CÔ DÂU GƯƠNG - Chương 8: Cánh cửa không phản chiếu
Cập nhật lúc: 2025-07-18 21:41:31
Từ đêm nhận thiệp cưới, cô mơ thấy gì nữa.
đó là yên bình. Mà là… một lặng kỳ lạ. Như thể cơn bão, cả thế giới đều im lặng nín thở.
Cô bắt đầu thấy tiếng gõ cửa lúc 3 giờ sáng.
Ban đầu là một tiếng.
Đêm thứ hai, hai tiếng.
Đêm thứ ba, ba tiếng.
Đến đêm thứ bảy — đúng đêm rằm — tiếng gõ vang lên mười ba .
Không ở cửa chính.
Mà từ trong… gương.
Tấm gương cô từng đập vỡ, từng vứt , từng thấy chính trong đó — bằng một cách nào đó, trở về.
Lặng lẽ.
Im lìm.
Như từng rời khỏi nơi .
Cô còn kêu la cố phủ nhận. Chỉ đó, gương.
Và đầu tiên, cô thấy một cánh cửa.
Trong gương, còn phản chiếu căn phòng của cô, mà là một hành lang dài, phủ đầy mạng nhện và bụi tro, ánh sáng mờ hắt từ những ngọn đèn dầu cháy yếu.
Cuối hành lang… là một cánh cửa gỗ đỏ, khắc hoa văn rồng đầu. Tay nắm là một chiếc móng tay , thâm tím, khô cứng, cong như đang đợi nắm lấy.
Dưới cánh cửa, một dòng chữ cổ lộn ngược, như từ bên trong:
“Kẻ soi gương phản chiếu. Kẻ phản chiếu… sẽ thế .”
Cô quanh căn phòng . Mọi thứ đều bất động. Cả thế giới như ngừng thở.
Rồi, như một bàn tay vô hình kéo dãn tâm trí, cô bước gần gương.
Ngón tay cô đưa lên… chạm mặt kính.
Lạnh buốt. , gì ngăn .
Bề mặt gương mềm như mặt nước.
Cô hút .
**
Cô tỉnh dậy trong một căn phòng phủ đầy màn trắng. Mọi thứ giống hệt giấc mơ. , là mơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-dau-guong/chuong-8-canh-cua-khong-phan-chieu.html.]
Bên trong căn phòng, một phụ nữ đang bên chiếc bàn gỗ, lưng phía cô. Tóc dài chấm sàn, tay đang vẽ.
Cô gái bước đến, run rẩy:
— Bà… là ai?
Người phụ nữ đáp. Chỉ đặt bút xuống, đẩy bức tranh .
Cô thấy gương mặt — nhưng là phiên bản khác: mắt trống rỗng, môi khâu chỉ đỏ, má lõm sâu.
Rồi đàn bà khẽ , giọng khàn như tro cháy:
— Mỗi soi Hồi Ảnh… đều một phiên bản đang đợi sẵn để thế.
— Cô quá lâu. Đã để nó thấy những phần cô giấu. Giờ… đến lượt cô gánh lấy gương cho kẻ khác.
Cô lùi , hét lên:
— Không! cô ! ai cả!
Bà — khuôn mặt miệng, chỉ hai hốc mắt sâu hun hút, và hàng chữ đỏ khắc trán:
“CÔ ĐÃ KÝ TÊN.”
Ngay khi cô định bỏ chạy, những chiếc gương nhỏ bắt đầu xuất hiện quanh phòng. Trong mỗi chiếc, là một con gái khác — tất cả đều là cô, nhưng đến từ các thời đại khác : mặc áo dài xưa, mặc váy cưới, mặc đồng phục học sinh…
Tất cả đều đang .
Tất cả đều từng soi gương Hồi Ảnh.
**
Và lúc , cô hiểu.
Gương là vật phản chiếu.
Gương là lời mời. Là một nghi thức cổ, ngụy trang trong những giấc mơ, lời dối và… sự tự soi xét.
Kẻ nào để lộ phần bóng tối của gương — sẽ trả giá bằng chính sự tồn tại.
**
Giữa vòng tròn trong gương, một cánh cửa bật mở.
Từ trong, bản thể phản chiếu của cô bước , mỉm , giọng cô, nhưng cô:
— Cuối cùng… cũng đến lúc đổi vai.
— Cảm ơn vì giữ gương giúp tao suốt thời gian qua.
Rồi nó bước qua cô.
Tiếng gương vỡ đồng loạt vang lên.
Tất cả… chìm bóng tối.