Cố Tổng Thích Tự Ngược - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
1
Sau năm năm chia tay với Cố Tư Thừa, chúng tôi tái ngộ trong hoàn cảnh vô cùng éo le.
Anh ấy trở thành sếp của tôi, còn tôi lại là một nhân viên nhỏ bé trong công ty anh ấy.
Tôi và anh ấy là thanh mai trúc mã, yêu nhau một năm khi học đại học.
Lý do khiến tôi bắt đầu mối quan hệ đó là vì... dỗi.
Người mà tôi thầm mến đã tỏ tình với một cô gái khác trong lễ hội âm nhạc ở trường, tôi bị sốc nên đã đi uống rượu một mình.
Cố Tư Thừa đi tìm tôi, còn tôi thì cần một nơi để trút cảm xúc, thế là tôi đè anh ấy xuống sofa rồi hỏi:
“Cậu có muốn làm bạn trai tôi không?”
Không ngờ anh ấy lại đồng ý.
Tôi hôn anh ấy, đó là nụ hôn đầu của tôi.
Trong chuyện này tôi không ai chỉ dạy, nhưng vừa chạm môi anh, tôi đã biết phải khiêu khích thế nào.
Cố Tư Thừa từ nhỏ đến lớn đều là người kiệm lời, chậm nóng, thậm chí có chút sợ xã hội.
Người không quen thì hay nói anh ấy lạnh lùng, nhưng mỗi lần nghe vậy tôi lại cười phá lên:
“Lạnh lùng cái gì, cậu ấy chỉ là sợ giao tiếp thôi.”
Cũng như tôi, anh ấy là người thiếu kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, ngay cả hôn cũng do tôi chủ động.
Tối hôm đó chắc tôi bị chuyện của Hạ Diễn kích thích đến phát điên, lại đi ngủ với Cố Tư Thừa.
Tôi quên hết chi tiết, chỉ nhớ là... anh ấy rất dịu dàng.
Chúng tôi khá hợp nhau trên giường.
Sau đó chia tay là vì tôi thấy thân quen quá nên mất cảm giác mới mẻ.
Khi nói chia tay, tôi bảo anh ấy:
“Thân quá thì không còn thú vị nữa, cậu nói có đúng không?”
Đúng là quá tệ, tôi thật sự là một tra nữ chính hiệu, sau khi mắng bản thân hàng ngàn lần trong lòng, tôi vẫn quyết định chia tay.
Nhìn vành mắt đỏ hoe của anh ấy, tôi cũng thấy xót, nhưng đã không còn cảm xúc thì đành vậy thôi.
Dù hợp nhau trên giường, nhưng yêu mà không có tình yêu thì có gọi là yêu không?
Ngày chia tay trùng đúng hôm lễ tốt nghiệp, có người được cầu hôn ở buổi tiệc, còn tôi thì chia tay người yêu.
Đối với Cố Tư Thừa, tôi đúng là một mối tình đầu khiến người ta căm ghét.
Sau chia tay, tôi cực kỳ lúng túng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy, cứ cảm thấy mình có lỗi.
Dần dần, tôi bắt đầu tránh mặt anh, thậm chí không về nhà nữa.
Lẩn trốn suốt năm năm, đi khắp nơi, không ngờ lại gặp lại anh ấy.
Đáng sợ hơn, anh lại là... sếp của tôi.
Anh ấy trẻ tuổi, tài năng, là học bá chính hiệu, kiểu người mà ở đâu cũng được săn đón.
Còn tôi chỉ là một học sinh tệ hại, tốt nghiệp xong liền đi làm, mãi vẫn không có thành tựu gì.
Năm năm không gặp, anh ấy như biến thành người khác.
Từ một người sợ xã hội trở thành nam thần lạnh lùng.
Mỗi lần anh nhìn tôi, tôi đều cảm thấy một áp lực khủng khiếp.
Ánh mắt ấy u oán, âm u đến lạnh sống lưng.
Anh ấy đã lột xác khỏi vẻ non nớt, trở nên chín chắn, mạnh mẽ, đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt phụ nữ.
Vai rộng eo thon, cao 1m8, đẹp trai, có tiền – đúng kiểu đàn ông trong mơ.
... Nhưng là giấc mơ của người khác, không phải của tôi.
Dù đã qua năm năm, tôi vẫn cảm thấy có lỗi với anh, đến nỗi mỗi lần họp tôi đều cúi đầu, không dám nhìn anh.
Từ phòng trà đi ra xui xẻo làm sao tôi lại đâm sầm vào anh, làm cà phê đổ lên người anh...
2
Tôi nhìn anh ấy ba giây, vậy mà lại... lắp bắp, đến câu xin lỗi cũng không thốt ra nổi.
“Cẩn thận một chút.” Anh lạnh nhạt nói một câu.
Tôi sực tỉnh, áy náy nhìn anh:
“Xin lỗi, Cố tổng.”
“Trên xe tôi có một bộ vest, cô mang lại văn phòng cho tôi.” Anh đưa chìa khóa xe cho tôi, dặn một câu rồi quay người rời đi.
Tôi ngẩn người đứng đó, một lúc lâu mới kịp phản ứng.
Khi mang quần áo đến văn phòng anh, tôi gõ cửa nhưng không ai trả lời, đành đẩy cửa bước vào.
Ai mà ngờ vừa đặt bộ đồ lên bàn, cửa phòng nghỉ bỗng mở ra.
Anh nói: “Mang đồ vào đây.”
Tôi bước tới cửa phòng nghỉ, lúng túng nói: “Cố tổng, đồ của anh.”
Anh mở cửa – nửa người trên trần trụi, cơ thể săn chắc đập ngay vào mắt tôi.
Người đàn ông này thật quá mức tự giác! Năm năm trước thân hình đã khiến người ta đỏ mặt tim đập, giờ lại càng thêm phần hoang dã và cuốn hút.
Dáng người hình tam giác ngược, làn da màu đồng khỏe khoắn, từng bó cơ bắp rắn chắc, gân xanh nổi rõ trên cánh tay – từng đường nét đều khiến người ta nghẹt thở.
Tôi... nhục nhã mà nuốt nước bọt một cái.
“Diệp Lê, năm năm không gặp, cô vẫn chứng nào tật nấy.” Anh lạnh lùng nhìn tôi, giật lấy quần áo rồi “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Tôi…
Tôi làm sao mà "chứng nào tật nấy"?
Ham sắc là bản năng con người mà! Tôi không cờ bạc, không trai gái, không phạm pháp – có chút mê trai thì sao chứ!
“Cố , nếu không còn gì nữa thì tôi đi làm việc nhé.” Tôi gọi với vào.
Anh không trả lời.
Khi tôi sắp đi khỏi văn phòng thì anh từ phòng nghỉ bước ra, gọi tôi lại:
“Mang tài liệu này đến cho Giám đốc Trần bên bộ phận kỹ thuật.”
“Vâng, được ạ.”
Anh vẫn nhíu mày, như thể rất ghét tôi vậy.
Đúng là nhỏ nhen, đã năm năm trôi qua mà vẫn còn để bụng.
Trước khi tôi ra khỏi cửa, anh lại nói:
“Ngày 15 tháng sau là sinh nhật mẹ cô.”
Tôi bận quá nên quên mất, vậy mà anh vẫn nhớ.
Không trách sao mẹ tôi lại thích anh như thế, mỗi dịp lễ Tết tôi không về nhà bà cũng chẳng lo, nhưng chỉ cần Cố Tư Thừa không về, bà sẽ gọi cho tôi cả chục cuộc hỏi tại sao.
Cứ như Cố Tư Thừa mới là con trai ruột của bà vậy.
“Biết rồi.” Tôi đáp qua loa.
Mang tài liệu đến bộ phận kỹ thuật, Giám đốc Trần đang họp nên tôi ngồi chờ ở ngoài một lúc.
Một cô gái mang nước cho tôi, vừa nhìn tôi một lượt rồi hỏi:
“ Cố tổng bảo chị đến à?”
Tôi gật đầu:
“Đúng vậy.”
Cô ấy ngồi xuống cạnh tôi, giọng đầy hóng hớt:
“Tổng giám đốc các chị có bạn gái chưa?”
Tôi lúng túng nhún vai:
“Chắc là chưa.”
Đôi mắt cô gái lập tức sáng rực lên, ghé sát vào tôi nói nhỏ:
“Tốt quá rồi, xem ra là thật rồi!”
3
“Hả?” Tôi nhìn cô ấy đầy nghi hoặc.
“Chị mới đến à? Cả công ty ai cũng biết Cố tổng và giám đốc Trần là thanh mai trúc mã, còn học chung một trường đại học nữa. Hai người họ đúng là trời sinh một đôi, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, chắc không bao lâu nữa sẽ công khai tình cảm thôi.”
Linh hồn hóng hớt trong tôi lập tức bốc cháy, tò mò hỏi:
“Cố tổng thích giám đốc Trần à?”
“Tất nhiên là thích rồi, anh ấy luôn độc thân, chẳng có bạn là con gái, chỉ thân với một mình giám đốc Trần. Nghe nói anh ấy vào công ty mình là để theo đuổi cô ấy đó.”
Nói đến đây, cô ấy còn lộ ra vẻ mặt đầy ngưỡng mộ.
Nghe vậy, tôi chỉ cười cười, gật đầu:
“Vậy à.”
Nhưng mà…
Từ khi nào Cố Tư Thừa lại có thêm một thanh mai trúc mã? Sao tôi chẳng biết gì cả?
Chúng tôi còn đang tám chuyện thì cửa phòng họp mở ra.
Tôi vội đứng dậy, đứng nghiêm chỉnh sang một bên, dùng khuỷu tay chọc cô gái bên cạnh:
“Ai là giám đốc Trần?”
“Người mặc vest trắng đó.”
Trần Tĩnh Hàm thấy tôi nhìn cô ấy chằm chằm thì lộ vẻ khó chịu, bước đến trước mặt tôi, không kiên nhẫn hỏi:
“Cô tìm tôi?”
Tôi đưa tài liệu cho cô ta:
“Cố tổng nhờ tôi chuyển cho chị tài liệu này.”