Chuyến hành trình về quá khứ - 02.
Cập nhật lúc: 2025-07-11 01:47:42
đẩy đám đông , xin bạn vô tội: “Xin , mời uống nước coi như tạ .”
Đám lưu manh phía Lâm Dĩnh chỉ mũi mắng: “Thằng nhóc mày đừng điều! Chị đại của bọn tao bênh mày , mày tưởng mày là ai hả!”
thẳng: “Không cần.”
“Được, coi như lo chuyện bao đồng. Sau gặp rắc rối, sẽ bao giờ quản!”
Lâm Dĩnh một đám vây quanh, ầm ĩ rời .
Đợi , các bạn học bắt đầu bàn tán:
“Lâm Dĩnh học đến năm thứ tư , sớm tỉnh ngộ chứ, đúng là đầu óc vấn đề mới chơi với bọn họ.”
“Sau hối hận cũng muộn, bây giờ cố gắng thì đến bao giờ? Thanh xuân chỉ một , lãng phí mới là ngu ngốc nhất!”
Mọi đều tỉnh táo, ai cảm thấy cô ngầu cả.
Lần , nhúng tay, Lâm Dĩnh càng chơi càng quá trớn.
Không lâu , một loạt ảnh lan truyền chóng mặt giữa các học sinh.
Bức ảnh đầu tiên là Lâm Dĩnh mặc một bộ đồ công sở, tay cầm thước kẻ.
Dưới chiếc váy ngắn, đôi chân thon dài thẳng tắp trong chiếc quần tất đen.
Vóc dáng quyến rũ, vô cùng gợi cảm.
Trông cô chẳng còn chút dáng vẻ nào của một học sinh.
Những bức ảnh phía còn tệ hơn, mang tính ám chỉ rõ ràng.
Có trêu chọc : “Nhìn kìa, cô giáo tiếng Anh của dạy kèm cho khác .”
“Lâm Dĩnh bên ngoài thì thanh thuần, ai ngờ lưng chơi bời như .”
vùi đầu bài tiếng Anh, gì.
Và đêm đó, Lâm Dĩnh gõ cửa phòng .
Vẻ mặt cô hoảng loạn, hai mắt sưng đỏ như thể cả đêm.
Không đợi mở miệng hỏi han, cô ôm chầm lấy .
Mùi hương hoa hồng nồng nàn xộc mũi khiến nhất thời kịp phản ứng.
Lâm Dĩnh vùi mặt vai , lóc kể lể: “ thật sự ngờ Hoắc Kỳ đối xử với như ! Tại thế với chứ?
Sao thể… thể tung ảnh của cho khác chứ? Như thì còn mặt mũi nào ở trường nữa?”
Lâm Dĩnh lóc nức nở, chẳng còn chút dáng vẻ nào của một nữ thần.
dùng sức gỡ cô khỏi : “Khóc đủ ? Khóc đủ thì ngoài .”
Cô trừng mắt như thể tin .
Cũng , bao giờ từ chối cô .
Khi còn bé, sức khỏe yếu, các bạn đều chê yếu đuối, chịu chơi cùng.
Chỉ Lâm Dĩnh, cô sẽ đỡ dậy khi ngã, sẽ phủi bụi bẩn , sẽ dịu dàng : “Sau chị chơi với Tiểu Vọng ?”
Chỉ cô sẽ ngại phiền phức mà an ủi , khen ngoan.
Cho nên, từ nhỏ lời cô , thích chạy theo cô .
đối với cô đến mức ngay cả cũng chút ghen tị: “Lời Lâm Dĩnh hả, còn tác dụng hơn cả lời ! Chỉ nó mới trị con!”
……
lơ phản ứng của Lâm Dĩnh, xuống chỗ cũ tiếp tục tính toán giấy nháp.
Cô tủi vô cùng: “Bây giờ đến cả cũng đối xử với như ! Tiểu Vọng, cũng ghét ?”
Vẻ mặt đáng thương đó khó khiến mềm lòng.
“ gì sai cả, chỉ là thích thôi! Nếu như thì sẽ chia tay .”
Giọng Lâm Dĩnh nghẹn ngào: “Tiểu Vọng, ? Chỉ khi ở bên , mới tìm thấy cảm giác gia đình.”
“Mẹ chỉ ép những việc thích, chỉ mới thể tâm ý bao dung , chấp nhận khuyết điểm của …”
thật sự ngờ, những lời thốt từ miệng cô .
Sau khi bố Lâm qua đời, Lâm ngày nào cũng sớm về khuya, chăm sóc cho cô tăng ca thêm giờ, chỉ vì để cô thể yên tâm học hành.
Vậy mà cô , một tên lưu manh mới xuất hiện hơn bốn mươi ngày cho cô cảm giác gia đình!
, Lâm phần nghiêm khắc, nhưng điều đó thể trở thành cái cớ để phóng túng bản ?
Nói nhiều cũng vô ích, trực tiếp đuổi khách: “Còn thì gọi điện thoại cho dì Lâm đến đón cô về.”
Lâm Dĩnh còn gì đó, nhưng lạnh lùng ngăn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-hanh-trinh-ve-qua-khu/02.html.]
Cô cũng nổi nóng: “Được, xem, uổng công luôn coi là em trai, uổng công đối xử với như , bây giờ gặp chuyện, khoanh tay !
Từ nay về , hai chúng coi như là xa lạ!”
Lâm Dĩnh nhiều lời tàn nhẫn, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ.
Cô tức giận đến cực điểm, đóng sầm cửa bỏ .
Nói thật, cô ít khi kích động như , xem cô thật sự để ý đến những lời đồn đại trong trường, thật lòng hy vọng thể giúp cô .
, quá rõ hậu quả của việc dính líu đến cô .
Lần , sẽ nhúng tay bất cứ chuyện gì của cô nữa.
cho rằng và Lâm Dĩnh phân rõ giới hạn.
hôm nay tan học, Hoắc Kỳ dẫn theo chặn chặn , dồn một con hẻm nhỏ.
“Mẹ nó, thằng nhóc con như mày dám tranh giành phụ nữ với ông! Mày chán sống !”
trực tiếp phủ nhận: “Không , nhầm .”
Hoắc Kỳ hừ lạnh, lấy điện thoại , đưa cho xem một tấm ảnh.
Trong ảnh, Lâm Dĩnh giường , tóc tai bù xù, mặt đỏ bừng, cổ áo hở rộng.
Nhìn thế nào cũng thấy đắn.
Hoắc Kỳ chằm chằm : “Đầu giường còn để ảnh của mày, mày cho tao , đây giường của mày thì là giường của ai?”
cau mày, giải thích: “Nhà Lâm Dĩnh ở ngay bên cạnh nhà , cô đến nhà , sẽ trực tiếp mở cửa cho cô . cô chụp bức ảnh khi nào……”
Chưa đợi xong, Hoắc Kỳ bất ngờ đạp một cú: “Mẹ nó mày bớt mấy lời vô nghĩa đó với tao !”
kịp trở tay, gã đạp ngã xuống đất.
Từ phía truyền đến một tiếng kinh hô.
Lâm Dĩnh chạy tới, lo lắng hỏi : “Tiểu Vọng chứ? Có đau ?”
đẩy cô , giữ cách với cô .
Cô cố ý chụp những bức ảnh đó trong phòng chính là kéo xuống nước.
Bây giờ còn giả bộ gì?
Vẻ mặt Lâm Dĩnh tối sầm , giận dữ quát Hoắc Kỳ: “Anh đánh gì?! Ai cho động !”
“Hoắc Kỳ, đúng là đồ chó điên!”
Mặt Hoắc Kỳ sa sầm: “Cô xót nó ?”
Lâm Dĩnh trừng mắt gã: “ xót thì ? Anh quản chắc? Chúng chia tay , tìm ai thì tìm!”
Vẻ mặt Hoắc Kỳ đầy sát khí, nhặt một viên gạch từ đất lên tiến về phía .
Lâm Dĩnh chắn mặt , dang hai tay , hét lớn: “Anh đụng !”
Hoắc Kỳ: “Cút ngay!”
Lâm Dĩnh ôm chặt lấy eo gã, vội vàng : “Anh đánh thương thì ? Đến lúc đó tù đấy!”
À, hóa là Hoắc Kỳ tù.
Hoắc Kỳ như cảm động lắm, lập tức ném viên gạch xuống, ôm lấy cô : “Bà xã, mà, em vẫn còn yêu !”
Hai họ quấn lấy .
Hoắc Kỳ thề thốt giải thích với Lâm Dĩnh: “Anh thề, lộ ảnh ngoài! Chắc chắn là thằng nhóc Đặng Phóng!
Lần điện thoại của hỏng, nhờ nó sửa hộ, chắc chắn là nó nhân cơ hội xem ảnh của chúng ! Lần nhất định đánh c.h.ế.t nó!
Bà xã, em xinh như , nỡ để khác thấy chứ.”
Hoắc Kỳ ôm eo cô , ngừng lắc lư sang trái sang .
Vừa lắc lư, gã bằng vẻ mặt khiêu khích.
Lâm Dĩnh tin lời gã , véo tai gã : “Vậy phạm những sai lầm ngớ ngẩn như nữa!”
Hoắc Kỳ khúm núm cúi đầu, liên tục xuýt xoa, lúc mới dỗ cô vui vẻ trở .
“Bà xã, mấy ngày gặp em, nhớ em c.h.ế.t !”
Lâm Dĩnh cũng nhỏ giọng : “Em cũng nhớ .”
Hoắc Kỳ về phía nhà vệ sinh công cộng cách đó xa, với vẻ mặt bỉ ổi: “Vậy chúng …”
Lâm Dĩnh cắn môi, chút do dự.
Hoắc Kỳ ghé tai cô , gì đó, chọc cho cô khanh khách.
Bọn họ nắm tay về phía nhà vệ sinh công cộng.