Chúng Ta Của Những Năm Sau - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Tôi ngơ ngác nhìn ly rượu bị anh cướp mất, cảm xúc như bùng nổ:
“Lục Tư Dương, anh là đồ khốn!”
Tư Dương đẩy gọng kính, không giận, chỉ khẽ nhướng mày, rồi bất ngờ bế thốc tôi lên rời khỏi quán.
Anh không thể lái xe vì đã uống rượu, nên đứng bên lề đường gọi xe.
Tôi say đến mức can đảm bất ngờ, vừa đứng xuống liền chống nạnh nhìn anh, hét lớn:
“Tư Dương! Vì sao sau khi nhận thư tỏ tình anh lại không nói một lời?!”
Tư Dương cau mày nhìn tôi:
“Thư nào?”
Sau đó tôi hoàn toàn không nhớ chuyện gì nữa.
Khi tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.
Tôi nuốt nước bọt, nhìn quanh… là khách sạn.
Tôi cúi đầu nhìn mình, phát hiện mình đang mặc một chiếc sơ mi trắng rộng thùng thình.
Tôi sững người vài giây, não vẫn chưa xử lý kịp.
Tư Dương ngồi trên ghế sô-pha, cúi đầu xem điện thoại.
Nghe tiếng động, anh ngẩng lên, nhìn tôi, đoán được ý nghĩ trong đầu tôi:
“Tối qua em say quá, không tìm được Lý Nguyệt, đành đưa em đến đây. Quần áo là nhờ lễ tân giúp thay.”
“Ờ...” – Tôi gật đầu, dè dặt hỏi:
“Tối qua em có làm gì... quá trớn không?”
Tôi vốn hay mất trí nhớ khi say, không biết bản thân làm gì.
Tư Dương đứng dậy, đi tới trước mặt tôi, cúi người chỉ vào cổ:
“Dư Tình, đây là món quà em báo đáp anh vì đã đưa em về an toàn sao?”
Tôi nhìn thấy dấu răng rõ ràng trên cổ anh, mặt đỏ bừng:
“Xin lỗi... Em sẽ chịu trách nhiệm.”
Tư Dương bật cười, đứng thẳng dậy, tay đút túi:
“Quần áo trong tủ là anh mua tối qua, thay vào rồi anh đưa em về.”
Lúc này tôi mới để ý, anh đã thay bộ đồ khác từ bao giờ, một chiếc sơ mi đen, cổ áo mở, dây chuyền bạc lấp lánh trên cổ, trông chẳng khác gì nam chính bước ra từ truyện tranh.
Chỉ có cặp kính gọng vàng là vẫn quen thuộc như xưa.
11.
Trên đường về, ngoài cửa sổ xe lác đác những bông tuyết rơi. Nền đường xám lạnh bị tuyết ướt thấm qua, rồi nhanh chóng phủ một lớp trắng mỏng.
Gần tới nhà, tôi từ xa đã thấy mẹ tôi và Lý Nguyệt đứng trước cửa đợi tôi.
Tư Dương dừng xe dưới khu chung cư nhà tôi. Khi mở cửa xe, tôi cẩn thận đứng vững trên mặt đất trơn trượt, quay sang hỏi:
“Gì vậy? Sao hai người lại ở đây?”
Mẹ tôi chu môi than phiền liên tục:
“Lý Nguyệt nghe con bảo sắp về liền chạy sang báo cho mẹ, rồi hai người đứng đây đợi.
Cả đêm không về, cũng chẳng gọi điện, con không sợ mẹ lo sao?”
Tôi quay sang giới thiệu:
“Mẹ, đây là bạn học cấp ba của con và Lý Nguyệt – Tư Dương.”
Tư Dương đứng cạnh xe, gật đầu lịch sự:
“Cháu chào cô ạ!”
Lý Nguyệt khoác tay mẹ tôi, như thể cô mới là con gái ruột của bà, còn vẫy tay với Tư Dương:
“Tuyết rơi rồi, lạnh lắm, vào nhà uống tách trà nóng đã.”
Ánh mắt hai người họ nhìn Tư Dương như muốn soi thấu lòng dạ anh.
Tôi cứ nghĩ anh sẽ từ chối, ai ngờ anh lại gật đầu thản nhiên:
“Được.”
Tư Dương ngồi trên ghế salon trong khi tôi bị Lý Nguyệt lôi tuột vào phòng.
“Nói mau! Tối qua cậu với Tư Dương... có chuyện gì không?”
Tôi treo túi lên móc cửa, cởi áo khoác đặt lên giường, nhún vai:
“Không có gì cả. Mà cậu đã nói gì với mẹ tớ rồi?”
Lý Nguyệt nằm nghiêng trên giường tôi, vừa nghịch điện thoại vừa nhìn tôi đầy ẩn ý:
“Tớ chỉ nói là cậu từng yêu đơn phương anh ấy, còn vì anh ta mà mắc chứng chán ăn.”
Từ lúc xuống xe, nhìn ánh mắt hai người họ dành cho Tư Dương, tôi đã đoán được trong đầu họ đang nghĩ gì.
Lý Nguyệt vừa tâng Tư Dương lên mây, vừa không quên mắng thêm Tần Hạo vài câu.
Tôi mỉm cười, khẽ nói:
“Nguyệt, tớ không sao mà.”
Lý Nguyệt là người quan trọng nhất với tôi, ngoài mẹ.
Và đúng là tôi không sao thật.
Sau đêm hôm đó, tôi mới nhận ra: những vướng mắc, đau lòng về sáu năm bên Tần Hạo, chuyện anh ta phản bội, đã nhạt đi rất nhiều.
Thì ra tôi yêu anh không sâu như tưởng.
Chỉ là thói quen.
Mà giờ, Tư Dương trở lại, cảm giác từng cố quên suốt sáu năm lại trỗi dậy mạnh mẽ.
Khi tôi và Lý Nguyệt ra khỏi phòng, Tư Dương đã rời đi.
Tôi không biết mẹ tôi đã nói gì với anh, chỉ biết từ hôm đó, tôi và Tư Dương... không còn gặp nhau.
12.
Đến tiệc cuối năm của công ty, thật ra tôi vốn không định tham gia.
Nhưng sếp bảo năm nay có việc quan trọng công bố, tất cả nhân viên bắt buộc có mặt, nên tôi đành dời lịch về quê.
Tôi vốn không thích trang điểm lòe loẹt, nhưng dưới sự thúc ép của Lý Nguyệt, tôi đành mặc bộ váy đỏ rực cô ấy chuẩn bị sẵn.
Có lẽ do bộ váy quá bắt mắt, vừa bước vào hội trường, tôi đã thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Đồng nghiệp thấy tôi hôm nay ăn diện khác hẳn, ai nấy đều đến bắt chuyện.
Ngay cả tổng giám đốc Lý cũng bắt tay, khen ngợi:
“Hôm nay em thật xinh đẹp.”
Theo lời ông ấy, ánh mắt mọi người đổ dồn về tôi ngày càng nhiều.
Trong đó, có một ánh nhìn nóng rực đặc biệt rõ rệt.
Nhưng khi tôi quay sang tìm kiếm, lại chẳng thấy gì.
“Chúng ta vừa khép lại một năm, và chuẩn bị bước sang năm mới. Tôi là MC Lý Niệm, rất hân hạnh được làm người dẫn chương trình cho buổi tiệc cuối năm của công ty hôm nay. Xin mời tổng giám đốc Lý lên sân khấu phát biểu tổng kết!”
Tiệc bắt đầu, MC Lý Niệm bước lên sân khấu.
Cũng như mọi năm, công ty thuê MC chuyên nghiệp để dẫn dắt chương trình.
Tổng giám đốc Lý quay sang tôi, chỉnh lại áo sơ mi rồi hỏi:
“Dư Tình, anh lên sân khấu vậy ổn không?”
Tôi gật đầu.
Dù thật ra... ổn hay không, tôi cũng chẳng bận tâm.
“Chào mọi người, đúng là một năm thắng lợi. Nhưng… hôm nay cũng là lần cuối cùng tôi phát biểu với tư cách này. Từ ngày mai, công ty chúng ta sẽ đổi chủ, không còn mang họ Lý nữa, mà đổi sang họ... Lục.”
Cả hội trường xôn xao:
“Họ Lục?”
“Sếp Lý đang nói gì vậy?”
“Không lẽ công ty giải thể?”
“Năm nay đâu có tệ tới vậy mà!”
Tôi nhìn tổng giám đốc Lý trên sân khấu, lòng đầy thắc mắc như mọi người. Đây chính là chuyện lớn mà ông ấy nói?
Tiếng bàn tán càng lúc càng lớn.
“Xin mọi người yên lặng!” – Tổng giám đốc bước lên một bước, giơ tay ra hiệu.
“Công ty không giải thể. Càng không phá sản.”
Cả hội trường lập tức lắng xuống.
“Xin dành một tràng pháo tay, chào mừng cổ đông mới của công ty!”
Tiếng vỗ tay vang lên.
Tư Dương?
Sao anh ấy lại ở đây?
Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì, thì Tư Dương đã bước ra sân khấu.
“Xin chào mọi người, tôi là Lục Tư Dương. Cảm ơn lời mời của tổng giám đốc Lý. Hôm nay tôi đến đây với tư cách khách mời, nhưng năm sau, tôi sẽ là một thành viên của công ty này, cùng các bạn tham gia bữa tiệc cuối năm.”
Cả hội trường sôi nổi, ai nấy đều xì xào bàn tán.
“Lục Tư Dương đã chính thức góp vốn vào công ty, trở thành cổ đông lớn nhất kiêm tổng giám đốc điều hành.”
Tổng giám đốc Lý tươi cười đặt tay lên vai Tư Dương.
“Cảm ơn.”
Tiếng vỗ tay lại vang lên lần nữa khi Lục Tư Dương rời khỏi sân khấu.
Trước đây, chỉ một tổng giám đốc Lý đã khiến bao cô nàng trong công ty say mê, giờ lại thêm một Tư Dương, e là chẳng ai còn tâm trí làm việc nữa.
Tôi vốn không thích những dịp như thế này, chưa đợi tiệc kết thúc đã rút về trước.
Gió đêm khá lạnh, vừa ra khỏi khách sạn, một chiếc Maybach đen nhánh dừng ngay trước mặt tôi.
Cửa xe kéo xuống, Tư Dương nhìn tôi đứng trong gió:
“Lên xe.”
Tôi không biết anh ra ngoài từ lúc nào, nhưng tôi chắc chắn, ánh nhìn nóng rực lúc trước trong hội trường... là của anh.
Tôi nhìn anh,và lần này, tôi không từ chối.
13.
Sau khi lên xe, Tư Dương đưa tôi đến một nhà hàng ngoài trời.
Đây chính là quán ăn tôi thích nhất. Vừa mới bước vào cửa, hai bóng người quen thuộc liền hiện ra trước mắt.
Là Tần Hạo và Giang Thi Vũ.
Họ tay trong tay đi về phía chúng tôi.
Giang Thi Vũ vừa nhìn thấy tôi, nụ cười lập tức thu lại, vô thức ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Tần Hạo.
Còn Tần Hạo, khi nhìn thấy tôi và Tư Dương đi cùng nhau, ánh mắt tối sầm, vẻ mặt bỗng trở nên khó coi.
“Dư Tình, thật trùng hợp đấy.” – Giang Thi Vũ cười nhìn chúng tôi, tay vẫn bám chặt lấy tay Tần Hạo.
Tư Dương chỉ lướt qua hai người họ một cái rồi nắm lấy tay tôi, dứt khoát dẫn tôi đi.
Cứ như thể hai người kia chỉ là người dưng nước lã, không xứng để anh để mắt tới.
Tôi đi theo anh vào trong, cũng không hề ngoảnh lại nhìn họ.
Lúc đang ăn, một người kéo violin bước đến, đứng bên cạnh chúng tôi kéo một bản tình ca nhẹ nhàng lãng mạn.
Tư Dương vẫn nắm tay tôi, lặng lẽ lắng nghe khúc nhạc trữ tình.
“Anh vì sao lại… Đầu tư vào công ty em?”
Tôi nhìn anh, khẽ gật đầu.
Tư Dương nhấp một ngụm rượu, từ tốn nói:
“Thật ra công việc của anh ở Bắc Kinh là làm ngoại thương, từng có hợp tác với sếp Lý bên em. Về sau phát hiện công ty các em vì quản lý yếu kém nên nợ nần chồng chất. Anh đầu tư vì cảm thấy công ty vẫn có giá trị, cũng là vì anh cần một nền tảng để phát triển ở đây.”
Anh ngừng lại một chút, giọng hơi trầm:
“Đừng hiểu lầm. Việc anh đầu tư không liên quan gì đến em cả, anh cũng chỉ mới biết em làm ở đó hôm nay.”
Tôi khựng lại. Lòng như bị dội một gáo nước lạnh.
Tách biệt rõ ràng đến vậy sao?
Cho dù là vì tôi thì đã sao chứ?
“Dư Tình.”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
“Anh đầu tư không vì em, nhưng anh quay về đây… là vì em.”
Tư Dương không phải người dễ bộc lộ cảm xúc, hôm nay có thể nói ra câu này… làm trái tim tôi bỗng khẽ rung lên.
14.
Sau bữa tối, Tư Dương lái xe đưa tôi về.
Tới trước cửa nhà, anh bước xuống mở cửa xe cho tôi.
Tôi đứng trước mặt anh, khẽ kiễng chân, hôn nhẹ lên má anh một cái.
Chỉ là một nụ hôn chớp nhoáng như chuồn chuồn lướt nước.
Vậy mà Tư Dương lập tức ôm lấy eo tôi, cúi đầu hôn lại.
Nụ hôn ấy kéo dài, sâu lắng, như thể cả hai đã đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.
Tôi chợt nhớ đến cảnh cuối trong một bộ phim—nữ chính kiễng chân, vòng tay ôm cổ nam chính, nhẹ nhàng đặt môi lên môi anh ấy.
Khi tôi lên tới phòng, không nhịn được mà áp mặt vào cửa sổ nhìn xuống.
Tư Dương vẫn chưa rời đi.
Dưới ánh đèn đường, anh lấy thuốc lá trong túi ra, ánh lửa lập lòe trong màn đêm tĩnh lặng.
“Tình Tình…”
Quay lại, tôi thấy mẹ đang đứng phía sau.
Bà nhìn xuống dưới rồi khẽ mỉm cười, giọng nhẹ nhàng hỏi:
“Hôm nay không phải con đi tiệc công ty sao? Sao lại về cùng Tư Dương?”
“Anh ấy đầu tư vào công ty con rồi, giờ là cổ đông lớn nhất.”
Tôi nhìn xuống, thấy Tư Dương dập tắt điếu thuốc, lên xe rời đi.
Mẹ vòng tay ôm tôi, khẽ thở dài nhẹ nhõm:
“Vậy là tốt rồi, ngày nào cũng có thể gặp nhau, đúng không?”
Tôi khẽ gật đầu nhìn theo chiếc xe đang rời xa.
Mẹ cười, tiếp tục thủ thỉ:
“Con và Tư Dương cố gắng ở bên nhau nhé. Mẹ thấy cậu ấy chững chạc, cũng rất để tâm đến con, còn hơn cái cậu Tần Hạo kia nhiều.”
Tôi lặng lẽ lắng nghe lời mẹ, lòng chợt nghẹn lại.
Khi hủy hôn, tôi gần như mất ngủ mỗi đêm.
Chỉ cần nhắm mắt là hình ảnh Tần Hạo và Giang Thi Vũ thân mật lại hiện lên.
Người luôn ở bên tôi lúc đó là mẹ. Bà thức cùng tôi, nói chuyện cùng tôi, từng chút một kéo tôi ra khỏi bóng tối.
“Con sẽ cố gắng… thật lòng với anh ấy.”
Tôi từng hỏi mẹ vì sao yêu ba rồi cuối cùng lại ly hôn.
Mẹ bảo: “Yêu là nấu một bàn cơm chờ người ta về ăn. Nhưng nếu một ngày người ấy không còn muốn về nữa, thì con không nên đợi nữa. Hãy nấu món mình thích, ăn phần của mình. Vì dù con có đợi, người ấy cũng sẽ chẳng trở về.”
Khi chia tay Tần Hạo, tôi mới hiểu hết ý nghĩa của câu nói ấy.
15.
Mẹ tôi từng là một bà nội trợ toàn thời gian.
Hồi còn chưa ly hôn, ngày nào bà cũng nấu một bàn đồ ăn ngon chờ ba tôi tan làm về.
Dù lúc đó công ty của ba đang khởi đầu, rất bận, nhưng ông vẫn cố về ăn cơm cùng vợ con.
Cả nhà ba người vui vẻ, đầm ấm.
Cho đến khi tôi vào cấp ba, tôi mới nhận ra số lần ba về nhà ngày càng ít.
Nhưng mẹ tôi vẫn kiên nhẫn nấu mỗi ngày.
Đến năm cuối cấp, ba mẹ cãi vã ngày càng nhiều, cuối cùng ba dọn ra ngoài ở riêng.
Sau kỳ thi đại học, họ nhanh chóng ly hôn.
Ngày chuyển nhà, tôi hỏi mẹ:
“Sao mẹ lại ly hôn với ba?”
Mẹ trả lời:
“Nếu con nấu xong một bữa cơm, mà người ấy vẫn về ăn, thì đáng để con đợi.
Nhưng nếu anh ta không còn muốn trở về, thì con nên dừng lại, ăn phần của mình đi.
Đừng để bản thân đói chỉ vì đợi một người không đáng.”
Tần Hạo và tôi, chẳng phải cũng giống như vậy sao?
Sau kỳ nghỉ, tôi quay lại công ty.
Bộ phận nhân sự thông báo có sự điều động: tôi được điều sang làm trợ lý cho tổng giám đốc Tư Dương.
Tôi gõ cửa văn phòng.
“Vào đi.”