Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Chuyến hành trình về quá khứ - 01.

Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:47:41

Kỳ thi đại học đang đến gần nhưng chị gái nhà bên yêu một gã đầu vàng.

 

Ngày nào cô cũng trốn học, lang thang cùng gã hết quán bi da, nhà nghỉ tới những khu rừng vắng.

 

Khuyên ngăn mãi , đành chuyện với .

 

ép chia tay với gã đầu vàng và tiếp tục việc học.

 

Nhiều năm , chúng yêu kết hôn.

 

Ngày cô sinh con, cô ôm đứa bé da đen chào đời như điên dại.

 

lấy chính là để trả thù ! Để cả đời dám ngẩng mặt lên ai!”

 

như gặp sét đánh giữa trời quang, đó gặp tai nạn xe cộ.

 

Khi mở mắt nữa, trở về năm học lớp 12.

 

01.

 

“Nhìn xung quanh , cô giáo tiếng Anh của đến tìm kìa!”

 

Bạn cùng bàn huơ huơ cánh tay .

 

Nhìn theo ánh mắt , thấy Lâm Dĩnh ở cửa phòng học, tươi rạng rỡ vẫy tay với .

 

ngơ ngác thứ mắt, đột nhiên nhận , trọng sinh trở về năm lớp 12.

 

Thấy vẻ mặt ngơ ngác của , Lâm Dĩnh bước phòng học, vẫn mật xoa đầu như khi. 

 

“Nhóc con ngẩn đó ? Còn ?”

 

Lâm Dĩnh là chị gái nhà bên của , cũng là một nổi tiếng ở trường.

 

Trong buổi tiệc tối mừng năm mới, cô nhảy một điệu múa cổ điển.

 

Hình ảnh xinh , tao nhã của cii giống như một đóa hoa hồng trắng đang nở rộ khiến vô nam sinh ngày đêm thương nhớ.

 

Chỉ tiếc là thành tích của cô lắm.

 

Năm ngoái khi thi đại học thành công, cô chọn học .

 

Lớp học ở ngay tầng lớp , mỗi ngày tan học, Lâm Dĩnh đều tiện đường xuống tìm cùng về nhà.

 

giỏi toán, nhưng tiếng Anh kém.

 

thì ngược , giỏi tiếng Anh nhưng học toán kém. 

 

Hai chúng thường hẹn tự học cuối tuần, giúp giải đáp những thắc mắc.

 

cũng dịu dàng kiên nhẫn, sự giúp đỡ của cô , tiếng Anh của tiến bộ nhanh.

 

Các bạn học đều trêu chọc gọi cô là cô giáo tiếng Anh của .

 

Thấy vẫn im, Lâm Dĩnh thuần thục thu dọn cặp sách cho , trách móc: “Lúc nào cũng để hết, Tiểu Vọng, , gì bây giờ hả?”

 

Lời của cô chút mập mờ khiến các bạn học xung quanh ồ ào trêu chọc.

 

Nếu là đây, chắc chắn mặt sẽ đỏ bừng, ngoan ngoãn theo cô rời .

 

bây giờ, chỉ giữ cách với cô .

 

Kiếp , ba tháng kỳ thi đại học, Lâm Dĩnh yêu một gã tên Hoắc Kỳ, tóc nhuộm vàng.

 

Hoắc Kỳ bỏ học từ sớm, một công việc định, thỉnh thoảng sẽ hát ở quán bar, còn thường xuyên tụ tập với đám bạn bè bất hảo.

 

Lâm Dĩnh cảm thấy điều đó ngầu, tự do.

 

yêu gã đến mù quáng.

 

Từ đó, cô bỏ ước mơ Đại học Ngoại ngữ Bắc Kinh ở phía , mỗi ngày cùng Hoắc Kỳ vui chơi.

 

Thậm chí một ngày, thấy cô với vẻ mặt mê mẩn Hoắc Kỳ nắm tay từ nhà vệ sinh công cộng. 

 

nghĩ chuyện gì xảy .

 

Ngày hôm đó do dự lâu, cuối cùng vẫn quyết định chuyện của cô và Hoắc Kỳ cho .

 

Bố Lâm mất sớm, Lâm coi Lâm Dĩnh như con gái cưng.

 

Mẹ Lâm nhiều báo cảnh sát, thậm chí còn đòi tự tử, cuối cùng cũng khuyên trường học.

 

Khi kết quả thi đại học công bố, cô còn thi kém hơn năm , chỉ đủ điểm một trường đại học hạng hai.

 

Nhiều năm gặp , Lâm Dĩnh trở thành một giáo viên tiếng Anh dịu dàng và thời thượng.

 

Chúng thuận theo lẽ tự nhiên yêu kết hôn. 

 

Đến lúc đó, cô còn : “Tiểu Vọng, cảm ơn . Vì , em mới trượt chân xuống vực thẳm.”

 

vẫn luôn cho rằng, cô hiểu tấm lòng của , cô thật sự yêu .

 

Cho đến khi, “con của chúng đời… 

 

Một đứa bé da đen.

 

Ngoài phòng phẫu thuật, tất cả về phía , đều âm thầm nhạo chiếc mũ xanh đầu .

 

Mẹ tức giận đến ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Ngày hôm đó, tiếng điên cuồng của Lâm Dĩnh vang vọng khắp bệnh viện.

 

“Cảm giác bấy giờ thế nào? Nhìn xem, đáng đời ! Ai bảo chia rẽ với Hoắc Kỳ!

 

lấy chính là để trả thù ! Để cả đời dám ngẩng mặt lên ai!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-hanh-trinh-ve-qua-khu/01.html.]

 

Trên mặt cô chỉ là sự hả hê vì báo đại thù.

 

“Ở bên cạnh mỗi một phút một giây đều khiến cảm thấy ghê tởm!”

 

Đêm đó, thất thần bước đường, thật sự hiểu sai điều gì.

 

Cho đến khi một chiếc xe tải lớn lao về phía

 

Khi mở mắt nữa, trở lớp học thời trung học.

 

Quả nhiên, khỏi cổng trường, thấy tiếng gầm rú của xe máy.

 

Hoắc Kỳ với mái tóc vàng hoe, ngậm điếu thuốc miệng, nhảy xuống xe.

 

Lâm Dĩnh chạy chậm tới, nhào lòng gã giới thiệu gã với bằng giọng ngọt ngào: “Tiểu Vọng, đây là rể của , Hoắc Kỳ.”

 

“Vậy sẽ về nhà cùng nữa, Hoắc Kỳ sẽ đưa về.”

 

gật đầu : “Vậy cuối tuần cũng học nhóm với chị nữa, hai cứ thoải mái chơi .”

 

Kiếp , cô biến thành bộ dạng gì, tùy cô , liên quan đến .

 

Hoắc Kỳ hài lòng , vỗ vai : “Nhóc con điều đấy, rể sẽ che chở cho mày!”

 

chút biểu cảm lùi nửa bước: “Hai cứ chơi vui vẻ, .”

 

Năm đó, chuyện của Lâm Dĩnh ầm ĩ một thời gian.

 

Mẹ Lâm cứ ba ngày hai bữa đến tìm , lúc thì cầu xin khuyên nhủ Lâm Dĩnh, lúc thì trách mắng sớm cho bà khiến vô cùng áy náy.

 

Không chỉ , Hoắc Kỳ còn động một chút là tìm gây sự, quá đáng nhất là gã cùng một đám thành niên đánh gãy chân .

 

Ngay cả ngày thi đại học cũng chống nạng đến trường.

 

Sau đó, chỉ một trường thuộc nhóm cuối của 985, thậm chí còn C9.

 

Rõ ràng thành tích của nhất trường, rõ ràng luôn là học sinh thầy cô kỳ vọng thể Thanh Hoa, Bắc Đại nhất. 

 

cuối cùng, chìm nghỉm giữa biển .

 

Đó luôn là điều tiếc nuối trong lòng.

 

Lần , nhất định đổi vận mệnh, tạo vinh quang vốn thuộc về !

 

Khi thấy Lâm Dĩnh nữa là lúc đang chơi bóng rổ. 

 

Trận đấu đang diễn gay cấn, đột nhiên từ bên ngoài một quả bóng bay trúng ngay đối thủ của .

 

còn kịp hiểu chuyện gì thì bạn tranh bóng với một đám lưu manh vây quanh.

 

Còn Lâm Dĩnh thì giữa đám lưu manh đó, khoanh tay ngực, vô cùng kiêu ngạo với bạn: “Vừa chính là cướp bóng rổ của em trai đúng ?”

 

Cậu bạn tai bay vạ gió choáng váng, nửa ngày một câu.

 

Lâm Dĩnh vẫy tay với : “Tiểu Vọng, qua đây.”

 

Đã lâu gặp , chỉ là thỉnh thoảng tin tức về cô từ các bạn học.

 

cũng là nữ thần công nhận, chỉ cần chút động tĩnh nào, sẽ bàn tán xôn xao.

 

Lúc mới phát hiện, cô đổi nhiều.

 

mặc đồng phục học sinh mà mặc một chiếc áo sơ mi trắng và váy ngắn, kết hợp với một chiếc quần tất rách.

 

Khuyên tai, khuyên mũi, khuyên môi đồng loạt xuất hiện, môi còn tô son màu tím đậm…

 

Một khuôn mặt xinh , thuần khiết biến thành một mớ hỗn độn.

 

Không chỉ , tai cô còn cài một điếu thuốc.

 

Trông cô chẳng khác nào một nữ lưu manh bỏ học từ cấp hai.

 

Lâm Dĩnh hỏi : “Tiểu Vọng, nãy cướp bóng của ?”

 

thật sự cạn lời: “Bọn chỉ đang chơi bóng bình thường thôi.”

 

vẫn chịu bỏ qua: “Cậu đừng ngại, bênh , ai dám bắt nạt !”

 

Có một khoảnh khắc, hình ảnh như trùng khớp với ký ức hồi nhỏ của .

 

nhớ đó là chuyện hồi lớp 5, khi đó thịnh hành việc nhận những tên du côn đại ca.

 

đắc tội với một bạn học là dân chị trong lớp.

 

Sau giờ học, dẫn đại ca đến để dạy dỗ .

 

Cảnh tượng đó trùng hợp Lâm Dĩnh thấy.

 

hai lời liền xông lên, che chở như gà che chở gà con, lớn tiếng cảnh cáo: “Ba là cảnh sát! Tụi bây còn dám động nó, cho tụi bây ăn hết mang !”

 

dối và sợ hãi, giọng cô run rẩy.

 

vẫn kiên định mặt .

 

thì khác.

 

Lần , Lâm Dĩnh tự tìm chuyện, chỉ là khoe mẽ với mà thôi.

 

Cảm giác vây quanh tung hô khiến cô .

 

tế nhị từ chối: “Đều là học sinh lớp 12 cả , ai mấy chuyện trẻ con đó nữa .”

 

Vẻ mặt Lâm Dĩnh chút khó chịu.

 

Loading...