Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cô Út Trà Xanh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Từ khi tôi bắt đầu có trí nhớ, cô út của tôi đã không thích tôi.



Cô ấy lớn hơn tôi 12 tuổi, năm nay vẫn chưa lấy chồng.



Bà nội gần 50 tuổi mới sinh được cô út, nên luôn coi cô như bảo bối trong mắt mà cưng chiều.



Nuông chiều đủ điều, còn bắt bố tôi cũng phải cưng chiều cô ấy.



“Bảo Châu từ nhỏ đã không có cha, anh cả như cha, anh phải coi nó như con gái mà yêu thương.”



Chỉ cần nghe tên Bảo Châu cũng đủ hiểu cô ấy được cưng chiều đến mức nào.



Cô ấy không có công việc ổn định, hơn 30 tuổi rồi mà vẫn chìa tay xin tiền bố tôi để tiêu xài.



Nhưng khổ nỗi, bố và bà nội cứ quen chiều chuộng cô ấy, nuông chiều thành công chúa.



Chỉ biết ăn không ngồi rồi, chẳng có bao nhiêu bản lĩnh, nhưng tài nói xấu người khác thì một địch ba.



Đặc biệt là rất thích gây sự với tôi.



Bố mẹ tôi kết hôn muộn, trước khi tôi ra đời, họ thực sự xem cô út như con đẻ mà chăm sóc.



Hết mực yêu thương.



Nhưng từ khi tôi ra đời, bố mẹ phải chia bớt tình thương cho tôi.



Có lẽ từ đó mà cô ấy bắt đầu thấy tôi không vừa mắt.



Chỗ nào cũng muốn tranh giành, đối đầu với tôi.



Khi còn nhỏ, cô ấy ă n c ắ p tiền trong nhà rồi đổ cho tôi:

 

“Con chỉ muốn để Tinh Tinh cũng được ăn kẹo, như vậy nó sẽ không giành đồ của bạn khác nữa.”

 

Lúc đó tôi còn nhỏ, không phân biệt được đúng sai, tưởng rằng cô út thực sự thích mình, nên cứ như cái đuôi nhỏ bám theo cô ấy.



Nhưng khi lớn lên, tôi bắt đầu nhận ra, cô út thật ra chẳng hề thích tôi.



Lên cấp ba, mẹ tôi mua cho tôi một chiếc váy công chúa, cô út ghen tị.



Trước mặt bố tôi lại nói xấu tôi:



“Nhỏ xíu mà ăn diện loè loẹt thế này? Thời tụi em, đi học chỉ chăm chăm học hành, Tinh Tinh chẳng lẽ đã yêu đương rồi à?”



Bố tôi tức giận đến mức cắt váy của tôi, lôi tôi đến tiệm cắt tóc để cắt tóc ngắn kiểu con trai.



Còn dùng dây lưng đ á n h tôi cả buổi chiều, mẹ tôi cũng không ngăn được.



Lên đại học, tôi học trang điểm, nghỉ hè mặc một chiếc áo ngắn hở eo và trang điểm thật đẹp.



Vừa bước vào nhà, cô út đã châm chọc:



“Mặc đồ hở hang thế này chắc là học hư rồi ra ngoài b á n thân phải không? Đâu có giống như cô, chỉ ngoan ngoãn ở nhà.”



Bố tôi không nói lời nào, n h ố t tôi trong phòng không cho tôi ra ngoài.



Lúc đầu, tôi cũng đã từng phản kháng, nhưng dù tôi có giải thích thế nào, bố cũng nghĩ tôi đang kiếm cớ.



Thêm vào đó, bà nội luôn thiên vị con gái mình, đứng một bên châm dầu vào lửa.



Dù đúng hay sai, tất cả đều là lỗi của tôi.



Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi cố gắng hạn chế về nhà, chỉ về cho có lệ vào dịp Tết.



Chưa đến kỳ nghỉ, bố tôi đã bắt đầu gọi điện thúc tôi về nhà.



“Tinh Tinh, con lớn thế này rồi mà vẫn chưa yêu đương gì, cô con nói là cô ấy có người bạn có cậu em trai cũng đang độc thân, điều kiện không tệ, con về gặp thử đi.”



Tôi còn chưa kịp từ chối thì bố đã lập tức chặn miệng tôi:

“Con xem cô con thương con biết bao, tháng trước trong bài đăng trên vòng bạn bè con có cái túi mà cô con thích, con mang về cho cô ấy dùng đi.”



“Bố, nhưng mà...”



Tôi còn chưa nói hết câu thì đầu dây bên kia đã ngắt cuộc gọi.



Tôi mở vòng bạn bè lên, tìm đến bài đăng hồi tháng trước.



Đó là một bức ảnh tôi và cô bạn thân Lâm Dao đi uống trà chiều, trong ảnh tôi xách một chiếc túi Chanel cổ điển.



— Món quà sinh nhật mà Lâm Dao tặng tôi.



Tôi ủ rũ kể chuyện này với Lâm Dao.

 

Cô ấy phấn khích vô cùng.



Nhắc đến Lâm Dao, tình cảnh của cô ấy còn phức tạp hơn tôi nhiều.



Là người thừa kế của nhà họ Lâm, từ nhỏ cô ấy không chỉ phải tiếp nhận nền giáo dục tinh anh, mà còn phải học cả kỹ năng xé trà xanh, đấu trí với tiểu tam và chiêu thức “giữ con đuổi cha”.



Vì vậy, cô ấy đã rèn luyện được kỹ năng đấu khẩu đỉnh cao.



Lần đầu nghe cô ấy kể về cuộc đời mình, tôi cảm thấy những tình tiết tranh đấu gia tộc trong tiểu thuyết còn quá nhẹ nhàng.



Ngay khi nhập học đại học, cô ấy đã thể hiện hoàn hảo khí chất tiểu thư ngạo mạn:



“ Bản tiểu thư thích cái giường này. Đây, thẻ có mười vạn, nhân tiện dọn dẹp sạch sẽ đi.”



Nghệ thuật ngôn từ đã được nâng lên tầm cao mới vào giây phút đó.



Đặc biệt là dưới sự hỗ trợ của “mười vạn” tiền mặt.



Xin lỗi vì tôi là một con chó nhà quê.



Vì vậy, tôi trở thành tay sai đắc lực số một của cô ấy.



Mấy năm qua tôi làm trâu làm ngựa cũng là đáng lắm rồi.



Lâm Dao ra tay toàn là Hermès, Chanel, thỉnh thoảng còn rải thẻ đen tài trợ.



Trời ơi, ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của một chị đại giàu có chứ?



Ban đầu tôi chỉ vì tiền (sau khi vào đại học, do bố bị cô út thổi gió bên tai, nói là muốn rèn luyện tính tự lập của tôi, nên ngoài tiền học phí, mọi chi phí sinh hoạt đều phải tự kiếm bằng cách làm thêm).



Ấy vậy mà trong lúc mơ mơ hồ hồ, chúng tôi lại trở thành bạn thân thực sự.



Nhưng Lâm Dao tuyệt đối không phải là một tiểu thư ngây thơ trong tiểu thuyết.



Cô ấy là một bông sen đen đầy mưu mô.



Sau khi tốt nghiệp, tôi còn đang vật lộn kiếm sống thì cô ấy đã kết hôn với đối tượng liên hôn và sinh ra một cậu nhóc tên Tiểu Đậu.



Sau khi sinh con, cô ấy thiết kế để đối phương phải lòng một bông sen trắng nhà nghèo, é p đối phương phải ra đi tay trắng, còn con thì giữ lại bên mình.



Thành công thừa kế cổ phần công ty nhà chồng cùng với một khoản bồi thường kếch xù.



Cô ấy mời tôi làm trợ lý cho mình, mỗi ngày chỉ là cùng cô ấy ăn uống hưởng thụ cuộc sống.



Đây chính là cuộc sống giản dị nhưng sang chảnh của một tiểu thư nhà giàu sao?



Đúng là quá tuyệt vời.



Khi nghe nói cô út lại muốn chiếc túi cô ấy tặng tôi, Lâm Dao nheo mắt cười.



Trên khuôn mặt hiện lên vẻ phấn khích mà lâu lắm rồi tôi không thấy.



“Mùi vị trà xanh quen thuộc này, công thức quen thuộc này, từ khi tôi thừa kế công ty của bố tôi đã không còn được trải nghiệm nữa. Đúng là giống hệt thủ đoạn của đám tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, tiểu lục của bố tôi.”



Tôi đang chuẩn bị nhờ cô ấy dạy tôi cách đối phó với trà xanh.



Cô ấy phất tay một cái.



“Nói suông trên giấy thì có ích gì, phải dạy trực tiếp mới hiệu quả.”



“Dạo này tôi đang dạy Tiểu Đậu cách đối phó với trà xanh, đang lo không có ví dụ thực tế.”



“Đi, đưa tôi về nhà cậu. Lâu rồi chưa thấy trà xanh chính hiệu thế này, ngứa tay quá.”



Thế là ba người chúng tôi lên đường về nhà.



Tôi có linh cảm, năm nay ở nhà chắc chắn sẽ có một màn kịch hay để xem.



Cô út của tôi e là sẽ gục ngã trước tay của Lâm Dao thôi.



Nhưng không ngờ, hai người đó vừa gặp mặt đã lao vào đối đầu.



Nhà tôi cũng không xa, ngồi tàu cao tốc chỉ mất một tiếng, nếu đi xe thì khoảng hai tiếng rưỡi.



Lâm Dao lái xe, chúng tôi xuất phát vào buổi trưa, đến nhà thì trời đã gần tối.



Lúc vào cửa xảy ra một tình huống nhỏ.



Khoá mật mã nhà đã bị thay đổi, tôi thử rất nhiều lần nhưng vẫn không mở được, đành phải gọi điện cho mẹ.



“Mẹ ơi, cô út đang ở nhà, sao cô ấy không mở cửa cho con vậy?”



Tôi không nhịn được mà hỏi: “Cô út không có nhà riêng à? Ngày nào cũng ở nhà mình là sao chứ?”



Đầu dây bên kia bỗng im lặng, tôi đoán mẹ đã tránh mặt bố để đến chỗ yên tĩnh hơn.



“Tinh Tinh, con đừng để bố nghe thấy câu này. Để mẹ nói mật mã cho con.”



Mẹ ngập ngừng kể rõ đầu đuôi.



Hoá ra là cô út thấy mật mã cũ khó nhớ nên đã đổi thành ngày sinh của mình.



Ngôi nhà mà bố mẹ tôi vất vả mua được, cuối cùng lại dùng ngày sinh của cô út làm mật mã?



Quan trọng là bố tôi còn đồng ý chuyện này?



Trong lòng tôi lập tức trào lên một cơn tức giận.



Nghe giọng mẹ đầy bất lực, tôi không muốn làm bà khó xử.



Tôi cúp điện thoại, nhập mật mã rồi mở cửa bước vào.



Vừa vào nhà, tôi đã thấy cô út mặc một bộ đồ ngủ hở n g ự c gợi cảm, ngồi chễm chệ trong phòng khách.



Thấy tôi về, cô ấy bĩu môi rồi bắt đầu lên giọng mỉa mai, bày tỏ sự bất mãn:



“Đại tiểu thư bận rộn mà còn biết đường về à? Cả năm trời chẳng thấy bóng dáng đâu, vừa không kiếm được tiền, lại chẳng có nổi một anh bạn trai giàu có, vậy mà cũng có mặt mũi quay về đây sao?”



Tôi đặt hành lý xuống, quay qua kéo Lâm Dao và Tiểu Đậu vào nhà.



Bố mẹ đều không có ở nhà, ai mà thèm nhường nhịn cái bà già trà xanh này chứ.



Tôi lườm cô út một cái, rồi mỉa mai lại không chút nể nang:



“Cô út à, cô ba mấy tuổi rồi vẫn còn độc thân, không việc làm, không bạn trai mà vẫn sống tốt đấy thôi. Vậy thì tại sao cháu không thể đường đường chính chính về nhà chứ?”



Cô út quen thói làm mưa làm gió trong nhà, ai cũng nhịn nhường cô ấy.



Bị tôi bật lại, sắc mặt cô ấy lập tức khó coi hẳn.



Ánh mắt liếc ngang qua Lâm Dao và Tiểu Đậu, rồi lại bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.



“Nhỏ như vậy đã có con rồi hả?”



Sau đó giọng điệu chuyển sang châm chọc đầy ẩn ý: “Nhỏ như vậy mà con còn biết đi rồi, chẳng phải thứ đàng hoàng gì. Tinh Tinh, mày đúng là cái loại gì cũng dẫn về nhà được.”



Tôi bùng nổ.



Nói tôi thì không sao, nhưng động đến Lâm Dao thì không được.



Bạn thân của tôi chỉ có mình tôi mới có quyền batnat.



Tôi lập tức nổi điên, bỏ hành lý xuống rồi định lao qua cho cô ấy mấy cái bạt tai để cô ấy biết cách làm người.



Dù sau đó có bị bố mẹ mắng chửi tôi cũng chẳng hối hận.



Nhưng Lâm Dao kéo lấy cổ tay tôi, lắc đầu ra hiệu.



Tôi chợt nhớ ra: Đây là Lâm Dao cơ mà, là một người từng trải sở hữu tài năng đấu võ mồm đỉnh cao.



Cô út lần này coi như đá nhầm tấm thép rồi.



Chỉ thấy Lâm Dao cười mỉm, bình thản nhìn cô út:



“Cô ơi, cô cũng lớn tuổi rồi mà chưa lập gia đình, có phải là vì cơ thể có bệnh gì không vậy?”



Một câu nói nhưng đ á n h trúng cả hai điểm nhạy cảm của cô út.



Vừa lớn tuổi, vừa có bệnh.



Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.



Sắc mặt cô út càng tệ hơn.



Nhưng Lâm Dao nào để ý, giọng điệu vẫn ngọt ngào như mật:

 

“Tinh Tinh à, sao cậu không nói sớm là cô bị bệnh? Nhà tôi có bệnh viện chuyên trị cái này đấy.”



“Cô cái gì mà...”



Cô út tức đến mức suýt nhảy dựng lên.



Nhưng Lâm Dao đâu cho cô ấy cơ hội phản bác.



Trong giây tiếp theo, nụ cười trên mặt Lâm Dao biến mất, giọng nói mang theo chút đ e d ọ a:



“Cô đã nghe nói đến bệnh viện số 8 ở thành phố S chưa? Nơi đó chuyên trị những người có vấn đề về đầu óc, không phân biệt rõ đúng sai. Mẹ kế của tôi hiện đang ở đó đấy, nếu cô vào đó chắc sẽ trở thành bạn tốt của bà ta thôi.”



Giọng nói nguy hiểm đến mức khiến cô út sững người.



Cô ấy để lại một câu “Đợi bố mày về thì mày biết tay tao” rồi chạy thẳng vào phòng.

 

1-0

 

Ván đầu tiên, cô út thua toàn diện.

 

Không tốn chút công sức nào.



Tôi giơ ngón tay cái về phía Lâm Dao: “ Tuyệt lắm!”




Nhưng nếu cô út nhà tôi dễ đối phó như vậy thì tôi đã không phải chịu ấm ức rồi.



Khi bố tôi ở nhà, cô ấy giả vờ yếu đuối để lấy lòng thương hại, tỏ ra như đang lo lắng cho tôi, nhưng thực chất lại ngấm ngầm gây khó dễ cho tôi đủ điều.



Có một năm học đại học, tôi về nhà ăn Tết nhưng không có tiền đi tàu cao tốc, nên phải đi xe khách suốt đêm.



Sự xóc nảy trên đường cùng với đủ thứ mùi hỗn tạp trên xe khiến tôi không thể nào chợp mắt nổi.



Ngày hôm sau, tôi với đôi mắt thâm quầng trở về nhà, vừa về đến nơi đã ngã lăn ra ngủ. Thấy phòng khách quá bừa bộn, tôi còn cố dọn dẹp qua một lượt rồi mới đi ngủ.



Không ngờ, khi bốmẹ hỏi chuyện, cô em gái nhỏ của bố không chỉ nhận hết công lao của tôi, mà còn nhân cơ hội nói xấu tôi:



“Chắc là  Tinh Tinh mệt quá nên vừa về đến nhà đã ngủ rồi. Không giống em, trời chưa sáng đã dậy dọn dẹp nhà cửa. Thật ngưỡng mộ Tinh Tinh, có bố thương yêu, về nhà là có thể ngủ thoải mái.”



Ý cô ấy muốn nói rằng mình không được bố yêu thương, nên phải nương nhờ nhà người khác, phải làm việc nhà.



Ngày hôm đó, tôi bị đánh thức bởi tiếng đạp cửa rất lớn của bố.



Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị kéo ra xin lỗi cô ấy.



Khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, tôi lao tới t á t cô ấy một cái và mắng: “Tiền Bảo Châu, đồ ngu, tôi chọc gì tới cô hả? M* nó!”



Màn kịch kết thúc bằng cú đ á vào n g ự c tôi của bố.



Từ đó trở đi, tôi hoàn toàn hiểu rằng, trong mắt bố, tôi mãi mãi không phải là người quan trọng nhất.



Cô em gái nhỏ của bố mới là người quan trọng nhất.



Cả nhà chỉ có mẹ là lo lắng cho tôi, nhưng tính bà quá nhu nhược.



Làm nội trợ bao nhiêu năm, tiếng nói trong nhà dần dần mất đi.



Hơn nữa, bà nội luôn ghét bỏ mẹ vì nhiều năm như vậy chỉ sinh được một đứa con gái là tôi.



Những lời thao túng tinh thần (PUA) lâu dài từ nhà chồng khiến mẹ không thể ngẩng mặt lên được.



Dù mẹ thương tôi, nhưng cũng chẳng thể làm được gì.



Không biết phản kháng mà cũng không đủ sức phản kháng.



Bố nói gì thì là như vậy.



Trong nỗi đau đớn, tôi âm thầm quyết định sau khi tốt nghiệp đại học sẽ thoát khỏi cái nhà này.



Khi bố không ở nhà, cô út thậm chí còn lười đóng kịch.



Đối với những lời mỉa mai của cô ấy, tôi hoặc là đáp trả trực tiếp, hoặc là làm như không nghe thấy.



Dù vậy, đến khi bố mẹ trở về, cô ấy vẫn sẽ tìm cách ngấm ngầm mách lẻo.



Quả nhiên.



Khoảng một giờ sau, bố tôi vừa mua xong đồ ăn về đến nhà, thì cô út rất đúng lúc kéo một cái vali từ trong phòng bước ra.



Đôi mắt đỏ hoe, trông như vừa bị ứ c h i ế p vậy.



Bố tôi vội vàng chạy đến cản lại, hỏi đã xảy ra chuyện gì.



Cô út rụt vai lại, ấm ức vừa khóc vừa kể lể:



“Có lẽ Tinh Tinh nói đúng, trong nhà này em chỉ là người ngoài. Em đã lớn tuổi mà vẫn chưa lập gia đình, làm gánh nặng cho cả nhà anh, tất cả là lỗi của em. Nếu không có em, anh hẳn sẽ sống rất hạnh phúc.”



“Em biết Tinh Tinh không thích em, nhưng em không cố ý. En chỉ muốn tốt cho Tinh Tinh, vì con bé đã lớn rồi mà vẫn chưa có bạn trai. Lẽ nào cũng phải giống như em, một cô em gái vô dụng hơn 30 tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình sao?”





Nói xong, cô út ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn bố tôi:

“Anh à, em đi đây. Trên đời này rồi cũng sẽ có chỗ để em nương thân. Cùng lắm là em về ở nhờ mẹ một thời gian.”




Sắc mặt của bố tôi rõ ràng trở nên xanh mét, trong mắt tràn đầy giận dữ nhìn chằm chằm tôi.



Đang định mở miệng nói gì đó thì cô bạn thân của tôi bỗng dẫn theo Tiểu Đậu từ trong nhà vệ sinh bước ra.



Nhìn thấy bộ dạng như lê hoa đái vũ của cô ấy, bạn thân của tôi lập tức giả vờ hiểu chuyện mà cầm lấy chiếc vali từ tay cô ấy:



“Cô ơi, sao cô lại khách sáo như vậy. Biết con đến là lập tức nhường phòng, con đã nói rồi mà, con với thằng nhóc nhỏ này ngủ tạm dưới đất trong phòng của Tinh Tinh là được rồi. Cô còn thương con như vậy, con thật sự cảm động quá đi.”



“Chả trách Tinh Tinh lại nói người mà cả nhà yêu quý nhất chính là cô út. Cô thật sự tốt bụng đến mức làm con muốn khóc luôn ấy.”



Tôi đứng một bên, há hốc mồm kinh ngạc.



Cái quái gì thế này, kịch bản kiểu gì vậy trời?



Nói rồi, Lâm Dao còn giả vờ xúc động lau đi giọt nước mắt vốn không hề tồn tại nơi khóe mắt.



“Làm sao con có thể phụ lòng cô được chứ? Tiểu Đậu mau cảm ơn bà ngoại đi nào.”



Tiểu Đậu đứng bên cạnh cười ngọt ngào, giọng nói dễ thương vang lên: “Cảm ơn bà ngoại, bà ngoại thật tốt.”



Lâm Dao và Tiểu Đậu phối hợp ăn ý, từng câu từng chữ đều gọi cô út là “bà”, khiến sắc mặt cô út cứng đờ.



Những lời nói bâng quơ nhưng lại nâng cô út lên cao vời vợi.



Ngay cả bố tôi cũng có chút do dự: “Bảo Châu, em…”



Có lẽ hình tượng dịu dàng, biết thấu hiểu mà cô út xây dựng bấy lâu đã ăn sâu vào lòng người.



Bố tôi chẳng nghi ngờ gì mà tin luôn, thậm chí còn nghĩ cô út thực sự quá tốt bụng.



Cảm giác tự mình hại mình chắc chắn rất khó chịu.



Cô ấy n g h i ế n răng n g h i ế n lợi, nhưng lại phải cố gắng duy trì hình tượng người tốt mà mình đã tạo dựng.



“Đúng là có chuyện như vậy, nhưng chủ yếu vẫn là vì Tinh Tinh không thích em. Em còn ở đây làm gì để người ta ghét nữa chứ?”



Nói xong, cô ấy ấm ức đến mức rơi một giọt lệ.



Kết hợp với lớp trang điểm tinh tế khiến gương mặt cô ấy càng thêm đáng thương.



Thấy bố lại chuẩn bị trừng mắt nhìn mình.



Ở góc độ không ai thấy, Lâm Dao lén giơ tay ra hiệu cho tôi.



Tôi ngẩn người một lúc rồi nhanh chóng hiểu ra.



Cúi đầu, rụt vai lại tỏ vẻ tủi thân.



Nhớ lại tất cả những chuyện buồn trong đời.



Khi ngẩng lên, nước mắt đã lưng tròng nơi khóe mắt.



“Sao con có thể không thích cô chứ? Từ nhỏ đến lớn, những lúc bố mẹ không ở nhà đều là cô chăm sóc con mà.”



Nói rồi, tôi tiếp tục khẳng định:



“Người con thích nhất chính là cô.”



Quả nhiên, sắc mặt bố dần dần dịu lại.



Nhưng cô út thì cuống lên:



“Con nói nhảm!”



Nói xong, như thể vừa nhận ra điều gì, cô ta cúi đầu.



Trước mặt bố tôi, cô ta luôn là người dịu dàng, hiểu chuyện. Những lời lẽ thô tục như vậy chưa bao giờ thốt ra.



Bố tôi cũng vì nghĩ rằng cô ta tính tình hiền lành nên luôn thiên vị cô ta.



Vậy mà chiếc mặt nạ dịu dàng giờ đây đã bị lột xuống rồi sao?



Để không lộ ra nụ cười đắc ý, tôi cúi đầu giả vờ đau buồn.



“Người con thích nhất là cô mà. Chỉ là con lo cô cô đơn lẻ loi, nên mới hỏi thăm chuyện tình cảm của cô gần đây, không ngờ lại bị cô hiểu lầm.”



Bố tôi dường như không ngờ sự việc lại diễn biến theo cách này.



Ông nhìn tôi, rồi lại nhìn cô ta, chuẩn bị nói một câu hòa giải:

 

“Vậy thì…”



Lời còn chưa dứt, thì Tiểu Đậu đã kinh ngạc hét lên: “Mẹ ơi, cái vali này nhẹ quá, con còn tự nhấc lên được cơ!”



Lâm Dao thử dùng một tay nhấc chiếc vali lên, rồi thắc mắc nhìn về phía cô ta.



“Cô ơi, có phải cô quên dọn đồ không vậy?”



Hóa ra cô út chỉ mang một cái vali rỗng để giả vờ rời đi, ai ngờ bị vạch trần ngay tại chỗ.



Khuôn mặt cô út hết trắng rồi lại xanh, ấp úng nửa ngày không nói nên lời. Cuối cùng vẫn là Lâm Dao giải vây.



“Con hiểu rồi, chắc là cô vội quá nên quên thu dọn đồ thôi. Không sao cả, con có thể đợi được mà.”



Nói rồi, Lâm Dao đẩy vali đến trước mặt cô út, dịu dàng đề nghị cô út quay lại phòng thu dọn đồ đạc.



Cô út đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đành phải vào phòng bỏ thêm đồ vào vali rồi không quay đầu lại mà rời khỏi nhà.



Ngay cả khi mẹ tôi đề nghị gọi xe giúp cô ta, cô ta cũng chẳng thèm đáp lại.



Chỉ là trước khi đi, cô ta trừng mắt nhìn tôi và Lâm Dao một cách đầy căm hận.



Bố tôi lúc này đã bị Tiểu Đậu chọc cười không ngớt. Nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, ông mới thắc mắc:



“Hình như cô của con trông không được vui cho lắm nhỉ?”



Lâm Dao vỗ nhẹ lên tay tôi rồi lên tiếng trước: “Chú à, chắc là chú nhìn nhầm rồi. Con và cô quan hệ tốt lắm, cô còn đặc biệt nhường phòng cho con ở mà~”



Thật là quan hệ tốt á? Lâm Dao, cậu đúng là nói dối không chớp mắt mà!

Loading...