Chúng Ta Của Những Năm Sau - Chương 2
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
“Cậu nói chuyện kiểu gì vậy?”
Chưa kịp để Giang Thi Vũ phản ứng, Kiều Huy đã bực mình.
“Tần Hạo ở bên Dư Tình, chuyện gì cũng ưu tiên cô ấy. Nhưng Giang Thi Vũ thì khác, sáu năm qua, cô ấy luôn nghĩ cho Tần Hạo. Khi Tần Hạo bị ốm, ai ở bên anh ấy? Là Giang Thi Vũ. Còn cô thì sao, Dư Tình? Cô ở đâu?”
Hắn ta nói rồi liếc tôi đầy ẩn ý.
Tôi biết, ba người họ học cùng một trường đại học, mà hắn thì từ thời cấp ba đã thích Giang Thi Vũ. Bây giờ có người chọc đến người mình thích, hắn ta tất nhiên sẽ đứng ra bênh vực.
Tôi cười nhạt, chỉ thấy cảnh tượng này thật nực cười.
Tôi từng bị ốm nặng, Tần Hạo xin nghỉ vài ngày để chăm sóc tôi.
Giang Thi Vũ cũng xin nghỉ, danh nghĩa là thăm bạn học cũ, thật ra chỉ để được ở bên Tần Hạo.
Kiều Huy còn gọi điện cho tôi trách móc, nói rằng tôi làm ảnh hưởng đến việc học của họ:
“Cậu ở bên Tần Hạo, chỉ kéo lùi anh ấy. Dư Tình, một người như cậu thì lấy gì so với Giang Thi Vũ?”
Tôi bừng tỉnh khỏi hồi ức thì đã thấy Tần Hạo ngồi cạnh Giang Thi Vũ, rót nước cam, hỏi han cô ta muốn ăn gì, chăm sóc chu đáo như từng đối với tôi.
Giang Thi Vũ ngẩng đầu, nhìn tôi đầy đắc ý, còn có chút thách thức.
Tôi hiểu, cô ta cố tình.
Sáu năm rồi, cuối cùng người thắng lại là cô ta.
Lý Nguyệt thấy vậy, đứng dậy nâng ly:
“Giang Thi Vũ, tôi kính cậu một ly. Sáu năm theo đuổi cũng không dễ dàng. Bạn trai người ta không dễ cướp, nếu người ta không buông, có lẽ cũng không tới lượt cậu.”
“Lý Nguyệt, cậu nói gì vậy? Tôi và Tần Hạo”
Giang Thi Vũ chưa nói xong, Lý Nguyệt đã ngắt lời:
“Cậu đừng nói là hai người đến với nhau sau khi họ chia tay. Bức ảnh cậu đăng đúng ngày lễ Tình nhân, người bên cạnh cậu là ai? Tần Hạo, đúng chứ? Lễ Tình nhân đầu tiên? Cậu dám nói là cậu không biết họ sẽ đính hôn vào ngày 9 tháng 6 à?”
Giang Thi Vũ bị nói đến mức chỉ biết cúi đầu, không phản bác nổi.
Tần Hạo đứng dậy, cầm ly rượu của Lý Nguyệt, ngửa cổ uống cạn, chau mày nhìn tôi:
“Dư Tình, anh đã nói rồi, chuyện chia tay không liên quan đến Giang Thi Vũ. Em có gì không vui thì cứ nhắm vào anh, đừng nhắm vào cô ấy.”
Không khí sôi nổi trong phòng bỗng chốc lặng xuống, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Dưới ánh đèn sáng rực, tôi ngồi đó, nhục nhã và đau đớn dâng trào.
Tôi cắn chặt môi, cố ngăn nước mắt.
Bỗng vang lên tiếng ghế bị kéo, Tư Dương đứng dậy.
Anh ấy nhét điện thoại vào túi:
“Ngột ngạt quá, tôi ra ngoài hít thở tí.”
Khi đi ngang qua tôi, anh dừng lại:
“Đi cùng không?”
Tôi như vớ được chiếc phao cứu sinh, lập tức đứng dậy đi theo.
Ra khỏi phòng, men theo hành lang đi đến cuối là sân thượng.
Trời đã tối đen, Tư Dương bỗng dừng bước, tôi không để ý suýt nữa đâm vào lưng anh.
“Muốn khóc thì cứ khóc, ở đây không ai nhìn thấy.”
Tư Dương lấy một điếu thuốc từ hộp, quay sang nhìn tôi.
Tôi lắc đầu, cầm lấy hộp thuốc của anh, cũng lấy một điếu.
Vừa rồi trong phòng, Giang Thi Vũ trắng trợn nói dối, Tần Hạo thì cam tâm vì cô ta mà che đậy.
Lần đầu hút thuốc, tôi bị sặc đến chảy cả nước mắt.
Mượn cớ khói thuốc, tôi không kiềm được nữa, nước mắt trào ra, chỉ có thể dùng khói thuốc để che giấu sự thảm hại của mình.
Tôi không muốn lần đầu gặp lại sau sáu năm, trong mắt anh, tôi lại mất sạch tự tôn.
Tư Dương không nói gì, đợi đến khi tôi khóc mệt, anh đưa tôi một tờ khăn giấy:
“Dòng trạng thái em đăng, anh đọc rồi.”
Tôi khựng lại.
“Dù không ghi tên, nhưng ai quen cũng biết em đang nói về mình.”
Tôi dụi tắt điếu thuốc mới chỉ hút một hơi, mỉm cười nhìn anh.
Hồi cấp ba, để vượt qua anh, tôi ngày đêm học tập, đến cả tiết thể dục cũng ngồi dưới gốc cây đọc sách.
Một lần vì quá chăm chú, bị bóng đá của anh đá trúng đầu.
Anh chạy tới, xoa đầu tôi:
“Vốn đã không xinh lắm, giờ mà đầu hỏng nữa thì làm sao sống nổi?”
Tôi ngẩn ngơ nói:
“Vậy anh cưới em đi.”
Nói xong tôi liền hối hận.
Đám bạn anh cười ầm lên.
Tư Dương gõ nhẹ vào trán tôi, kéo tôi về hiện tại:
“Em 24 tuổi rồi, sao chỉ lớn tuổi mà chẳng lớn đầu?”
Anh dụi thuốc, nhìn tôi:
“Nếu là anh, đã bỏ công viết dòng trạng thái dài như thế, khi bọn họ lên mặt show ân ái, thì anh sẽ copy thẳng vào bình luận, còn tag tên rõ ràng luôn.”
Nhìn thấy vẻ tức giận của anh, tôi bỗng cảm thấy chẳng còn ấm ức nữa.
Anh thấy tôi im lặng, giọng chợt trêu chọc:
“Đừng nói với anh là em còn chưa dứt?”
Không biết từ khi nào, Tư Dương đã đứng rất gần.
Tôi nhìn anh, đây là lần đầu tiên chúng tôi đứng gần nhau đến thế.
Đôi mắt anh màu nâu nhạt trong suốt như nước, có lẽ vì tôi vừa khóc, tôi thấy được chút bối rối trong ánh mắt ấy.
Mặt tôi đỏ lên.
“Tôi không nêu tên là vì thấy xấu hổ…” Tôi quay đầu nhìn ra phía sân thượng, “Tôi không muốn mọi người nghĩ rằng tôi làm gì cũng thua kém Giang Thi Vũ, đến cả đối mặt với cô ta cũng không dám, chỉ có thể lặng lẽ trút nỗi buồn…”
Dù là xuất thân, hay sự tự tin bẩm sinh, tôi đều không bằng cô ta.
Ngoài việc học, tôi chẳng hơn gì.
Có lẽ thật ngốc, thật buồn cười, nhưng đó là suy nghĩ tận sâu trong lòng tôi.
Tư Dương kéo tôi lại, ôm nhẹ lấy tôi, như đang dỗ dành một đứa trẻ:
“Cái gì cũng thua Giang Thi Vũ? LÀ em quá đề cao cô ấy, hay là em quá xem thường bản thân? Chẳng lẽ chỉ vì Tần Hạo chọn cô ta?”
Tôi lặng im trong vòng tay anh, mọi ấm ức đều tan biến.
Tư Dương buông tôi ra, quay lưng bước đi:
“Dư Tình, em chọn cả trăm lần, thế nào lại chọn trúng cái loại vứt đi như hắn.”
Tôi không hiểu vì sao anh lại nói thế.
Khi xưa, chính anh là người đã từ chối tôi cơ mà.
8
Tôi sợ bị từ chối, cũng sợ phải từ chối người khác.
Chuyện can đảm nhất tôi từng làm, ngoài lần trực tiếp nói với Tư Dương: “Cưới em đi”, có lẽ là bức thư tỏ tình mà tôi nhờ bạn cùng đội bóng chuyển đến cho anh.
Không ngờ anh lại không nói lấy một câu, tuyệt tình đến vậy.
Nghĩ đến đây, tôi giận dỗi nói:
“Nếu không chọn anh ấy, chẳng lẽ chọn anh chắc?”
Tư Dương đẩy nhẹ gọng kính, cúi đầu sát lại gần tôi:
“Chọn tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi còn thua kém cái tên phản bội đó?”
Giọng anh mang theo chút giễu cợt.
Mắt tôi cay xè, chẳng buồn quan tâm đến khoảng cách mập mờ này nữa, quay đầu bỏ đi.
Tư Dương không đuổi theo.
Tôi đứng trước cửa phòng, hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh.
Vừa định đẩy cửa, cánh cửa bỗng từ bên trong mở ra.
Tần Hạo đứng đó, ánh mắt dừng lại trên mặt tôi, sau đó nhìn ra sau lưng tôi, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Một lúc sau, Tư Dương không biết từ lúc nào đã đi tới.
Tần Hạo lên tiếng:
“Tôi nói sao Tư Dương yên ổn ở Bắc Kinh sáu năm, năm nay lại đột nhiên quay về... Dư Tình, năm nào tôi cũng mời em đi họp lớp, em đều từ chối. Năm nay Tư Dương về, em lại hồ hởi đến ngay. Hai người sớm đã... có gì rồi chứ gì? Em lấy tư cách gì trách tôi?”
Trong giọng nói của anh ta, tôi nghe ra rất nhiều cảm xúc khó hiểu, còn thêm cả những lời đổ lỗi vô căn cứ khiến tôi chẳng buồn đoán thêm.
Tôi định mở miệng phản bác, nhưng Tư Dương đã nói trước:
“Anh phản bội người ta rồi, nhìn ai cũng tưởng giống mình sao? Tôi về là vì điều chuyển công tác. Còn tối nay... coi như trượng nghĩa mà làm.”
Dứt lời, anh bỏ một tay vào túi áo, tay còn lại nắm chặt cổ tay tôi:
“Vào thôi.”
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng liếc nhìn Tần Hạo lấy một lần.
“Bỏ ra!”.Tôi theo phản xạ vùng khỏi tay anh.
Vừa định bước vào, Giang Thi Vũ từ trong đi ra.
Cô ta nhìn Tần Hạo rồi quay sang tôi, cau mày:
“Dư Tình, cậu với Tần Hạo đã chia tay rồi, sao cứ phải dây dưa mãi thế?”
Giang Thi Vũ trước giờ vẫn vậy, luôn tỏ ra đàng hoàng chính nghĩa.
Tôi bật cười, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Tôi quay phắt lại, nhìn chằm chằm bọn họ:
“Cô thật biết giả vờ. Tôi và Tần Hạo còn chưa chia tay, cô đã bám lấy anh ta không buông. Chúng tôi chuẩn bị đính hôn, cô lại dám công khai kỷ niệm một năm bên nhau vào đúng lễ Tình nhân. Bây giờ tôi và anh ta chia tay rồi, cô quay ra trách ngược tôi? Cô lấy tư cách gì? Nghĩ tôi cũng không có liêm sỉ như cô sao?”
Tần Hạo và Giang Thi Vũ chết sững, không nói được lời nào.
Có lẽ vì tôi luôn im lặng nhẫn nhịn, khiến họ nghĩ tôi sẽ mãi không phản kháng, nên mới dám trắng trợn như vậy.
Nhưng lúc này, khi có Tư Dương đứng cạnh, tôi như được tiếp thêm can đảm, mọi cảm xúc bị đè nén trong lòng đều bộc lộ.
Tôi chợt nhớ lại kỳ thi tuyển sinh đặc cách vào đại học A năm cấp ba, tôi và Tư Dương cùng đi thi.
Lúc bước ra khỏi vòng phỏng vấn, tôi thấy sắc mặt mình không tốt, bên cạnh có cậu con trai buông lời mỉa mai:
“Nhìn kiểu đó là biết chắc trượt rồi.”
Tư Dương quay lại, lạnh lùng nói:
“Cô ấy có rớt, thì cậu nghĩ cậu đậu chắc? Tự tin đến nực cười.”
Lời anh nói tiếp thêm dũng khí cho tôi.
Tôi cười lạnh:
“Trần Triết, lớp 12-7. Đừng quên hồi năm nhất chúng ta cùng lớp, cậu luôn đứng bét bảng đấy. Giờ ba năm trôi qua rồi, cậu vẫn bét như xưa. Hay vì thế mà mong ai cũng rớt cho đỡ tự ti?”
Mặt Trần Triết lập tức biến sắc.
Tư Dương cong môi cười, xoa đầu tôi:
“Trông như quả hồng mềm, hóa ra lại biết chọc trúng chỗ đau ghê.”
Tỉnh lại từ hồi ức, tôi chẳng buồn nhìn mặt Tần Hạo và Giang Thi Vũ nữa.
Tôi bước vào phòng, lấy áo khoác từ giá treo, vừa mặc vừa chuẩn bị rời đi.
Lý Nguyệt chạy theo kéo tay tôi lại, rồi quay sang Tư Dương, cười nói:
“Tư Dương, tớ uống chút rượu, không tiện đưa Dư Tình về. Cậu có thể đưa cô ấy về giùm tớ được không?”
Tư Dương gật đầu thản nhiên:
“Được thôi.”
Lý Nguyệt vỗ nhẹ lưng tôi, cười bảo:
“Đi đi, Dư Tình. Hôm khác mình gặp lại.”
9
Trời đêm se lạnh, sau khi Lý Nguyệt rời đi, tôi lên xe của Tư Dương.
Anh khởi động xe, điều chỉnh điều hòa rồi nghiêng đầu hỏi:
“Địa chỉ?”
Tôi gửi địa chỉ cần đến qua điện thoại.
Anh mở định vị, quay sang nhìn tôi, hơi nhíu mày:
“Bar?”
Tôi gật đầu qua loa, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Xem như là ăn mừng bắt đầu cuộc sống mới. Mừng vì cuối cùng tôi cũng nhìn rõ được họ là người thế nào.”
Tư Dương không hỏi gì thêm. Anh nghiêng người sang tôi, đưa tay kéo dây an toàn từ phía bên kia cài lại:
“Thắt vào.”
Lọn tóc mềm của anh lướt nhẹ qua má tôi, hơi ngứa.
Một mùi hương tuyết tùng nhẹ nhàng phảng phất, len vào từng nhịp thở.
Khi anh ngẩng đầu lên, ánh mắt hai chúng tôi chạm nhau, mặt tôi chợt nóng bừng.
Suốt quãng đường, cả hai hầu như không nói chuyện.
Đến quán bar, tôi chọn một bàn khuất trong góc, Tư Dương ngồi đối diện.
“Chỗ này em hay đến à?” – Anh hỏi.
Tôi lắc đầu, quét mã đặt đồ uống.
“Lần thứ hai. Lần đầu là đi với Lý Nguyệt.”
Lần đó bạn trai cô ấy ngoại tình khi cô đi công tác. Khi quay về, cô bắt gặp hai người họ trần truồng trên chiếc giường mà họ từng cùng nhau chọn.
Lý Nguyệt không nói không rằng, đuổi cả hai ra khỏi nhà, đến mức không kịp mặc đồ.
Dù lúc kể lại cô ấy vẫn cười, nhưng nước mắt lại rơi không ngừng.
Chúng tôi là bạn thân từ nhỏ. Mỗi lần tôi bị ức hiếp, cô ấy đều đứng ra bảo vệ.
Sau khi bị Tư Dương từ chối, tôi từng trải qua một thời gian tăm tối, mắc chứng chán ăn, ăn gì cũng không được.
Lý Nguyệt ngày nào cũng đem đủ món ngon tới cho tôi, tôi không ăn, cô ấy liền ăn thay tôi, ăn đến mức bản thân tăng cân vùn vụt.
May mà cô ấy có kỷ luật tốt, sau đó nhanh chóng giảm cân.
Nếu không, có lẽ tôi sẽ day dứt cả đời.
Vì vậy, mỗi lần cô ấy cần tôi, tôi cũng sẽ luôn ở bên cô ấy, như cách cô ấy đã làm với tôi.
10
Không ngờ lần này, người đi bar với tôi lại là Tư Dương.
Tôi không biết gọi gì, chỉ chọn đại vài ly.
Đẩy một ly về phía anh:
“Uống không?”
Anh lắc đầu:
“Lái xe, không uống.”
Một gã tóc vàng đi ngang qua, tay khoác vai một gã tóc dài, nghe vậy liền ghé đến, ngồi sát bên tôi:
“Không sao, tụi anh uống với em.”
Tôi liếc hắn, cười nhạt:
“Xin lỗi, tôi không uống với lưu manh.”
Tóc vàng đứng bật dậy, nắm lấy tay tôi:
“Cô nói cái gì?”
Ánh đèn trong bar lờ mờ, tôi lại ngà ngà say, chẳng buồn quan sát sắc mặt hắn.
Tôi lặp lại, mạnh mẽ hơn:
“Lưu manh.”
Hắn định vung tay đánh tôi, nhưng cổ tay đã bị Tư Dương nắm chặt.
Tư Dương tính cách kiêu ngạo, trước giờ chẳng ai trong trường dám động vào anh.
Tôi nhớ có lần vì thi cử mà đắc tội với Trần Triết lớp 12-7, bị hắn cùng đám người ngoài chặn đường.
Lúc tôi tưởng phen này tiêu rồi, Tư Dương xuất hiện, vung gậy bóng chày vào người Trần Triết, khiến cả bọn hoảng hốt bỏ chạy.
Anh kéo tôi ra sau lưng, lạnh lùng nói:
“Có giỏi thì nhằm vào tôi. Bắt nạt con gái thì có gì đáng mặt đàn ông?”
Rồi quay đi, bỏ lại một câu:
“Về nhà sớm đi.”
Giọng trầm của anh kéo tôi trở về thực tại:
“Con gái đã nói không uống, thì phải tôn trọng. Đó là phép lịch sự cơ bản.”
Tư Dương vặn ngược tay tên tóc vàng ra sau, khiến hắn la oai oái.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Nếu ngày xưa, người nhận lời tỏ tình là anh, nếu sáu năm ấy, tôi bên anh, thì liệu kết cục bây giờ có khác?
Tôi cười gượng, ngửa đầu nốc cạn ly rượu.
Biết rõ tửu lượng kém, nhưng vẫn muốn uống đến say mềm.
Say cho quên hết.
Tư Dương giật lấy ly cuối cùng khi tôi định uống tiếp:
“Đủ rồi, em uống quá nhiều rồi.”
“Tránh ra! Tôi còn uống được!”. Tôi giằng lại.
Anh không nói lời nào, cầm ly rượu uống hết trong một hơi.