Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Có Con Gì Nuôi Mà Không Thịt? - Chương 5:

Cập nhật lúc: 2025-07-10 23:49:04

Chương 5:

 

Vì phiền muộn, cúi gằm mặt để ý đường, lúc rẽ vô tình đ.â.m sầm một .

 

Tên sai vặt bên cạnh nam nhân chỉ , “Lớn mật, ngươi là nha đầu ở , đường ?”

 

Ta dám ngẩng đầu, vội vàng xin , “Xin , xin ...”

 

“Chước Hoa?”

 

Giọng quá quen thuộc, giật ngẩng đầu.

 

Không ngờ là Đại Ngưu.

 

Vốn dĩ trai , chỉ là nuôi , nên lúc nào trông cũng lấm lem bùn đất.

 

Bây giờ , rõ ràng đổi .

 

Trên còn mặc bộ y phục như thế , quả thực là vô cùng khí phái.

 

Chất liệu thật .

 

Chắc là bán cũng mua nổi bộ y phục như .

 

Định thần , nuốt một ngụm nước bọt, đầu óc mơ màng, vô thức hỏi: “Đại Ngưu, ngươi trèo cao ?”

 

 

Tên sai vặt ở một bên canh chừng.

 

Ta và Đại Ngưu ở hành lang chuyện.

 

Hắn khôi phục trí nhớ, trùng hợp nhà đến tìm , nên theo họ rời .

 

Hắn họ Tiêu, tên là Tiêu Hạc Vân.

 

Trưởng tử của Tiêu gia, em trai ruột của đương kim Quý phi nương nương.

 

Thì gia thế của hiển hách đến .

 

Vậy mà theo chịu khổ lâu tới thế, còn bắt giặt quần áo nấu cơm việc nhà nông, thậm chí còn bắt hốt phân trong nhà xí.

 

Sao dám để con nuôi của chứ?

 

Sau khi khôi phục trí nhớ, chắc ghét bỏ lắm.

 

cứu , dù thế nào nữa, cũng nên lẳng lặng bỏ như .

 

Thật là vô lễ.

 

Ta cúi đầu, ngắt cánh hoa trong tay, lẩm bẩm: “Vậy ngươi cũng nên lén lút bỏ như , lo lắng cho ngươi.”

 

“Từ Đào Hoa thôn đến đây, một quãng đường xa, hỏi thăm nhiều mới tìm đến đây.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-con-gi-nuoi-ma-khong-thit/chuong-5.html.]

“Ta còn ký văn khế bán đợ một năm, nhóm lửa trong bếp.”

 

Tiêu Hạc Vân thì sững sờ, trong mắt lóe lên một tia áy náy: “Xin , ngờ ngươi sẽ tìm đến.”

 

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha
https://www.facebook.com/anthienlinhtruc?mibextid=ZbWKwL

“Sở dĩ từ biệt ngươi là vì một vài nỗi khổ tâm.”

 

Thấy gì, Tiêu Hạc Vân chút bối rối: “Nếu ngươi đây, sẽ bảo với quản gia một tiếng, ngày mai sẽ bảo đưa ngươi về nhà, ?”

 

Hắn về nhà ?

 

Ta mắt , hiểu , bỗng nhiên cảm thấy vui.

 

vẫn cố gắng gượng , nhẹ giọng : “Không cần .”

 

“Đã là thì giữ chữ tín, ký khế ước thì nhất định sẽ bội ước.”

 

“Hơn nữa, ba đồng bạc còn nhiều hơn so với tiền thuê ở trong thôn kiếm .”

 

Nói , dậy: “Ta về phòng ngủ đây.”

 

Đi vài bước, nhớ cái gì đó, liền trở mặt , lấy một cái bình nhỏ từ trong túi bên hông đưa cho .

 

“Thuốc trị thương. Ta ngươi thương, bây giờ đỡ hơn ?”

 

“Tuy rằng thuốc chắc chắn quý bằng thuốc trong phủ, nhưng mua nên tặng cho ngươi, coi như là chút lòng thành của .”

 

Ta vốn còn định hỏi xem thương như thế nào, là ai đánh .

 

bây giờ cảm thấy cần thiết nữa.

 

Hắn là một thiếu gia giàu , nào đến lượt quan tâm.

 

“Cảm ơn.”

 

Ta dám , khóe miệng gượng gạo đến cứng đờ.

 

Chạy xa mới dám thả lỏng, trong lòng cảm thấy buồn bực, khó chịu.

 

Trước dám nhận con nuôi chứ?

 

là đầu óc cửa kẹp .

 

Lúc nhỏ cha đầu óc lanh lợi, chẳng hơn gì kẻ ngốc.

 

Sau đến Đào Hoa thôn, dì Chu đầu óc cứng nhắc, cứ đần đần .

 

Khi đó còn cho rằng bọn họ quá.

 

Bây giờ nghĩ , lẽ họ đều đúng cả.

 

Thật khổ não.

 

 

Loading...