Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cố Duẫn Bạch, Anh Nợ Tôi Một Mạng - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Đột nhiên có tiếng cầu xin từ phía sau, âm thanh nhỏ đến mức không thể nghe thấy.


Thực ra tôi có nghe thấy nhưng đã giả vờ như không để ý rồi vội vàng mở cửa bỏ chạy.


Khi xuống lầu, tôi không nhịn được nữa mà ngồi xổm xuống lan can.


Loét dạ dày? Tôi biết, Cố Duẫn Bạch đang lừa tôi. Tôi có linh cảm rằng đây là lần cuối cùng tôi gặp anh ta.


Cố Duẫn Bạch sắp chết rồi.


Tôi nghĩ rằng sau khi xác nhận tin tức thì sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.


Thế nhưng, sau khi nhận được tin tức đó, tôi đã không thể kiềm chế được bản thân, cứ cảm thấy có một cơn đau âm ỉ chạy trong người.


Tôi đứng trong bệnh viện rất lâu và tự hỏi thế giới này thật sự có thần linh sao?


Tại sao trên thế giới này lại có nhiều người như vậy? 


19.


Hai ngày sau, Dư Nhuận Trạch trở về sau chuyến công tác và chính thức làm việc với studio của chúng tôi về việc hợp tác trong triển lãm Diễn Giang.


Sau khi ký hợp đồng, anh ta hỏi tôi có muốn thử hẹn hò với anh ta không, tôi thực sự hoảng sợ và né tránh câu hỏi đó.


Cũng không biết từ khi nào tôi bắt đầu quen với việc có thêm một người như vậy vào cuộc sống đơn điệu của mình.


Nó không giống như một tình bạn, cũng không có vẻ gì giống cái gọi là tình yêu.


Dư Nhuận Trạch nói rằng anh ta sẽ đợi cho đến khi tôi có thể chính thức mời anh bước vào cuộc đời tôi.


Mấy ngày nay, tôi bận rộn biên soạn những bức tranh trong bộ “Biết Vị”, dường như tôi đang dần bù đắp lại mảnh ghép còn thiếu trong lòng.


Cho đến một ngày trước khi cuộc triển lãm tranh ở Diễn Giang bắt đầu, chị Trình đã gọi điện cho tôi và mời tôi đến dự đám tang của Cố Duẫn Bạch.


Tôi cắn môi im lặng hồi lâu, sau khi cân nhắc kỹ càng thì mới nói với chị ấy là không cần.


Mặc dù tôi đã mong đợi điều ấy từ rất lâu rồi nhưng khi người đó thực sự biến mất khỏi thế giới này, tôi chỉ cảm thấy trong lòng thật trống rỗng.


Tôi lấy cớ giúp Dư Nhuận Trạch trong cuộc triển lãm tranh để lấp đầy thời gian của từng ngày.


Sau cuộc triển lãm, khi Dư Nhuận Trạch đến gặp tôi, anh ta đã hỏi tôi có chuyện gì vậy. Hoá ra anh đã phát hiện ra tôi bất thường kể từ mấy ngày trước.


Tôi dùng khuôn mặt tái nhợt để hỏi anh có muốn xem phim với tôi không.


Dư Nhuận Trạch có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng anh ta đã nhanh chóng đồng ý.


Chúng tôi cùng xem bộ phim "Đứa trẻ ngốc" trong phòng khách.


Tôi gần như gục ngã trong lúc xem phim và phải gián đoạn nhiều lần, nhưng tôi vẫn ngoan cố xem kỹ từng cảnh một.


Đèn trong phòng khách không bật, khi xem đến cảnh dưới nước, tôi gần như toát mồ hôi lạnh và run rẩy không kiềm chế được.


Dư Nhuận Trạch không biết làm cách nào để dỗ dành tôi.


Chúng tôi đã dành bốn tiếng để xem đi xem lại một bộ phim mà tổng thời gian của nó còn chưa đầy hai tiếng.


Nhưng tôi biết rằng chỉ có xem đi xem lại và làm bản thân tê liệt thì tôi mới có thể tìm kiếm lại được tầng hận thù đó và sẽ không còn cách nào để xoa dịu được nỗi buồn do cái chết của Cố Duẫn Bạch gây ra.


Cuối cùng tôi cũng bình tĩnh lại và chìm vào giấc ngủ sâu.


Không có gì ngạc nhiên khi trong giấc mơ tôi lại nhìn thấy anh ta - Cố Duẫn Bạch.


Bốn phía đều là những đám sương mù đen, chỉ có một chút màu trắng.


Cố Duẫn Bạch đã nói lời tạm biệt với tôi trong mảnh màu trắng quỷ dị đó.


Anh nói: “Châu Châu, tôi phải đi rồi.”


Tôi muốn đưa tay nắm lấy góc áo của anh, nhưng anh lại lùi thêm một bước, toàn thân anh mỏng manh đến mức tưởng chừng như chỉ một giây sau, anh sẽ cùng xương cốt của mình cháy thành tro.


Đôi mắt anh vẫn rất đẹp, trong ánh sáng trắng, hàng mi cong cong không thể đóng lại, vô cùng chói mắt.


Tôi vẫn không bắt được anh ta, anh ta đã trốn thoát trong giấc mơ của tôi, hay nói đúng hơn là trong cuộc đời tôi…..


Và cuối cùng, tôi đã sẵn sàng để anh ra đi và cũng bỏ qua cho chính bản thân. Tôi tỉnh dậy từ một giấc mơ lớn.


Trong phòng ấm áp, tôi nhảy xuống giường rồi dùng cây lau nhà bằng bông đẩy cửa phòng ngủ.


Dư Nhuận Trạch nghe thấy tiếng mở cửa liền từ trong bếp đi ra, khi anh nhìn thấy tôi với mái tóc rối bù thì nheo mắt cười và ra hiệu cho tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiểu Châu, tuyết rơi rồi.”


Tôi sửng sốt một lát, vô thức hỏi anh: “Có ai tới nhà không?”

 

Anh ta giật mình một chút rồi lắc đầu.


Sau khi nhận được câu trả lời, tôi bỗng cảm thấy như có một vật nặng rơi xuống đất và cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.


Ồ, không có ai đến đây.


Người đàn ông đứng ở cửa bếp, khóe môi dần dần cong lên: "Muốn ăn lẩu không? Là loại rất cay."


Tôi nhìn Dư Nhuận Trạch đang đeo một chiếc tạp dề James Bear có in cổ áo màu xám, trông thật sự không hợp với dáng người cao gầy của anh ta, thậm chí còn có chút buồn cười.


“Được.” Tôi cười lớn, rồi nhìn người đàn ông quay trở lại căn bếp nhỏ, bên trong còn có tiếng thái rau phát ra.


Ngoài cửa sổ, những chiếc xe lớn bao quanh những chiếc xe nhỏ, làm bay đi hương vị của thành phố.


Có lẽ, cuộc đời chúng ta sẽ không bao giờ là một bức tranh để cho người khác đánh giá xem độ mảnh mai của nó có vừa vặn hay không.


Nhưng tôi vẫn cảm thấy mình thật may mắn, bởi vì có thể sống một cuộc đời nhẹ nhàng, không cần phải đối mặt trực tiếp với nỗi buồn và chứng kiến những cảnh hoang tàn đằng sau ánh trăng.


Tình cờ, đây có đúng là trường hợp của bạn không?


20. Cố Duẫn Bạch (độc thoại).


Ngày được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, tôi đã suy nghĩ rất lâu.


Trần Châu Châu, có thể em sẽ không bao giờ biết rằng tôi đã bảo trợ lý cố tình tiết lộ khách sạn đó cho em.


Em nhìn xem, xem Cố Duẫn Bạch là người xấu như nào, biết rằng có một cô gái đứng đợi cả đêm trong màn đêm lạnh lẽo, nhưng tôi vẫn cứ bỏ mặc em.


Tôi chỉ muốn em tránh xa tôi ra, để em không phải nhìn tôi đi đến cuối cuộc đời, và em lại có thể có một cuộc sống khác tươi sáng hơn.


Sau này tôi nói với em rằng tôi đã yêu một người, nhưng Châu Châu, sao em lại bướng bỉnh như vậy?


Tôi đã nhờ Chu Lộ giao đống tin tức đó cho em, tôi hy vọng điều này sẽ khiến em cho rằng tôi là kẻ sát nhân đã gián tiếp giết chết bố của em, bằng cách này, em có thể sẽ không chút hối hận mà rời bỏ tôi.


Nhưng tôi không ngờ rằng, cho dù theo ý của em, bố em cũng là vì tôi mà chết thì em vẫn tới tìm tôi.


Chính mắt tôi nhìn thấy em điên loạn, mà khi bị cốc sứ trắng trong tay em đập vào trán, tôi cũng không hề cảm thấy đau đớn, không ngờ tôi lại thực sự vui mừng, tôi rất vui vì trên đời này còn có người yêu tôi như vậy.


Trước khi bất tỉnh, tôi đã đổi ý, Trần Châu Châu, tôi không muốn em rời xa tôi. Tôi của mươi năm qua không hề có sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng trong giai đoạn cuối đời, tôi nghĩ, có lẽ ông trời có thể tử tế với tôi một chút.


Em xem, Cố Duẫn Bạch quả là một người ích kỷ.


Bác sĩ cho biết tế bào ung thư trong dạ dày của tôi đã di căn đến ruột và đang ở giai đoạn cuối, cho nên khả năng phẫu thuật thành công là rất mong manh.


Nếu vẫn bảo thủ điều trị, có thể… có lẽ là có thể kéo dài thêm được ba tháng, hoặc ít hơn ba năm.


Tôi đã nhờ chị Trình bồi tôi trong một vở kịch, em sẽ không nỡ từ chối một người có vấn đề về tâm thần đâu, đúng không?


Trước đây tôi luôn bảo em phải ngoan, lại bắt còn em đợi nhiều ngày như vậy, lần này đổi lại là để tôi ngoan nhé.


Em từng nói, tôi diễn như nào cũng đều giỏi, vậy thì lần này hãy để tôi diễn thành kẻ ngốc nhé, miễn là tôi được ở bên em.


Đôi khi tôi cảm thấy, Châu Châu, em thật tàn nhẫn.


Em để tôi uống nhiều bia như vậy, rõ ràng trước đây em không chịu để tôi uống nhiều.


Thật sự rất đau, Trần Châu Châu, đầu tôi đau, bụng cũng đau, tôi quằn quại trên ghế sô pha, thật là không muốn sống nữa, nhưng tôi phải nhẫn nhịn, không được để em tức giận. 


Ngày hôm đó, tôi đã đi theo em rất lâu, tôi nhìn thấy em ăn lẩu với người đàn ông khác.


Tên anh ta là Dư Nhuận Trạch à? Tôi biết anh ta.


Tôi vừa ghen tị vừa cảm thấy buồn bã, từ khi nào mà tôi đã quen với sự tử tế của em vậy.


Nhưng tôi rất muốn em quay lại, được chứ? 


Thực ra tôi cũng có thể học cách ăn cay.


Tôi cũng để lại một lá thư, trong thư tổng cộng có hai nghìn chữ, và tôi muốn em biết rằng tôi không phải là người quay cảnh dưới nước trong "Đứa trẻ ngốc.”


Lúc đó tôi vẫn còn trẻ, vẫn biết trân trọng cơ hội.


Nhưng đến ngày quay cảnh đó, mẹ tôi lại gây chuyện trong nhà, bà là một người phụ nữ vừa đáng thương cũng vừa đáng trách.


Khi tinh thần tốt hơn thì bà coi tôi như con ruột của mình, khi tinh thần không tốt thì bà trở nên điên cuồng và vô lý.


Bị đánh mắng từ nhỏ đến lớn là chuyện thường tình, tôi chưa bao giờ có được một giấc mơ bình yên.


Bố tôi có người tình mới, bà ta cũng chỉ coi tôi là con trai trên danh nghĩa, cho nên tôi đành phải rời khỏi đoàn phim để chăm sóc cho mẹ.


Cảnh của Bắc Thanh Xuyên là do người thay thế diễn, vì đạo diễn không hài lòng nên cứ liên tục cắt và bắt đầu lại từ đầu. 


Sau này, khi chị Trình kể cho tôi nghe, tôi mới biết có một người trong đoàn đã qua đời do bệnh viêm phổi tái phát, nhưng lúc này đã quá muộn rồi. 


Nếu không phải tôi rời đoàn phim thì có lẽ bi kịch đó đã không xảy ra. Đều tại tôi.


Trong những năm đó, tôi đã khiến mọi người chú ý đến cuộc sống của em, em được nhận vào đại học, em tốt nghiệp và em cùng những người khác thành lập một studio…


Có thể em không biết rằng cách đây rất lâu đã có một người như vậy, chăm chú theo dõi cuộc sống của em, vui mừng cho em khi em vui, lo lắng cho em khi em buồn.


Nhưng mà tôi lại cảm thấy có chút tủi thân, bên ngoài đều truyền ra tôi - Cố Duẫn Bạch là một người có tiếng tăm lẫy lừng, đúng thật là nói nhảm mà.


Viết xong bức thư này, tôi nghĩ, Cố Duẫn Bạch quả thực là một người tàn nhẫn. Khi biết được sự thật chắc chắn em sẽ khóc vì tôi phải không?


Trong mắt em khi đó, Cố Duẫn Bạch chính là một thằng con hoang. Tôi sẽ để em dành cả cuộc đời còn lại cho cảm giác tội lỗi này, để em không bao giờ có thể hết lòng yêu người khác nữa.


Nhưng Trần Châu Châu, về sau hình như tôi lại yêu em nhiều hơn rồi.


Tôi đã đốt lá thư chứa đựng sự thật.


Tôi muốn em biết sự thật được bao bọc trong sự dối trá.


Bằng cách này thì cho có rời bỏ tôi, em cũng sẽ bớt đau khổ hơn vì đã bị hận thù lấn áp.


Đời này bất hạnh để em thích, chính là lỗi của tôi, Cố Duẫn Bạch.

 

Lúc nằm trên giường bệnh, lúc hấp hối, tôi chợt nhận ra rằng khi con người đang trong trạng thái xuất thần, tâm hồn họ sẽ có chút tham lam.


Em từng nói rằng tôi xứng đáng được nhận mọi thứ tốt nhất, nhưng điều mà tôi - Cố Duẫn Bạch, luôn mong muốn chính là được ở bên em, mỗi ngày đều được ở bên em.


Châu Châu, nếu như con người thực sự có kiếp sau thì tôi hy vọng người đồng hành bên em vẫn luôn chính là tôi.


Cuộc sống này, tôi buộc lòng phải làm như vậy….xin lỗi em.


HẾT TRUYỆN.

Loading...