Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cố Tổng Thích Tự Ngược - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Cậu ta cười bất lực đáp lại: “Chị đúng là không chừa cho người ta chút mặt mũi nào, từ chối thẳng thừng.”

 

Hạ Phi nói là làm, thật sự gọi đến bốn nam sinh.

 

Ba người là bạn cùng phòng cậu ta, còn người còn lại là...

 

Hạ Diễn?!

 

Nam thần tôi thầm yêu suốt ba năm!

 

Chính vì anh ấy mà tôi và Cố Tư Thừa mới dính líu rối rắm đến thế.

 

Vừa nhìn thấy Hạ Diễn, tôi lập tức cảm thấy ngại ngùng.

 

Cúi xuống nhìn lại bộ váy sexy mình đang mặc, tôi lập tức muốn tìm cái hố chui xuống.

 

Hạ Phi giới thiệu:


“Đây là anh trai tôi, Hạ Diễn.” Rồi trêu thêm: “Anh ấy mới thất tình, tôi đưa ra ngoài giải sầu.”

 

Hai người họ là anh em?!

 

Bảo sao lần đầu gặp Hạ Phi tôi đã thấy quen quen — thì ra là do cậu ta giống Hạ Diễn.

 

Hồi đại học, Hạ Diễn từng theo đuổi nữ thần một cách rầm rộ, tường confession ngày nào cũng đầy rẫy chuyện của hai người họ.

 

Nghe nói sau đó anh ấy tỏ tình thành công tại một lễ hội âm nhạc.

 

Không ngờ mối tình rầm rộ ấy, cuối cùng vẫn tan vỡ.

 

Tôi gật đầu chào: “Chào anh.”

 

Hạ Diễn nhìn tôi một lúc, bỗng bật cười: “Em là... Diệp Lê?”

 

Tôi kinh ngạc nhìn anh, lập tức căng thẳng tay chân luống cuống.

 

Anh ấy... vậy mà vẫn nhớ tôi.

 

“Là em.”

 

Hồi đại học, tôi với anh từng cùng làm trong hội sinh viên một năm, hầu như không nói chuyện.

 

Không ngờ đã năm năm rồi, anh vẫn còn nhận ra tôi.

 

Người ta nói yêu thầm là một cuộc chiến tơi bời trong lòng một người. Nhưng khi tôi gặp lại anh, sao chỉ cảm thấy lúng túng và ngại ngùng chứ chẳng có cảm xúc gì mạnh mẽ?

 

Còn không bằng cảm giác hồi hộp và xúc động khi gặp lại Cố Tư Thừa nữa.

 

Xì, sao lại nhớ tới anh ta nữa rồi?

 

Khi tôi còn đang ngẩn người, Hạ Diễn đưa cho tôi một ly rượu: “Uống không?”

 

“Uống.” Tôi nâng ly, uống cạn một hơi.

 

Anh bật cười: “Uống từ từ thôi, rượu này nặng lắm.”

 

Chúng tôi chơi trò thật hay thách, đến lượt Hạ Diễn, anh chọn thách.

 

Đám bạn cùng phòng của Hạ Phi liền ồn ào:


“Hôn một cô gái trong phòng!”

 

Mà trong phòng chỉ có mỗi tôi là con gái...

 

Hạ Diễn lắc lắc ly rượu, ánh mắt mờ ám nhìn tôi, môi cong lên: “Hôn được không?”

 

7

 

Chỉ trong khoảnh khắc đó, tôi lập tức tụt mood với đám con trai kia.

 

Kể cả là nam thần từng khiến tôi rung động.

 

Hạ Phi nghiêm mặt nói: "Đừng đem chị Diệp Lê ra đùa kiểu đó."

 

Một tên con trai cười cợt: "Chưa yêu nhau mà đã bênh vực rồi sao?"

 

Hạ Diễn nghe thấy, ánh mắt chuyển sang tôi, đầy phức tạp, như đang tra hỏi:


"Em với Tiểu Phi đang quen nhau à?"

 

Hạ Phi vội vàng xua tay:


"Chưa đâu, chị Diệp Lê không có cảm tình với em."

 

Một tên khác nhếch mép cười đểu:


"Tình cảm là do lên giường mà ra, cậu thử ngủ với cô ấy một lần xem có cảm không?"

 

Hạ Phi liếc nhìn tôi một cách dè dặt, rồi đột nhiên đập vỡ ly rượu trong tay, chỉ thẳng vào mặt hắn mắng:


"Mẹ kiếp, mồm mày sạch sẽ lại đi!"

 

Tôi chẳng tức giận, chỉ thong thả cầm một ly rượu đi tới bên tên kia, đổ thẳng vào đúng phần giữa quần hắn, rồi mỉm cười dịu dàng:


"Nhỏ thế thì đừng có ra ngoài làm mất mặt, bé như cây kim rồi còn thích ba hoa chích chòe?"

 

Tên đó đỏ bừng mặt, tức tối nhìn tôi nhưng không dám làm gì.

 

Cả phòng lập tức im bặt.

 

Mấy giây sau, Hạ Diễn bật cười hai tiếng, phá tan bầu không khí căng thẳng:


"Diệp Lê, em thật khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác đấy."

 

Đạo bất đồng, chẳng thể cùng đường, tôi đặt ly xuống rồi quay người rời đi. Hạ Phi chạy theo xin lỗi:

 

"Không liên quan đến em, em xin lỗi làm gì?"

 

"Chị ơi, là lỗi của em, không nên rủ mấy tên đó đến."

 

Tôi xoa đầu cậu ta, cười phá lên:


"Hạ Phi, giá mà em là em trai ruột của chị thì tốt biết mấy, ngoan quá trời."

 

Cậu ta thở dài:


"Thôi vậy, chị đã từ chối thẳng thế rồi, em mà tiếp tục dây dưa nữa thì cũng mặt dày quá, được rồi, từ giờ em làm em trai chị."

 

Tôi gật đầu hài lòng:


"Có tiền đồ."

 

Lúc này, Hạ Diễn cũng bước ra khỏi phòng, nói với Hạ Phi:


"Đi an ủi bạn cùng phòng của em đi, cùng ký túc xá cả mà, đừng để sứt mẻ tình cảm."

 

Anh ta rõ ràng là cố tình đuổi khéo Hạ Phi.

 

Hạ Phi vừa đi, Hạ Diễn đã từng bước áp sát tôi, ép tôi lùi đến sát tường. Anh ta cúi đầu nhìn tôi một lúc, rồi đưa tay nhấc cằm tôi lên, nhướng mày nói:

 

"Diệp Lê, em từng thích anh đúng không?"

 

Tôi tựa vào tường, gạt tay anh ta ra, trong lòng chẳng có chút gợn sóng nào, hỏi lại:

 

"Ai nói vậy?"

 

Anh ta chống một tay lên tường, thì thầm bên tai tôi:

 

"Hôm tốt nghiệp đại học, bạn cùng phòng em nói với anh — em đã thầm yêu anh suốt ba năm, đúng không?"

 

Tôi thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy."

 

Anh ta mỉm cười mãn nguyện: "Thật ra em rất xinh. Hồi đại học anh cũng để ý em rồi."

 

Nói xong, anh ta móc từ túi ra một chiếc thẻ phòng khách sạn, dùng vẻ mặt tự cho là quyến rũ, nói:


"Giúp em hoàn thành giấc mơ, muốn không?"

 

Xì!

 

Hồi đó tôi bị mù chắc?

 

Não bị mỡ lấp hay gì mà lại xem rác rưởi như này thành nam thần?

 

Tên này đúng là một thằng rác rưởi, đến một ngón tay của Cố Tư Thừa cũng không bằng.

 

Tôi đẩy mạnh anh ta ra, hừ lạnh:

 

"Hạ Diễn, anh có cần soi gương không? Vừa nhờn vừa ghê, toàn thân bốc mùi tanh tưởi. Mua ngay chai nước rửa chén về mà tẩy rửa đi. Đồ cặn bã!"

 

Chửi chưa đã, tôi còn dẫm mạnh một phát vào chân anh ta.

 

Quay người bỏ đi cực kỳ phong cách, để lại anh ta đứng chửi thề trong cơn tức giận.

 

Tôi quay lưng rời khỏi hành lang, bỗng có người nắm lấy tay tôi, tôi giật mình tát luôn một phát.

 

Một tiếng "chát" vang lên.

 

Nhìn rõ người vừa giữ tay mình, tôi sợ đến mềm cả chân…

 

8

 

“Cố... Cố...”


Anh nghiêng đầu, mái tóc gọn gàng bị cái tát của tôi làm rối tung.


“Xin lỗi, xin lỗi, tôi tưởng là kẻ xấu.”


Anh dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ má, tức giận nhìn tôi, “Bạn trai thanh mai trúc mã ch ết rồi hả?”


Anh nghiêng đầu, nụ cười nhạt đầy mỉa mai, “Diệp Lê, tôi ch ết khi nào vậy? Sao tôi không biết?”


Anh ép tôi vào góc tường, mặt lộ vẻ tức giận, nghiến răng như đang cố gắng kiềm chế cơn giận.


“Anh không phải nên ở tiệc kỷ niệm công ty sao? Sao lại tới đây?”


Anh không trả lời tôi, ngược lại lại nói một câu đầy khó hiểu: “Tôi thấy rồi.”


“Thấy cái gì cơ?”


“Hạ Diễn.” Nhắc đến cái tên đó, mắt anh tràn ngập ghen tuông và đố kỵ.


Tôi cúi đầu, cảm giác tội lỗi trào dâng trong lòng.


Từng có một thời, tôi say đắm Hạ Diễn đến mù quáng.


Ngay cả lần đầu tiên lên giường với Cố Tư Thừa, trong mơ tôi cũng gọi tên Hạ Diễn.


Chuyện đó là do Cố Tư Thừa nói với tôi khi cãi nhau.


Ở bên anh một năm, tôi chỉ xem anh là công cụ để giải tỏa.


Khi cần thì gọi điện, không cần thì chặn số.


Tôi thật không hiểu, Cố Tư Thừa đã chịu đựng một kẻ vừa tệ vừa ích kỷ như tôi bằng cách nào.


Bất kể lúc nào tôi cần, anh luôn có mặt.


Dù ngoài trời mưa như trút, gió mùa đông buốt lạnh, chỉ cần một cú điện thoại, anh sẽ không quản gian nan mà đến tìm tôi.


Tôi nói muốn xem sao băng, anh liền theo nhóm thiên văn lên núi cắm trại, bị muỗi đốt đầy người chỉ để quay lại đoạn clip sao băng cho tôi.


Tôi say rượu làm loạn ngoài đường, anh lặng lẽ đi theo phía sau, lúc tôi suýt ngã thì kịp thời đỡ lấy.


Đợi tôi làm loạn chán, mệt rồi, anh sẽ cõng tôi về nhà.


Trước mặt người ngoài, tôi làm bộ làm tịch nói rằng chỉ đang chơi đùa với anh, không có tình cảm thật.


Anh chẳng phản bác lời nào, chỉ cười gượng rồi gật đầu.


Lúc đó anh thật sự thấp hèn đến mức khiến người ta đau lòng.


Mà tôi thì chẳng hề nhận ra mình đã tổn thương anh đến mức nào.


Khi đó tôi nghĩ, nếu không phải là Hạ Diễn thì ai cũng chẳng quan trọng.

Loading...