Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Chúng Ta Của Những Năm Sau - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

1

 


Tôi mất ngủ cả đêm, trời sáng rồi mà vẫn không đợi được Tần Hạo trở về.


Khi trước là anh ta chủ động theo đuổi tôi, vậy mà giờ khi chúng tôi đã chuẩn bị kết hôn, lại chia tay.


Tôi, Tần Hạo và Giang Thi Vũ là bạn học cấp ba. Tôi quen Tần Hạo bao lâu thì Giang Thi Vũ đơn phương anh ta bấy lâu.


Sau kỳ thi đại học, Tần Hạo tỏ tình với tôi và từ chối lời tỏ tình của Giang Thi Vũ.


Lên đại học, tôi và Tần Hạo học ở hai nơi khác nhau, còn Giang Thi Vũ học cùng trường, cùng ngành với anh ta.


Để tôi yên tâm, mỗi lần đi cùng Giang Thi Vũ, Tần Hạo đều nhắn cho tôi:


“Dư Tình, hôm nay anh làm thí nghiệm chung với Giang Thi Vũ, vì chúng anh cùng nhóm nên hay gặp nhau. Cô ấy có rủ anh đi ăn nhưng anh không đồng ý.”


“Cuối tuần này đi khám bệnh từ thiện, đến nơi mới biết Giang Thi Vũ cũng tham gia, nhưng suốt buổi không có lúc nào ở riêng với nhau cả, em yên tâm nhé.”


Tôi vừa trêu anh làm quá lên, vừa thấy yên lòng vì sự quan tâm ấy.


Rốt cuộc mọi thứ bắt đầu thay đổi từ khi nào? Có lẽ là sau khi ra trường đi làm.


Cả hai cùng thực tập tại một bệnh viện – anh ở khoa nội, cô ta ở khoa ngoại – mà ba cô ta lại chính là viện trưởng.


Ban đầu tôi cũng không để tâm. Cho đến một lần tôi đến bệnh viện tìm Tần Hạo ăn trưa, Giang Thi Vũ cũng có mặt.


Cùng là bạn học, tôi gắp một con tôm bỏ vào đĩa cô ta. Tần Hạo lập tức gắp lại con tôm ấy, đặt vào đĩa mình.


Khoảnh khắc đó tôi ngạc nhiên, sững sờ.


Giang Thi Vũ lại nhanh chóng phản ứng, mỉm cười nói: “Tôi bị dị ứng tôm.”


Tôi gượng cười, không nói gì thêm.


Về nhà, Tần Hạo giải thích rằng trong buổi tiệc trước đây ở bệnh viện, cô ấy từng nói bị dị ứng tôm. Anh ôm tôi từ phía sau, môi cọ nhẹ vào tai tôi:


“Dù gì giờ cũng làm cùng bệnh viện, mà ba cô ấy là viện trưởng, mình không thể làm mất lòng. Tình Tình, thông cảm cho anh nhé?”


Tôi cúi đầu, mãi mới khẽ gật đầu đồng ý.


Đến sinh nhật Tần Hạo, tôi đặt chỗ trước ở nhà hàng để cùng anh ấy ăn tối.


Anh nói đồng nghiệp đã tổ chức tiệc sinh nhật cho anh, rủ tôi đi cùng. Nhưng đến nơi, tôi lại thấy Giang Thi Vũ cũng có mặt.


Từ đầu đến cuối, tôi như người thừa ngồi trong góc, còn hai người họ lại ngồi giữa đám đông, nhìn qua chẳng khác gì một đôi thật sự.


Về nhà, Tần Hạo có lẽ thấy tôi không vui, anh xoa trán nói với vẻ bất lực: “Tình Tình, em đừng nghĩ nhiều. Anh với Giang Thi Vũ thật sự không có gì cả.”


Ra trường rồi, anh và Giang Thi Vũ ngày nào cũng gặp, tôi hiểu là chuyện đó không thể tránh.


Nhưng trực giác phụ nữ mách bảo tôi, giữa họ không đơn giản như thế.


Từ cấp ba, cô ta đã luôn so bì với tôi, học lực kém hơn, ngoại hình cũng không bằng, nhưng có một lợi thế đó là người cha làm viện trưởng.


Sự ưu việt trời sinh khiến cô ấy luôn tỏa sáng, hoạt bát, gan dạ.


Khi xưa, trong đại hội thể thao của trường, Tần Hạo bị đối thủ làm vấp ngã, trầy đầu gối, giãn dây chằng. Giang Thi Vũ lập tức kéo bạn nam kia lại: “Thưa thầy, cậu ta phạm luật, cuộc thi này không tính!”


Còn tôi chỉ có thể lặng lẽ băng bó cho Tần Hạo.


Sau đó, cô ấy lấy hết dũng khí tỏ tình, chạy theo Tần Hạo suốt sáu năm.


Nếu không phải cô ta chen vào tình cảm của tôi, có lẽ tôi cũng sẽ khen cô ấy một câu là dũng cảm đáng yêu.


“Tình Tình, nếu anh và Giang Thi Vũ thật sự có gì, thì đã có từ lâu rồi. Mình bên nhau sáu năm rồi, mình tin nhau một chút được không?”


Ánh mắt Tần Hạo ngoài bất lực còn xen lẫn chút chán nản.


Khoảnh khắc ấy, tôi mới nhận ra mình thật sự bất lực.


Giả vờ không biết, chỉ là nhìn anh từng bước từng bước lặng lẽ rời xa mình.


Nếu nói thẳng ra, thì chỉ khiến anh càng thêm xa cách.


Tiến hay lùi, với tôi đều là đường cùng.

 

3

 

Sau khi Tần Hạo đi công tác, tôi đã viết một dòng trạng thái kể về chuyện của chúng tôi và đăng lên vòng bạn bè.


Tần Hạo về mà không hề báo trước, anh ta đã thu dọn hết đồ đạc của tôi, chất thành đống ngoài hành lang.


Ba năm sống chung, vậy mà khi tôi nói chia tay, anh ta lại lập tức thu xếp hành lý, đuổi tôi đi trong đêm.


Tôi siết chặt tay cầm vali, ngẩng đầu nhìn anh ta:

“Vì sao chứ? Em chỉ nói chia tay, anh lại phải làm đến mức này sao?”


Anh ta hít sâu một hơi, giọng đầy bất mãn:

“Chia tay thì chia tay trong êm đẹp đi. Cái dòng trạng thái đó, em xóa đi.”


Tôi khẽ nhếch môi, nhìn anh ta:

“Em không xóa.”


Tần Hạo khựng lại, giọng trở nên nghiêm túc hơn:


“Dư Tình, em là con gái. Chúng ta ba người đều là bạn học, Giang Thi Vũ chưa từng làm gì có lỗi với em. Chuyện này mà để người ngoài biết thì cũng chẳng có lợi gì cho em cả.”


Dư Tình. Giang Thi Vũ.

Xa gần thân sơ, rõ như ban ngày.


Trái tim tôi nhói lên, đầu ngón tay run rẩy. Tôi bật cười lạnh:

“Cô ta làm người thứ ba còn chẳng sợ, em lại phải sợ gì?”


“Dư Tình!”


Ánh mắt Tần Hạo nhìn tôi đầy giận dữ và thất vọng:

“Em từ bao giờ lại trở nên như thế này?”


Nói xong, anh ta quay người, đóng sầm cửa ngay trước mặt tôi.


Trong hành lang trống trải, tôi cắn chặt môi, cố không để nước mắt rơi.


Tôi muốn bản thân ra đi thật kiêu hãnh, không khóc lóc, không níu kéo.


Ra khỏi nhà anh ta, tôi kéo vali đứng bên đường thì nhận được cuộc gọi từ mẹ.


Nghe thấy giọng mẹ, tôi không thể kiềm chế được nữa, bật khóc nức nở.


Mẹ tôi đã nhẫn nhịn cả đời. Khi biết tôi và Tần Hạo hủy bỏ tiệc đính hôn, bà chỉ nói một câu:


“Đừng giống mẹ. Con hãy yêu bản thân mình hơn một chút, tìm một người thật sự trân trọng và yêu thương con.”

 

Hồi năm nhất đại học, tôi vừa đi học vừa làm thêm, mệt đến mức về ký túc xá là ngủ gục ngay.


Một trận mưa khiến tôi bị cảm nặng.


Hôm đó tan học môn tự chọn, tôi vừa ra khỏi lớp thì thấy Tần Hạo đứng dưới ánh đèn đường trước tòa nhà thí nghiệm, mặc áo sơ mi trắng, nụ cười dịu dàng, ôm tôi thật chặt.


Mấy ngày sau, anh ấy luôn ở bên tôi, cùng tôi đi học, đi tiêm, uống thuốc…


Chỉ đến khi tôi khỏe hẳn, anh mới rời đi.


Chuyện như vậy, trước đây rất nhiều.


Sau này, từ miệng bạn thân của anh ấy - Kiều Huy, tôi mới biết:

Tần Hạo cũng bị cảm nặng sau đó.


Nhưng người ở bên anh lúc đó… lại là Giang Thi Vũ.


Có lẽ tôi đã quen ở bên Tần Hạo quá lâu, lâu đến mức biến anh thành một thói quen.


Để rồi khi mất đi, tôi mới nhận ra cuộc đời mình lại trống rỗng đến thế.


Ngoài anh ra, dường như chẳng ai có thể lấp đầy được.

 

Vài ngày sau, bạn thân tôi – Lý Nguyệt, đến tìm:

“Cậu chia tay Tần Hạo rồi à?”


Tôi cười nhẹ:

“Sao thế?”


“Cậu có xem vòng bạn bè của Giang Thi Vũ không?”


Tôi thoáng sững người, mở điện thoại ra xem.

Một bức ảnh chụp thân mật đập vào mắt tôi.


Trong một quán cà phê lãng mạn, Giang Thi Vũ ôm bó hoa hồng to tướng, cười rạng rỡ tựa vào vai Tần Hạo.


Anh ấy tạo hình trái tim bằng tay, ánh mắt nhìn cô ta ngập tràn yêu thương.


Dòng trạng thái ghi:

“Ngày này, em đã chờ đợi suốt sáu năm.”


Ngay bên dưới, Tần Hạo bình luận đầu tiên:

“Về sau, anh sẽ không để em phải chờ nữa.”


Lý Nguyệt an ủi tôi, nói Tần Hạo chia tay tôi không chỉ vì ở bên Giang Thi Vũ lâu ngày sinh tình, mà còn vì muốn nhờ vào cha cô ta để thuận lợi trong công việc.


Tôi cố nén nước mắt, nhưng nước mắt vẫn rơi, làm mở tầm nhìn trước mặt.


Giữa những lời chúc mừng rối rít trong phần bình luận, tôi nhìn thấy cái tên đã lâu không gặp.

Tư Dương: “vỗ tay.”


Cậu ta luôn là người thích xem trò vui nhất, lần này cũng không ngoại lệ.

 

Khi chuyển đến trường cấp ba mới, tôi từng nghe các bạn nói Tư Dương là người nổi bật nhất trường.


Vừa đẹp trai vừa học giỏi, đứng đầu toàn khối.


Còn tôi, từ lần đầu thấy cậu ta, đã coi cậu ấy là mục tiêu để theo đuổi.


Tôi từng nghĩ chỉ cần cố gắng không ngừng, chỉ cần có một lần vượt qua được cậu ấy, cậu ấy sẽ chú ý đến tôi.


Nhưng không… tôi mãi chỉ là hạng hai.


Tư Dương thi vào đại học Bắc Đại, tôi chọn một trường gần đó.

 

Sau kỳ thi, tôi mạnh dạn viết thư tình tỏ tình với cậu ấy, nhưng mãi không có hồi âm.


Tôi dập tắt hy vọng, không còn mộng tưởng gì nữa.

Dù có những khoảnh khắc mập mờ từng khiến tôi nghĩ rằng, cậu ấy cũng từng rung động.


Ngày đó, tôi bước đi dưới mưa, Tần Hạo đi theo phía sau và tỏ tình với tôi.


Tôi quay đầu ôm lấy anh ấy, đồng ý làm bạn gái.


Ngày tốt nghiệp, anh ấy vượt cả nghìn cây số đến dự lễ.


Anh mượn áo cử nhân, chụp ảnh với tôi trên bãi cỏ. Gần đó có đôi tình nhân đang chụp ảnh cưới.


Chúng tôi lặng lẽ nhìn một lúc, anh quay sang tôi:

“Chờ đến ngày mình kết hôn, nhất định phải đến trường em chụp một bộ như vậy. Cả trường anh nữa, được không?”


Tôi mỉm cười nhìn anh, gật đầu thật mạnh.


Không ngờ… mọi chuyện lại kết thúc thế này.

 

Tỉnh lại từ ký ức, tôi thấy ngoài biểu tượng vỗ tay của Tư Dương, còn có biểu tượng “ăn dưa hóng chuyện” mà Lý Nguyệt vừa bình luận.


Tôi, vai nữ chính, cũng để lại một biểu tượng chúc mừng.


Là châm chọc, cũng là buông bỏ.


Có lẽ vì bình luận của tôi mà không lâu sau, Giang Thi Vũ đã xóa dòng trạng thái ấy đi.

 

Một tuần sau, mẹ tôi vì lo lắng nên đến thăm tôi.


Vừa gặp, bà ôm chặt tôi vào lòng, nghẹn ngào:

“Không sao đâu con, có mẹ ở đây.”


Chia tay Tần Hạo gần nửa tháng, tôi gầy đi trông thấy, mẹ tôi nhìn mà xót ruột.


Bố mẹ tôi ly hôn từ hồi tôi học cấp hai. Trước khi vào đại học, tôi từng hỏi mẹ:

“Vì sao mẹ ly hôn với bố?”


Mẹ nói:

“Ngày sinh nhật bố con, mẹ nấu cả bàn món ngon. Vậy mà ông ấy chỉ nói có hẹn với bạn, rồi bỏ mẹ với cả mâm cơm lại phía sau.”


Tôi và Tần Hạo tuy không đến mức ấy, nhưng trong mối quan hệ ba người, Giang Thi Vũ rõ ràng là người yêu anh ta hơn tôi.


Từ cô ta, tôi thấy lại bóng dáng của mẹ mình năm xưa.


Còn nửa tháng nữa là Tết. Tôi xin nghỉ làm, về quê cùng mẹ.


Mỗi sáng tỉnh dậy đều có cơm nóng canh ngọt, ăn xong còn được khoác tay mẹ đi dạo.


Không hẳn là tôi đã buông bỏ chuyện tình với Tần Hạo, mà là tôi chọn cách né tránh.


Tôi để bản thân trống rỗng, chẳng nghĩ gì cả.

Mong thời gian sẽ chữa lành tất cả những tổn thương mà Tần Hạo để lại.


Còn vài ngày nữa là Tết, Lý Nguyệt đến nhà tìm tôi, nói buổi họp lớp sẽ tổ chức vào ngày 29 Tết.


“Nghe nói Tư Dương năm nay từ Bắc Kinh về, cậu ấy cũng sẽ đến.”

Cô ấy cảm thán:

“Nếu không phải vì Tần Hạo và Giang Thi Vũ, tớ nhất định sẽ đến để gặp người được mệnh danh là truyền kỳ của trường ta, không biết giờ cậu ấy thế nào rồi.”


Nghe thấy tên cậu ấy, tôi bất giác chờ mong buổi họp mặt lần này:

“Đi cùng nhau nhé.”


Lý Nguyệt nhìn tôi kinh ngạc:

“Cậu không sợ gặp lại hai người họ sao?”


“Tên phản bội còn chẳng sợ, tớ sợ gì?”


Lý Nguyệt lập tức phấn khích, lục tung tủ đồ giúp tôi chọn váy áo, son môi, dặn tôi nhất định phải khiến Giang Thi Vũ lu mờ.


Nhưng đến ngày họp lớp, tôi chỉ trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy trắng đơn giản.

 

6

 

Tôi đẩy cửa bước vào phòng, vừa nhìn đã nhận ra Tư Dương.


Anh ấy ngồi ở góc phòng, dưới ánh đèn, ngũ quan càng thêm rõ nét sắc sảo.


Kính gọng vàng đặt trên sống mũi cao, môi mím nhẹ, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.


Tôi và Lý Nguyệt vừa vào, cả phòng lập tức ồ lên chào hỏi, đã sáu năm rồi, đây là lần đầu tiên tôi tham gia họp lớp.


Tư Dương ngẩng đầu nhìn về phía cửa, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, khẽ gật đầu mỉm cười coi như chào hỏi.


Vì đến muộn, tôi và Lý Nguyệt ngồi vào bàn của Tư Dương. Trên bàn vẫn còn hai chỗ trống, chắc là để dành cho Tần Hạo và Giang Thi Vũ.


Sau khi món ăn được bày lên, hai người họ mới từ tốn bước vào.


Tôi nhìn thấy họ tay trong tay, Tần Hạo cẩn thận kéo ghế, treo áo khoác cho cô ấy, còn Giang Thi Vũ thì trang điểm kỹ càng, váy đỏ nổi bật, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc không chút che giấu, lập tức trở thành tiêu điểm của buổi họp lớp.


Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, đau nhói lan đến từng đầu ngón tay. Tôi đã quá tự tin vào bản thân.

Tôi siết chặt nắm tay, cố gắng che giấu nỗi tủi thân.


Bạn thân của Tần Hạo – Kiều Huy và mấy nam sinh khác bắt đầu trêu ghẹo.


Giang Thi Vũ nhìn tôi, cong môi mỉm cười:

“Chào Dư Tình, lâu rồi không gặp.”


Tôi không ngờ cô ta lại có thể bình thản đến vậy.


Như thể người từng cố tình phớt lờ tôi, theo đuổi Tần Hạo suốt sáu năm, thậm chí chấp nhận làm người thứ ba… không phải là cô ta.


Lý Nguyệt ngồi bên tôi châm chọc:

“Đúng là lâu thật, còn chưa chúc mừng cậu, rốt cuộc theo đuổi sáu năm cũng có kết quả rồi.”

 

Loading...