Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cố Duẫn Bạch, Anh Nợ Tôi Một Mạng - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Khi tôi chạy ra được vài bước thì mơ hồ nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, nhưng Cố Duẫn Bạch cũng không đuổi theo sau.


Chỉ khi thực sự chạy đến hoa viên của tiểu khu, tôi mới nhận ra bản thân thật buồn cười đến nhường nào.


Đại khái là vì căn nhà đó cũng thuộc về Cố Duẫn Bạch cho nên tôi không có chút tự tin nào khi đuổi anh ta đi.


Trong vài năm qua, nhiều khi tôi không muốn chấp nhận mối quan hệ không bình đẳng này, tuy rất muốn chối bỏ nó nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài thừa nhận rằng mình quả thực đã sống dưới sự che chở của anh ta trong những năm đó. 


Công bằng mà nói, mặc dù mấy năm nay tôi cùng Triệu Nguyệt cùng điều hành studio, và tôi cũng đều khẳng định là mình vẫn đang theo đuổi ước mơ của bản thân, nhưng vì có Cố Duẫn Bạch ở đây nên tôi luôn cảm thấy mình không cần phải vất vả như vậy.


Mỗi khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở studio thì đối với tôi mà nói, có lẽ không có gì quan trọng bằng một cuộc điện thoại của Cố Duẫn Bạch. 


Đến nỗi mà bây giờ ở trong một thành phố lớn như vậy, tôi thực sự không có nơi nào để đi.


Tiếng kêu của ve sầu cũng ít dần, cuối thu yên tĩnh hơn mùa hè rất nhiều, vừa rồi tôi đã vội vàng ném áo khoác cho anh, cũng không kịp nghĩ đến bên ngoài sẽ lạnh như vậy.


Tôi ôm đầu gối run rẩy ngồi xổm ở lối vào hoa viên, rồi lấy điện thoại từ trong túi quần ra và bật màn hình lên.


Tôi xứng đáng rơi vào hoàn cảnh như này. 


Tôi đang tính toán thử, trong tay tôi đang có một chút tiền được tích góp trong nhiều năm qua và có lẽ tôi có thể trả góp để mua một căn hộ.


Bây giờ tôi đã quyết định cắt đứt hoàn toàn với Cố Duẫn Bạch, tôi không muốn chạm vào đồ đạc của anh ta nữa.


Mười một giờ đêm, khi mà không còn ai đi lại, tôi vùi đầu vào đầu gối rồi nghe thấy tiếng va li được kéo lăn trên đường.


Có người đi qua trước mặt tôi vài bước trên con đường nhỏ rồi quay lại hỏi với vẻ ngập ngừng.


“Trần tiểu thư?”


Giọng nói của anh trong trẻo và lạnh lùng, hòa hợp màn đêm một cách kỳ lạ.


Tôi ngước nhìn người đàn ông đó và nhận ra đây chính là Dư Nhuận Trạch mà tôi đã gặp mấy hôm trước.


Tôi mơ hồ nhớ lại đêm đó tôi đã gặp anh ta ở ngoài tiểu khu, chẳng lẽ anh ta cũng sống ở khu này sao?


Thấy tôi im lặng, anh hiền lành trêu chọc: “Cô và bạn trai cãi nhau à?”


Để giữ gìn thể diện của mình, tôi buộc phải giải thích: “Tôi đang đi dạo.”


Anh ta nhướng mày nhìn tôi, ánh mắt rơi vào chiếc áo len mỏng của tôi và dường như đang mỉm cười.


Dư Nhuận Trạch đặt tay kia lên chiếc ô màu đen và liếc nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng ghim chiếc ô vào xe đẩy hành lý: 


“Còn một chút thời gian nữa trước khi chuyến bay cất cánh. Trần tiểu thư, cô có muốn đến nhà tôi ngồi một lát không?”


15.


Tôi cười khổ, ngay cả Dư Nhuận Trạch cũng có thể thấy tôi đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn.


Anh ta giải thích một cách vô cùng hợp lý: 


“Vừa hay chúng ta cũng vừa mới ký hợp đồng, tôi có chút vấn đề muốn trao đổi với cô.”


Tôi xem như là mình đã được Dư Nhuận Trạch nhặt về nhà.


Lúc đầu tôi cũng không có ý nghĩ như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy anh ta mở cửa, tôi quét mắt qua toàn bộ căn phòng và đếm được hơn chục con mèo.


Những con mèo này chiếm giữ bàn, ghế và thậm chí cả ghế sofa.


Có hai con mèo nhìn thấy chủ nhân của mình trở về nhà thì chạy tới chạy vòng quanh chân chúng tôi.

 

Dư Nhuận Trạch đặt vali bên cạnh cửa, sau đó chuyển con mèo trên ghế sofa tới trên bàn, rồi quay lại và nói xin lỗi với tôi:


“Mời ngồi bên này.”


Những con mèo này nhìn không có gì ấn tượng lắm, trong đó có rất nhiều loại không phải là mèo cảnh, ngoài ra còn có thể thấy được một ít vết thương đã được băng bó đàng hoàng.


Nếu không phải là được Dư Nhuận Trạch đưa đến thì tôi sẽ tưởng đây là một trung tâm cứu hộ động vật hoang nhỏ.


Dư Nhuận Trạch rót cho tôi một cốc nước ấm, sau đó kéo ra một chiếc ghế trống rồi ngồi xuống.


Anh là người có học thức rất cao, ôn hòa và bao dung, giống như ly nước ấm trong tay tôi vậy, xem ra nếu tôi không lên tiếng trước thì anh ta cũng sẽ không định phá vỡ sự yên tĩnh này.


Khoảng mười phút sau, Dư Nhuận Trạch nhận được một cuộc gọi, anh ta không phải là đang cố ý tránh mặt tôi, chỉ là sau khi nghe máy xong thì anh nói với tôi là mình đã gặp chút chuyện.


Khi nói chuyện, anh cũng có thói quen nhếch khóe môi, giọng điệu cũng giống người đó, không lộ rõ nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy vô cùng yên tâm.


Tôi bưng cốc nước ngồi cứng ngắc trên ghế, có lẽ là do có người ngoài tới nên phòng khách nhìn như thông thoáng lại có vẻ ngột ngạt. 


Sau khi cúp điện thoại, Dư Nhuận Trạch đút hai tay vào túi rồi đứng dậy và nói “xin lỗi” với tôi trước, sau đó lại giải thích rằng anh ta cần phải xử lý một số việc, cho nên nếu bây giờ mà không đi thì sẽ lỡ mất chuyến bay.


Tôi tưởng đây là lệnh đuổi khách nên đã đặt cốc nước trong tay xuống và chuẩn bị theo anh ta ra ngoài.


Nhưng anh ta lại mỉm cười giơ tay ngăn tôi lại:


 “Vốn dĩ tôi định thuê một người có chuyên môn đến để cho những con mèo này ăn, nhưng bây giờ Trần tiểu thư có thể giúp tôi được không? Phí chăm sóc cứ tính vào tiền tối nay nghỉ lại ở đây?”


Khi anh cười, lông mày cũng nhướng lên, trên mặt có chút trẻ con không phù hợp với lứa tuổi, có lẽ anh ta cũng cảm thấy không thích hợp nên không cười nữa, nhưng độ cong của môi vẫn còn.


Mũi tôi đột nhiên có chút tắc nghẽn, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.


Vốn dĩ tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ khóc, nhưng vì lòng tốt quá mức của người đàn ông này đã đánh vào tim tôi, trái ngược lại với những thứ cảm xúc vốn đang trên bờ vực sụp đổ đã vỡ vụn từ trước.


Tôi để mình ngồi xuống ghế sofa và cúi đầu cảm ơn anh.


Ánh mắt Dư Nhuận Trạch treo trên người tôi một lúc, sau đó nhướng mày rồi thở dài:


 “Thật sự là không có cách làm khó cô mà.”


16.


Anh “Ồ” một tiếng rồi bước tới nắm lấy bàn tay đang buông thõng ở thành ghế sofa của tôi, dường như có chút thân mật, sau đó anh lấy trong ví ra mấy tờ tiền rồi để vào tay tôi:


“Chỗ tôi chưa từng có con gái ở qua, sáng mai cô hãy đi mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày. Còn nữa, mật khẩu ở cửa là 113321.”


Anh nhanh chóng buông tay tôi ra, dường như đang cảm thấy quá xấu hổ, anh dừng lại một chút, sau đó nói: “Nếu quên thì có thể nhắn tin hỏi tôi.”


Anh cẩn thận nhắc nhở nhưng một chữ tôi cũng không nghe lọt, chỉ thấy trái tim như có thứ gì đó nhẹ nhàng lướt qua rồi chạm tới điểm cuối cùng.


“Dư Nhuận Trạch.”


Tôi ngước mắt lên gọi anh ta, hình như người đàn ông có vẻ ngẩn ngơ, đứng im tại chỗ.


Tôi chợt đứng dậy rồi vươn tay ôm lấy anh, kiễng chân lên, muốn áp vào môi anh để có được giây phút sung sướng đó.


Ánh mắt Dư Nhuận Trạch sửng sốt trong giây lát, anh không đẩy tay tôi ra mà lại quay mặt đi.


Tôi cần chuộc lỗi.


Dù không có sự quan tâm nào bằng lời nói thì cũng không có sự lo lắng nào vượt quá giới hạn.


Nhưng đêm nay, chính là anh ta.                   


Dư Nhuận Trạch cúi đầu nắm lấy cánh tay tôi, ánh mắt anh rơi vào con mèo đen đang cuộn tròn trên ghế, giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh và tự chủ:


“Trần Châu Châu, dáng vẻ này của cô trông thật giống như khi tôi nhặt được nó vào một đêm mưa, lúc ấy cả người nó đầy vết thương và phần đuôi cũng đã bị dập nát.”


Giọng điệu của anh rất dịu dàng, trái tim tôi dần dần lạnh đi, nhưng mặt tôi lại vô cùng nóng vì bị từ chối trước sự bồng bột này. 


Dư Nhuận Trạch cúi đầu, nghiêm túc nhìn vào mắt tôi, không biết có phải do tôi tưởng tượng không, nhưng giọng điệu của anh ấy rất mềm mại.


“Nó bị người khác đánh đập thành như vậy, nhìn thấy ai cũng sợ hãi. Thậm chí lúc băng bó cho nó, tôi còn bị cào hai phát.”


Anh chợt cười lớn: “Nhưng sau khi vết thương bình phục, nó vẫn cố gắng lấy lòng con người để tìm lại một chút ấm áp không thể chạm tới.”


Dư Nhuận Trạch nói xong thì vòng tay qua lưng tôi rồi nhẹ nhàng an ủi, hơi ấm trong lòng bàn tay anh xuyên qua lớp vải áo len mỏng, thấm vào lưng tôi.


“Trần Châu Châu, con người rất yếu đuối, nhưng chỉ cần cô còn sống thì luôn có vô số con đường có thể đi. Cô sẽ không giống nó, mà cũng không phải nó.”


Dư Nhuận Trạch đến thành phố khác để công tác, sau ngày thứ hai ở trong nhà anh ta, vốn dĩ tôi định về nhà thu dọn đồ đạc, nhưng lại sợ Cố Duẫn Bạch vẫn còn ở đó, cho nên liền do dự một lúc.


Lúc này, tôi nhận được điện thoại của chị Trình, chị hẹn tôi ra gặp mặt.


Tôi không muốn tiếp xúc với Cố Duẫn Bạch nên đang định từ chối chị ấy thì lại nghe chị ấy nói Cố Duẫn Bạch phải nhập viện.


Tôi im lặng một lúc: "Chị Trình, chị đã nghe qua câu chuyện 'Sói đến rồi' chưa? Chị hãy nói với Cố Duẫn Bạch rằng vở kịch này đã được diễn hai lần rồi, anh ta không thấy mệt, nhưng tôi thì thấy mệt.”


Chị Trình thở dài và nói với tôi bằng giọng nghiêm túc: "Là thật, Châu Châu, Duẫn Bạch cậu ấy… có thể không còn nhiều thời gian rồi.”


Ngón tay đang định ấn điện thoại của tôi khựng lại, trong đầu tôi nhất thời hỗn loạn, nghe giọng điệu của chị Trình cũng không hề giống như đang nói dối, đến cùng thì Cố Duẫn Bạch đã xảy ra chuyện gì vậy?


Khi tôi và chị Trình gặp nhau, chị Trình nói rằng Cố Duẫn Bạch đã nhờ chị ấy chuyển phần lớn tài sản đứng tên anh ta sang cho tôi.


Chị đưa cho tôi chiếc chìa khóa quen thuộc cùng với một tập tài liệu.


Tôi lấy chìa khóa và nói sau khi chuyển hết đồ đi thì sẽ trả lại, còn hợp đồng chuyển nhượng tài sản thì tôi sẽ không ký.


Cho dù đây có là sự áy náy của Cố Duẫn Bạch hay thủ đoạn mới của anh ta, lần này tôi sẽ không bị lừa nữa đâu.


Trước khi rời đi, chị Trình đã ngăn tôi lại, đôi mắt chị đỏ hoe ngấn nước muốn hỏi tôi có thể đến bệnh viện thăm Cố Duẫn Bạch hay không.


Chị kể rằng Cố Duẫn Bạch bảo chị giấu chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn là không chịu nổi.


Tôi nói mình sẽ cân nhắc và chào tạm biệt chị Trình.


17.


Sau khi rời khỏi Cố Duẫn Bạch, có lẽ tôi sẽ không bao giờ gặp lại ai trong cái vòng tròn này nữa.


Tôi liên hệ với người trung gian rồi thu dọn đồ đạc và chuyển đến căn nhà mới thuê, sau đó đi gửi trả chìa khóa của căn nhà đó, rồi trở về nhà vẽ tranh.


Không cần bất kỳ tài liệu tham khảo nào, dưới chiếc bút lông, một thế giới kỳ quái kéo ra đủ loại quái vật trong "Sơn Hải Kinh", dường như chỉ cần chiếc bút trong tay không dừng lại thì tâm trí có thể tạm thời thoát ly, không cần suy nghĩ gì nữa.


Tôi tự thuyết phục bản thân rằng đây là báo ứng, nhưng tôi vẫn tiếp tục tự phủ nhận lại nó và luôn đặt câu hỏi về tính chân thực của vấn đề này.


Tra tấn bản thân suốt hai ngày, cuối cùng tôi cũng tìm được địa chỉ trong chiếc túi mà chị Trình đã để lại cho tôi.


Tôi vẫn là đi gặp anh ta.


Tôi đã từng nói rằng mình sẽ xuống địa ngục cùng anh ta, vì vậy bây giờ khi nghe được tin này, tôi phải đến nhìn tận mắt mới được.


Từ khi bố mất, tôi luôn kháng cự lại bệnh viện.


Cố Duẫn Bạch nằm trong bệnh viện tư nhân, mùi thuốc khử trùng của nơi này cũng không quá nồng, sau khi đăng ký thông tin, tôi đi đến phòng điều dưỡng nơi Cố Duẫn Bạch đang ở trên tầng hai.


Điều kiện và cơ sở vật chất ở đây rất tốt, trang trí cũng rất giản dị, nhìn như thế nào cũng không thấy giống phòng bệnh.


Cố Duẫn Bạch đang nằm trên giường bệnh, tôi lại gần anh ta.


Cố Duẫn Bạch đang ngủ, người đàn ông này đang chìm sâu trên giường bệnh.


Hình như anh ta ngủ không yên giấc lắm, trong lúc ngủ cứ nhăn mày lại. Lông mày của anh ta vẫn sắc nét, nhưng khuôn mặt đã gầy và có phần biến dạng.


Dường như chỉ lúc này chúng tôi mới có thể ở chung trong một không gian mà không trả thù lẫn nhau.


Tôi nhìn đã lâu, ngay cả chân cũng có chút tê dại.


Đúng lúc này anh ta tỉnh lại, Cố Duẫn Bạch nhìn thấy tôi thì ngơ ngác một lúc, phải một lúc lâu sau mới giống như ý thức được tôi thật sự đang đứng ở đây, trên mặt mang theo một tia kinh ngạc.


“Châu Châu, em đến rồi.”


Giọng nói khàn khàn như thể vừa hút một điếu thuốc, anh ta vỗ nhẹ vào mép giường ra hiệu cho tôi ngồi xuống.


Tôi vẫn đứng đó, nheo mắt lạnh lùng nhìn anh.


“Châu Châu.”


Anh ta lấy từ trong chăn ra một hộp thuốc lá, hệt như trẻ con đang giấu kẹo.


Chỉ là động tác này tựa hồ tốn rất nhiều sức lực, Cố Duẫn Bạch che môi lại, trên mu bàn tay có đầy những lỗ kim dày đặc.


Anh ta ho liên tục, rồi nhếch khóe môi nói: “Châu Châu, châm giúp tôi một điếu thuốc lá.”


Tôi sửng sốt, bỗng nhiên nhớ lại lần đầu gặp nhau, anh ta nhướng mày nhìn những người phục vụ trong phòng rồi lại quét qua trên người tôi.


Căn phòng đầy đàn ông và phụ nữ, nhưng dưới ánh đèn nhấp nháy, anh ghé sát vào tai tôi và bảo tôi châm một điếu thuốc cho anh.


Anh ta có vẻ có chút tủi thân, cẩn thận giải thích: “Chị Trình không cho tôi hút thuốc.”


Tôi dừng lại và nhận ra rằng bản thân đã quá dễ dàng bị cuốn vào bầu không khí ấm áp đầy kỷ niệm như vậy, vì vậy trong lòng không khỏi có chút khó chịu.


“Tôi không mang theo bật lửa.” Nói xong tôi mới phát hiện giọng mình đã khàn đi.


18.


Giây tiếp theo, cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng.


Sau khi im lặng hồi lâu, Cố Duẫn Bạch đã tự mình nói ra rất nhiều chuyện, phần lớn đều xảy ra khi tôi ở bên anh ta, còn có một số chuyện mà tôi không nhớ rõ lắm.


Khi anh nói, đôi mắt lấp lánh sáng ngời, mỗi lời nói đều như một báu vật quý giá.


Nói về bệnh tình của mình, anh ta chỉ cười nói rằng đó chỉ là vết loét dạ dày và bảo tôi đừng lo lắng.


Tôi im lặng, làm sao tôi có thể lo lắng được, anh ta hoàn toàn nghĩ nhiều rồi.


Tôi không muốn nghe nữa, cho dù là lúc này anh ta đang cố dùng những lời nói trìu mến như vậy để kéo tôi xuống vực sâu mang tên "Cố Duẫn Bạch". 


“Tôi còn có việc, đi trước đây.”


Tôi không giấu được sự hoảng sợ, cũng không dám nhìn anh ta nữa mà vội vàng đi về phía cửa.


“Châu Châu, có thể ôm tôi một lần nữa được không?”

 

Loading...