Cố Tổng Thích Tự Ngược - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385
Cậu ta cười đáp: "Lần trước chị giúp tôi giải vây, tôi nói sẽ báo đáp chị mà."
"Không cần, sau này cậu đừng tìm tôi nữa."
Cậu đứng trước mặt tôi, nghiêm túc nói:
"Nếu tôi nói là tôi yêu chị từ cái nhìn đầu tiên, chị tin không?"
Tôi tiến lên một bước, sờ mặt cậu, cười:
"Ha, thấy sắc nổi lòng tham thì nói đại đi, đừng lôi cái gì 'yêu từ cái nhìn đầu tiên' ra làm cớ."
5
Cậu ta ôm eo tôi, kéo vào lòng, cúi đầu nói:
"Chị ơi, em thật sự thích chị."
Tôi gạt tay cậu ta ra, vén lọn tóc rối trước mặt ra sau tai, cười nói:
"Em không phải gu của chị."
Cậu ta nhíu mày, ghen tuông nói:
"Vậy kiểu như Cố Tư Thừa mới là gu của chị sao?"
Tôi sững lại một chút, lắc đầu:
"Người chị thích thì nhiều lắm, Cố Tư Thừa chắc phải xếp tận bên Pháp mới đến lượt."
"Cô Diệp, đừng tự tin quá đấy."
Ơ... sao tôi lại nghe thấy giọng Cố Tư Thừa?
Gương mặt Hạ Phi lộ rõ vẻ tủi thân nhìn ra phía sau tôi. Tôi quay đầu lại, suýt ngừng thở vì sợ.
Cố Tư Thừa đang đứng sau lưng tôi.
Anh xuống lầu từ bao giờ vậy? Giờ này không phải nên đang ăn bánh với mẹ tôi sao?
"Khụ, cái đó… Tôi chỉ đùa thôi, Cố tổng." Tôi cười khan đầy chột dạ.
Anh sắc mặt âm u, ánh mắt chuyển qua Hạ Phi, cười lạnh:
"Khẩu vị bây giờ của cô Diệp cũng chẳng ra sao."
Câu này không biết là đang chê tôi hay đang mỉa mai Hạ Phi.
Hạ Phi khoác vai tôi bằng một tay, tay kia đút túi, cười nói:
"Chị, chị đã hứa làm bạn gái em rồi, không được nuốt lời đâu nha."
Cái gì? Tôi hứa bao giờ?!
Cậu ta cúi đầu thì thầm bên tai tôi:
"Lần trước ở quán bar chị nói em là bạn trai chị, giờ em là người của chị rồi."
"Lần đó cậu bị cô gái kia tỏ tình quá gắt, tôi chỉ giải vây cho cậu thôi, được chưa?"
Cậu ta nũng nịu: "Em không quan tâm, em coi là thật rồi."
Tôi đấm một cái vào ngực cậu:
"Cậu định bám riết tôi đấy à?"
Tên nhóc Hạ Phi này rõ ràng là cố tình muốn chọc tức Cố Tư Thừa.
Và Cố Tư Thừa thì đúng là bị chọc điên thật.
Anh tiến tới kéo tôi khỏi vòng tay Hạ Phi, Hạ Phi lập tức giữ chặt tay tôi:
"Anh làm gì đấy?"
Trời ơi, cảnh tượng hai nam tranh một nữ trong phim truyền hình lại xảy ra trên người tôi?!
"Này, hai người buông ra, tay tôi sắp gãy rồi!"
Hạ Phi ngoan ngoãn buông tay.
Nhưng Cố Tư Thừa lại chơi chiêu, kéo tôi vào lòng rồi bế thẳng đi.
Hạ Phi định đuổi theo, tôi vội nói:
"Cậu đừng gây thêm rắc rối, về nhà học bài đi, chúng ta không hợp nhau đâu."
Cậu ta vẫn hét lên:
"Em sẽ không từ bỏ!"
Cố Tư Thừa nghiến răng:
"Diệp Lê, nếu em còn dây dưa với cậu ta, đừng trách anh không khách sáo!"
"Đại ca, xã hội pháp trị đấy, anh định làm gì? Học theo mấy tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết, bắt người giam lỏng à?"
Anh ném tôi lên ghế phụ, thắt dây an toàn cho tôi, liếc một cái:
"Anh không trẻ con như vậy."
"Anh đưa tôi đi đâu?"
"Về nhà anh."
Tôi vội vàng đổi chủ đề:
"Anh với Trần Tĩnh Hàm là sao vậy?"
"Không sao cả." Anh nhìn thẳng phía trước, nói câu vô thưởng vô phạt.
"Hai người định bao giờ công khai?"
Vừa nói xong, anh phanh gấp.
Tôi hoảng hốt trừng mắt:
"Cố Tư Thừa, anh bị điên à?!"
"Đèn đỏ." Anh hờ hững đáp.
Tôi ngẩng lên nhìn – đúng là đèn đỏ thật.
Xe dừng trước khu nhà anh. Tôi ngồi lì trong xe không chịu xuống, tức giận trừng mắt:
"Anh đưa tôi về nhà làm gì?"
Thấy tôi không chịu xuống, anh bế thẳng tôi lên lầu.
"Buông tôi ra, tôi tự đi được!"
"Không buông, thả ra em sẽ chạy."
Tôi...
Vào nhà anh rồi, anh mới chịu đặt tôi xuống.
"Trong tủ lạnh có đồ ăn vặt, ăn chút đi, anh đi nấu cơm."
Rốt cuộc anh định làm gì vậy?
"Tôi thiếu gì bữa cơm này sao?" Tôi nhìn anh đầy tức giận.
Anh không nói gì, ung dung bước vào bếp.
Tôi vừa đứng dậy định rời đi, anh đột nhiên hỏi:
"Diệp Lê, năm năm trước em ngủ với anh, không thấy chút nào áy náy sao?"
Tôi chịu hết nổi rồi, thật sự chịu hết nổi!
"Được, tôi không đi nữa, anh nấu cơm đi!"
Sau khi ăn xong, tôi tính chuồn, anh lại nói:
"Năm năm nay anh chưa từng yêu ai, sợ lại bị bỏ rơi."
"Được rồi được rồi, tôi không đi!"
Anh đúng là biết cách lợi dụng cảm giác tội lỗi để điều khiển tôi.
Mười giờ tối, tôi cười toe hỏi:
"Cơm ăn rồi, bát cũng rửa rồi, phim cũng xem rồi, giờ tôi về được chưa?"
Anh đột ngột nói:
"Anh không thích Trần Tĩnh Hàm, là cô ta theo đuổi anh, anh không đồng ý, nhưng cô ta cứ đeo bám. Cô ta đến nhà em là do bác gái mời."
"Hả?" Tôi khó hiểu nhìn anh, "Mẹ tôi sao lại quen cô ta?"
"Anh nói với bác ấy là Trần Tĩnh Hàm muốn cướp con rể, nên bác xin số cô ta mời tới dự tiệc. Trong bữa tiệc, bác đã nói rõ anh là con rể của bác, sau đó Trần Tĩnh Hàm khóc rồi bỏ đi."
Tôi còn biết nói gì nữa?
"Cố Tư Thừa, đừng nói với tôi là năm năm rồi anh vẫn chưa dứt khoát được?"
Anh đặt điều khiển xuống, đột nhiên nghiêng người lại, bàn tay to ôm lấy cổ tôi, định hôn tôi.
"Anh… anh làm gì thế?" Tôi đẩy anh ra, tim đập thình thịch.
Đầu ngón tay anh khẽ lướt qua môi tôi, ánh mắt đầy mê hoặc:
"Diệp Lê, anh không còn là Cố Tư Thừa mà em từng quen nữa, vậy giờ… em có thể chấp nhận anh không?"
Vừa nói anh vừa nắm lấy tay tôi, luồn vào dưới áo mình, đặt lên cơ bụng rắn chắc.
"Những gì em muốn, anh đều có."
Xong rồi… Không những tim tôi đập nhanh, mà mặt cũng đỏ bừng.
Cố Tư Thừa hồi xưa – cái người nhút nhát, sợ xã hội đó – đâu mất rồi? Tên yêu nghiệt trước mặt tôi này chắc chắn không phải anh ấy!
Tôi như bị điện giật, lập tức rút tay lại, chộp lấy túi chạy thẳng ra cửa, trước khi rời đi còn không quên chửi một câu:
"Cố Tư Thừa, anh bị điên rồi!"
6
Tôi tiêu rồi, thật sự tiêu rồi.
Dạo này tối nào tôi cũng mơ xuân, mà đối tượng lại là Cố Tư Thừa.
Chắc chắn là do hôm đó anh ta cố ý dụ dỗ tôi, nên mới khiến tôi toàn mơ mấy thứ đó.
Độc thân suốt năm năm, không đụng vào đàn ông — đúng là dễ xảy ra chuyện thật.
Để hoàn toàn xóa Cố Tư Thừa khỏi thế giới của mình, tôi rủ Hạ Phi đi uống rượu.
“Nhớ gọi thêm mấy người bạn, càng nhiều con trai càng tốt. Chị muốn ‘ăn thịt’.”
Cậu ta bật cười:
“Thôi đi bà chị, miệng thì oang oang vậy thôi.”
Hôm hẹn đi uống rượu lại trùng đúng ngày công ty tổ chức kỷ niệm thành lập, tôi phải xin nghỉ với sếp.
Sếp hỏi lý do.
Tôi trả lời: “Bạn trai thanh mai trúc mã bị xe tông ch ết, em đi dự tang lễ.”
Sếp: “Nhà bạn em làm tang lễ ban đêm à?”
Tôi đáp: “Anh ấy ch ết oan, nên chỉ được tổ chức vào buổi tối.”
Xin nghỉ xong, tôi ngủ một mạch cả ngày, đến tối trang điểm kiểu quý cô sang chảnh, mặc váy ngắn, đi giày cao gót đến quán bar.
Vừa bước vào phòng bao, Hạ Phi lập tức chạy lại, ánh mắt sáng lên khi thấy tôi.
“Chị, hôm nay chị đẹp thật đấy.”
Tôi nâng cằm cậu ta, cười nói: “Miệng ngọt lắm.”
“Vậy chị có thích không?”
Tôi cười: “Không thích.”