
Nhưng kiếp này, tôi chẳng làm gì cả.
Mà Lý Dự Lễ lại tự nguyện lui về phía tôi.
Dạo gần đây, anh cứ nhắn tin cho tôi suốt.
Nói rằng phòng của tôi đã sửa lại y như cũ.
Từng chi tiết nhỏ vẫn nguyên vẹn như lúc tôi rời đi.
Anh cũng không quên đặt trà chiều như trước, đều đặn như không có chuyện gì xảy ra.
Nếu hỏi, Lý Dự Lễ có yêu tôi không? Thì câu trả lời là: Không.
Chuyện biệt thự có lắp camera, tôi cũng biết.
Với tính cách của anh, nếu tra thì chắc chắn sẽ ra, nhưng lại không có phản ứng gì.
Điều đó chỉ có thể nói lên một điều. Anh ngầm chấp nhận chuyện Phương Việt Hy ức hiếp tôi.
Còn bây giờ anh thay đổi, chỉ vì… không quen với việc tôi rời đi. Thế thôi.
Im lặng thật lâu, tôi nói:
“Tôi cũng không thể yêu anh ta nữa đâu, Phương Việt Hy.”
Cô ta khựng lại, cảm xúc giận dữ chậm rãi dịu xuống.
“Cô vừa nói gì?”
Tôi nhẹ nhàng đáp:
“Tôi thừa nhận, trước đây Lý Dự Lễ rất tốt.”
“Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần tôi ấm ức đều là anh ấy đứng ra vì tôi.”
“Anh ấy sợ tôi khóc, sợ tôi không vui.”
“Trừ bố mẹ tôi ra, anh ấy là người đối xử tốt với tôi nhất trên đời.”
“Vậy nên tôi yêu anh ấy, là điều dễ hiểu.”
“Nhưng hôm đó… anh ấy nhìn tôi khóc mà vẫn bắt tôi cúi đầu xin lỗi cô, thì tôi đã không còn thích anh ấy nữa rồi.”
Ánh mắt Phương Việt Hy trở nên ngơ ngác, vành mắt dần đỏ hoe, nhìn chằm chằm tôi không nói nên lời.
11
“Chỉ vì điều đó thôi sao?”
Tôi gật đầu: “Chỉ vì điều đó.”
“Nếu người tôi yêu có thể để mặc tôi khóc, để tôi phải chịu ấm ức, thì người đó không xứng đáng để tôi yêu nữa.”
Trước khi rời khỏi hôm đó, Phương Việt Hy lại hỏi tôi một lần cuối:
“Nếu sau này Lý Dự Lễ có làm gì đi nữa, cô cũng sẽ không yêu anh ấy nữa sao?”
Tôi đáp: “Đúng vậy.”
Dù có vì tôi mà chế//t, tôi cũng sẽ không yêu anh ấy nữa.
12
Tối trước ngày báo danh.
Khi tôi đang chuẩn bị lên máy bay, Lý Dự Lễ nhắn cho tôi một tin.
【Đợi chút, chú đến đón em về.】
Tôi không trả lời.
Phía bên kia vẫn hiện “đang nhập văn bản”, mãi không gửi gì thêm.
Lúc tôi chuẩn bị cất điện thoại thì anh gọi thoại đến. Giọng anh có phần nhẹ nhõm vui vẻ:
“Kim Việt, chú sắp đến rồi, chắc hơi kẹt xe một chút.”
Tôi không đáp. Quả thật anh đang trên đường.
Tiếng còi xe vọng lại từ đầu dây bên kia. Cùng lúc đó, sân bay phát loa thông báo lên máy bay.
Đầu bên kia đột nhiên khựng lại.
Vài giây sau, anh khẽ hỏi:
“Kim Việt… em đang ở sân bay à?”
“Ừm.”
“Sao em lại ở sân bay? Em đi công tác à? Sao không nói với chú?”
“Em có phải quên mai là sinh nhật chú…”
“Chú nhỏ.” Tôi ngắt lời, giọng bình thản. Anh im lặng.
Tôi nói tiếp:
“Em định đi con đường mà ba mẹ em từng đi. Ngày trở về chưa xác định.”
“Những năm qua, cảm ơn chú đã chăm sóc em.”
Sau khi sống lại, tôi từng muốn báo thù Lý Dự Lễ, từng muốn anh nếm thử cảm giác bị bẻ gãy từng ngón tay.
Cũng từng nghĩ sẽ kéo theo những kẻ tổn thương tôi chế//t cùng.
Nhưng cuộc đời tôi còn dài, tại sao phải bị trói buộc bởi yêu và hận?
Từng có một Lý Dự Lễ thật lòng đối tốt với tôi, vậy thì coi như đã huề.
Vậy nên giờ tôi không yêu, cũng chẳng hận nữa.
“Tại sao?”
“Sao lại đột ngột như vậy?”
Anh hỏi mãi không thôi.
Tôi không trả lời.
Anh lại nói:
“Kim Việt, nếu là vì Việt Hy, chú có thể giải thích, chú có thể để cô ấy đi.”
“Nhưng em thì không thể.”
Giọng anh cuống lên, tiếng còi xe bên trong như chọc thẳng vào tai.
“Kim Việt, đợi chú được không? Đợi một chút, chú đến ngay.”
“Không cần, không kịp nữa rồi.”
Tôi cười khẽ, rồi cúp máy.
Tắt nguồn điện thoại xong, nỗi u ám đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng tan biến.
Cuối cùng rồi cũng—
Đặt được dấu chấm hết.
13
Lý Dự Lễ nhìn chằm chằm vào cuộc gọi bị ngắt, không ngừng bấm lại. Nhưng chỉ còn tiếng máy lạnh lẽo vang lên:
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Thẩm Kim Việt đã tắt máy.
Khoảnh khắc ấy, anh chưa bao giờ tỉnh táo đến thế.
Thẩm Kim Việt—thật sự không cần anh nữa rồi.
Khi nhận ra điều này, anh không kiểm soát được mà đấm mạnh vào vô lăng, giật phắt cà vạt ra.
Ngực đau nhói, dù hít thở sâu vẫn không thể dịu lại.