Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cố Tổng Thích Tự Ngược - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Vừa nghe đến hai chữ “ Cố tổng”, lông mày đang cau lại của cô ta lập tức giãn ra, khóe môi nở nụ cười:


“Biết rồi, cảm ơn.”

 

“Không có gì.”

 

Cô ta vừa đi khỏi, tôi bĩu môi nói nhỏ:


“Chảnh ghê.”

 

Cô gái bên cạnh tôi gật đầu đồng tình:


“Ai bảo người ta có quyền chảnh cơ chứ.”

 

Rời khỏi bộ phận kỹ thuật thì cũng vừa đúng giờ tan làm. Tôi định bắt taxi về thẳng nhà, ai ngờ lại nhận được điện thoại của Cố Tư Thừa.

 

“Cô đang ở đâu?”

 

“Bộ phận kỹ thuật.”

 

“Tăng ca, đi tiếp khách với tôi.” Anh ngừng một chút rồi bổ sung: “Có thưởng.”

 

Ơ… chuyện này đâu phải việc của tôi? Lẽ ra phải là thư ký của anh ta mới đi chứ?

 

“Tôi bận việc rồi.”

 

“Việc gì?”

 

Tôi tiện miệng nói đại: “Tới tháng rồi, đau bụng.”

 

Vừa dứt lời, điện thoại lập tức bị cúp cái rụp.

 

Tsk tsk tsk, thật là vô lễ.

 

Tôi vừa đặt chân về tới nhà thì điện thoại lại reo – vẫn là Cố Tư Thừa.

 

“Còn chuyện gì nữa vậy, Cố tổng?”

 

“Xuống đây lấy đồ.”

 

“Hả?”

 

Anh bình tĩnh nói:


“Tôi đang dưới lầu nhà cô. Xuống, lấy đồ.”

 

Tôi trợn to mắt, chạy ra ban công nhìn xuống – anh thực sự đang đứng dưới lầu chung cư, tay xách một túi đồ.

 

“Sao anh biết tôi ở đây?” Tôi ngạc nhiên hỏi khi xuống dưới.

 

“Hỏi nhiều làm gì. Lấy đồ rồi lên đi, tôi còn phải làm việc.”

 

Tôi nhìn vào túi, thấy nào là miếng dán giữ ấm bụng, đường đỏ, băng vệ sinh...

 

“Ờ… cái đó… cảm ơn anh.”

 

Anh quay người định rời đi, tôi kéo anh lại, đưa trả túi đồ:


“Tôi nói dối đấy. Tôi không tới tháng, chỉ là không muốn đi tiếp khách với anh thôi.”

 

Cố Tư Thừa tức đến bật cười, sau đó bất lực lắc đầu, mệt mỏi xoa trán:


“Không cần thì vứt đi.”

 

Khi anh lái xe đi, cả người toát ra khí lạnh, tôi còn sợ anh giận quá mà đạp mạnh chân ga luôn ấy.

 

Tôi và anh đã là quá khứ rồi, giờ anh đã có người trong lòng, tôi nên làm một người yêu cũ đúng mực.

 

Câu kia nói sao nhỉ? Một người yêu cũ đúng nghĩa… nên sống như đã ch ết.

 

Tôi lại bắt đầu né tránh anh.

 

Nhưng cùng một công ty, tránh được mùng một chứ tránh sao được rằm.

 

Tôi vừa chạy kịp vào thang máy thì phát hiện – trong đó chỉ có một người: Cố Tư Thừa.

 

“Chào Cố tổng.”


Tôi lễ phép chào anh.

 

Anh thì ngạo mạn chẳng buồn để ý, không thèm liếc tôi một cái.

 

Haha, tôi đúng là thừa hơi mà còn mở lời chào.

 

Đến tầng 10, tôi vừa định thở phào bước ra, thì đột nhiên bị một bàn tay kéo ngược lại.

 

Tôi loạng choạng ngã về sau, Cố Tư Thừa đỡ lấy eo tôi, xoay người ép tôi vào góc thang máy rồi ấn nút đóng cửa.

 

“Anh làm gì vậy?” Tôi đẩy anh ra, nhưng anh không nhúc nhích.

 

Anh nắm chặt lấy tay tôi, giận dữ hỏi:


“Tại sao lại tránh mặt tôi?”

 

“Không có mà, anh nghĩ nhiều rồi.” Tôi cố làm ra vẻ nhẹ nhàng, thoải mái.

 

“Diệp Lê, đừng gạt tôi nữa.”

 

Giọng anh đột nhiên dịu lại, thậm chí còn mang theo chút gì đó như là… cầu xin.

 

Tôi bối rối, bàn tay siết lại thành nắm đấm, ánh mắt chẳng biết nên nhìn vào đâu.

 

“Cố tổng, chúng ta như thế này… không thích hợp đâu.”


Tôi quay đầu, không dám đối diện anh.

 

Anh hỏi:


“Mấy năm nay, em có từng nghĩ đến anh không? Chỉ một giây thôi cũng được.”

 

Tôi có nghĩ. Nhưng chỉ là vào những đêm khuya cô đơn, và… là nghĩ về mặt sinh lý thôi.

 

“Tôi bận mưu sinh, chẳng có thời gian nghĩ đến ai khác.”

 

Ánh mắt đầy mong đợi của anh dần trở nên thất vọng, rồi lại lạnh lẽo.

 

Cửa thang máy vừa mở – và người đứng ngay đó, lại chính là Trần Tĩnh Hàm.

 

4

 

Thấy chúng tôi như vậy, Trần Tĩnh Hàm lộ rõ vẻ nghi hoặc và giận dữ.

 

Tôi vội vàng đẩy Cố Tư Thừa ra, giải thích:


"Vừa rồi thang máy rung một cái, cảm ơn Cố tổng đã đỡ tôi."

 

Ánh mắt Cố Tư Thừa càng lúc càng chất chứa thất vọng, anh cười lạnh một tiếng:


"Không có gì."

 

Khi đi ngang qua Trần Tĩnh Hàm, tôi cúi đầu đầy chột dạ, vội vã rời khỏi đó.

 

Từ hôm đó trở đi, Cố Tư Thừa thường xuyên xuất hiện cùng Trần Tĩnh Hàm, mọi người trong công ty đều nói hai người họ đang quen nhau.

 

Cũng tốt, độc thân bao nhiêu năm rồi, anh ấy cũng nên bắt đầu lại cuộc sống mới.

 

Đến sinh nhật mẹ tôi, tôi vẫn không đến dự.

 

Bởi vì Cố Tư Thừa đến – và còn dẫn theo Trần Tĩnh Hàm.

 

Mẹ tôi gọi điện mắng tôi, hỏi vì sao ngày xưa lại chia tay với Cố Tư Thừa.

 

Bà rất quý anh ấy, từ nhỏ đã đùa rằng muốn anh làm con rể, đến giờ vẫn mong muốn gán ghép tôi với anh.

 

Nhưng chúng tôi… thật sự không hợp nhau.

 

"Mẹ à, con với anh ấy thân quá rồi, chỉ có thể làm bạn thôi."

 

"Vớ vẩn, là con lăng nhăng thì có! Gây ra cả đống nợ đào hoa, người ta gọi điện đến máy mẹ luôn đấy!"

 

"Cái gì cơ?" Tôi bật dậy khỏi giường, đầu óc mơ màng lập tức tỉnh táo.

 

Trong điện thoại, mẹ tức giận nói:


"Hôm qua có một thằng con trai gọi cho mẹ, vừa nghe đã gọi 'chị ơi', suýt nữa làm mẹ giật mình ch ết khiếp. Nói chuyện một lúc mới biết là do con – cái đứa ch

ết tiệt gây họa!"

 

Gọi tôi là chị… hình như chỉ có cậu nhóc trong quán bar.

 

Hôm đó cậu bị fan cuồng chặn lại tỏ tình trong quán bar, trông cậu sắp khóc đến nơi, tôi bèn ra mặt giải vây, nói dối cậu là bạn trai tôi.

 

Cậu ta tên là Hạ Phi, một mực đòi cảm ơn, xin số điện thoại, tôi bèn cho số mẹ mình. Không ngờ cậu ta thật sự tìm đến.

 

"Mẹ không nói cho cậu ta con đang ở đâu chứ?"

 

Mẹ cười ha ha:


"Con đoán xem?"

 

Vừa dứt lời, đã nghe giọng một cậu con trai bên cạnh mẹ:


"Dì ơi, là chị gọi đó ạ?"

 

Trời đất ơi!

 

Cậu ta thật sự đến tiệc sinh nhật của mẹ tôi!

 

Vậy chẳng phải là…

 

Cố Tư Thừa cũng có mặt ở đó.

 

Nghĩ đến đây, tôi lập tức bật dậy khỏi giường:


"Mẹ đừng nói gì bậy bạ nha, con đến liền!"

 

Mẹ tôi cười hí hửng:


"Được thôi được thôi, mau đến đi!"

 

Cái giọng rõ ràng là đang hóng hớt, chuẩn bị ngồi ăn dưa xem kịch.

 

Tôi chẳng kịp trang điểm, mặt mộc phi ra khỏi nhà.

 

Người mở cửa là Cố Tư Thừa, anh thoáng sững sờ khi thấy tôi.

 

Ngay sau đó, anh kéo tôi thẳng vào phòng vệ sinh.

 

"Tổng… Tổng giám đốc Cố."

 

Sắc mặt anh rất khó coi, đầy u ám, hỏi tôi:


"Thằng nhóc đó là ai?"

 

"Cậu ấy… chỉ là bạn của tôi thôi."

 

"Hừ, lại dối trá. Diệp Lê, miệng em có nói được câu nào thật lòng không?"

 

Tôi vừa định cãi – à không, giải thích – thì có tiếng gõ cửa, là giọng Hạ Phi và Trần Tĩnh Hàm.

 

"Chị ơi, chị có trong đó không?"

 

"Tư Thừa, hai người… đang làm gì vậy?"

 

Cố Tư Thừa hoàn toàn phớt lờ người bên ngoài, tiếp tục ép tôi vào bồn rửa tay, truy hỏi quan hệ giữa tôi và Hạ Phi.

 

Tôi chống tay lên bồn, ngửa người ra sau, cười:


"Tôi vừa cặn bã vừa lăng nhăng, chẳng phải Cố tổng đã biết rõ sao? Tôi với cậu ta thế nào, còn cần phải giải thích sao?"

 

"Diệp Lê!" Anh gầm lên một tiếng, quai hàm siết chặt, trông như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.

 

Mẹ tôi đứng ngoài cửa hét lên:


"Làm gì trong đó đấy, mau ra ngoài cho tôi!"

 

Cố Tư Thừa đứng dậy, giận dữ mở cửa, nhìn chằm chằm Hạ Phi vài giây, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.

 

Sau khi hát xong bài chúc mừng sinh nhật, tôi kéo Hạ Phi chuồn thẳng. Ở lại thêm tí nữa là tiệc sinh nhật mẹ tôi biến thành chiến trường mất.

 

Ánh mắt Cố Tư Thừa nhìn tôi lúc rời đi lạnh đến mức đáng sợ.

 

Ra khỏi nhà, tôi hỏi Hạ Phi: "Cậu tìm tôi làm gì?"

Loading...