Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

CÔ GÁI ĐẾN TỪ NĂM 1939 - Chương 2: Anh tôi bị sốt

Cập nhật lúc: 2025-07-10 22:52:31

3

 

Năm ba tuổi, Tạ Ngân Lễ mười tám.

Gia đình tổ chức lễ thành niên cho , đúng thời gian kỳ thi đại học.

nhiều khách đến nhà, ngay cả cũng trang điểm, ăn mặc lộng lẫy, mặc chiếc váy công chúa màu hồng phấn.

Khách đến đều khen dễ thương, nhưng , chỉ thể với họ.

Thế là mặt họ hiện lên vẻ tiếc nuối.

Có lẽ họ đang thương hại vì là một đứa trẻ câm.

Khách gần như đến đủ, nhưng nhân vật chính mãi vẫn xuất hiện, ba liền giao cho một “nhiệm vụ quan trọng”:

“Dung Dung, con lên gọi xuống .”

Tuy còn nhỏ, nhưng quen thuộc với ngôi nhà , lập tức lạch bạch bước từng bước nhỏ lên lầu.

Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!

phòng của Tạ Ngân Lễ ở .

Chỉ là ngờ, cửa phòng khép hờ, đóng chặt.

bước tới thì thấy bên trong vọng cuộc trò chuyện:

“Anh Tạ , em chứ, may là bà kế của sinh con gái chứ con trai. Nếu , cách ba cưng chiều con gái thế , thật sự giành gia sản với đó.”

Rồi một giọng khác chen :

“Là con trai thì chứ? Chẳng lẽ ba Tạ đem cả gia sản giao cho một đứa câm ?”

“Mà em gái thế, tại ? Không sẽ câm cả đời đấy chứ?”

“Nói đủ ?” – cuối cùng giọng của Tạ Ngân Lễ vang lên.

lúc , một cơn gió từ ban công thổi , cánh cửa phòng gió thổi bật , cũng làn gió loạng choạng.

Cửa mở toang, bên trong im phăng phắc.

Qua khe cửa, ánh mắt và họ chạm .

Một vài dường như ý thức điều gì, há miệng định thôi.

 

Tạ Ngân Lễ nhíu mày:

“Tạ Sở Dung, em lên từ lúc nào?”

thể trả lời , đúng như họ là một đứa bé câm.

lúc , tiếng ba vang lên lưng:

“Dung Dung, con vẫn xuống ?”

Có lẽ ông yên tâm, nên lên theo.

Ngay đó, ông thấy Tạ Ngân Lễ cùng đám bạn trong phòng.

“Ngân Lễ, con còn lề mề gì ở đây nữa, khách nhà đang chờ con đấy.”

Tạ Ngân Lễ , định gì đó, nhưng thôi.

Còn thì thêm nữa, để mặc ba dắt tay xuống.

Loáng thoáng lưng truyền đến tiếng ai đó thì thầm:

“Đứa bé còn nhỏ , chắc nó hiểu …”

4

Lễ trưởng thành của Tạ Ngân Lễ tổ chức vô cùng long trọng, đến mức như hoàng tử muôn vây quanh.

Sau khi khách khứa rời hết, ba đều ngà ngà say, cũng bảo mẫu đưa về phòng nghỉ ngơi.

Dưới lầu vẫn còn vang lên tiếng dọn dẹp.

Tạ Ngân Lễ nghỉ ngơi. Cậu ngoài uống rượu cùng đám bạn chí cốt, mãi đến khi trời hửng sáng mới về.

Khi tỉnh dậy, xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Trời sáng hẳn. Với một đứa bé ba tuổi như , thời gian ngủ cần nhiều hơn lớn. quen với việc tỉnh trong yên lặng.

Sau khi nhận thức bản thể , rằng trong mắt lớn, là một đứa trẻ ngoan ngoãn nhưng chút đáng thương — nháo, nghịch phá, nhưng cũng .

Bình thường là cô bảo mẫu trông , hôm nay thấy , lẽ cô rời vì việc gì đó.

quá quen thuộc với căn biệt thự , chỉ cần ở trong đây, cơ bản sẽ gặp chuyện gì nguy hiểm.

bước khỏi phòng, ngang qua phòng của Tạ Ngân Lễ, cửa khép hờ — đúng là chẳng bao giờ đóng cửa cho tử tế.

định bỏ thì bỗng khựng , bước thêm hai bước về phía cửa, xác nhận thấy một tiếng thở dốc nặng nề.

Tai .

Do dự vài giây, vẫn quyết định rón rén đẩy cửa bước .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-gai-den-tu-nam-1939/chuong-2-anh-toi-bi-sot.html.]

Trên giường đang — là Tạ Ngân Lễ. Cậu vẫn còn mặc nguyên bộ lễ phục tối qua, trong khi nhiệt độ trong phòng thấp.

Giường quá cao, thì quá thấp, trèo lên .

Một lát , dùng ghế bên giường điểm tựa để leo lên.

Hơi thở của Tạ Ngân Lễ bất thường, mắt nhắm nghiền, trông giống đang ngủ say mà là nặng nhọc, mồ hôi trán túa ngừng.

ngập ngừng đưa tay đặt lên trán .

Nóng!

Đây tuyệt đối là nhiệt độ cơ thể bình thường!

ngây vài giây, nhận sốt nặng, liền lay lay gọi tên — nhưng vẫn như , thể phát tiếng.

cố lay mạnh hơn, vẫn phản ứng.

Có thể… đang ngủ mà là hôn mê.

lập tức nhảy xuống giường chạy tìm , nhưng biệt thự lúc — vốn đông đúc hầu — thấy một ai. Ba , bảo mẫu cũng . Trong ngôi nhà rộng lớn , dường như chỉ còn và Tạ Ngân Lễ.

chạy khắp nơi trong nhà, hét lên kêu cứu, nhưng phát tiếng nào.

Căn biệt thự quá lớn, với thể của một đứa bé ba tuổi, thể chạy hết nổi.

Chạy quá vội, vấp thứ gì đó và ngã nhào, đau đến nỗi nước mắt cũng tuôn trào.

Có lẽ thể xác non nớt cũng trói buộc cả tâm hồn .

bắt đầu thấy sợ — sợ rằng Tạ Ngân Lễ sẽ gặp chuyện chẳng lành.

thích , nhưng thật sự mất thêm một nào nữa.

phân biệt nước mắt mặt là vì đau khi ngã, là vì lo sợ cho .

Trong hoảng loạn, chạy về phòng của Tạ Ngân Lễ.

Cậu vẫn tỉnh, nóng hầm hập như đặt lò lửa.

Chợt, thấy điện thoại của , lúng túng cầm lấy.

lờ mờ nhớ trong lúc lớn trò chuyện, nhắc tới điện thoại cấp cứu.

gọi 115

Sau vài hồi chuông, bắt máy:

“Xin chào, xin hỏi bạn cần chúng giúp gì?”

há miệng, nhưng lúc đó mới nhớ !

Chỉ thể phát mấy âm thanh vô nghĩa xen lẫn tiếng nấc.

Đầu dây bên vẫn nhẹ nhàng hỏi tiếp:

“Chào bé yêu, bệnh thương ? Cần xe cứu thương ?”

sốt ruột.

vẫn thể , đầu dây bên cúp máy, giọng đó càng thêm dịu dàng:

“Là bé ? Có lớn trong nhà bệnh? Nói cho chị nhé, lớn ?”

vẫn thể gì, lo lắng đến mức nước mắt trào , òa lên. thật sự sợ Tạ Ngân Lễ sẽ c h ế t.

Trong ký ức của , nhiều vì sốt cao mà qua đời như .

nhận , khoảnh khắc đó, giọng của như phá tan phong ấn.

bật , hét lớn:

“Cứu… cứu con… hu hu hu…”

Khoảnh khắc cất tiếng, sững .

Người tổng đài tiếp tục hỏi:

“Bé yêu, thế?”

vẫn thổn thức ngừng:

“Anh… nóng… gọi mãi tỉnh…”

“Bố nhà ?”

“Con tìm thấy họ…”

Khi thể , đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn. vẫn cảm thấy vui mừng, vì trong lòng chỉ là lo lắng cho Tạ Ngân Lễ.

“Bé yêu địa chỉ nhà ?”

nức nở địa chỉ.

Không lâu , xe cứu thương đến biệt thự, cuối cùng cũng ba — lúc đang sang nhà hàng xóm chơi — hoảng hốt chạy về.

Họ kinh ngạc phát hiện xe cấp cứu đậu cửa nhà .

Chạy vội nhà, thấy con gái gọi 115 để cứu con trai.

Tạ Ngân Lễ đưa lên cáng, ba ôm lấy — đôi mắt đỏ hoe — cùng lên xe cứu thương.

Loading...