Thông báo
🔥SUU TRUYEN ĐÃ HOẠT ĐỘNG TRỞ LẠI. CHÀO MỪNG CÁC BẠN ĐÃ ĐẾN VỚI WEBSITE ĐỌC TRUYỆN CHỮ HÀNG ĐẦU.🔥
- Nếu bạn muốn sở hữu 1 website đọc truyện chữ như Suu Truyện thì hãy liên hệ telegram @devdark07. Hoặc qua mail: devdark383@gmail.com

Cô Út Trà Xanh - Chương 2

Cập nhật lúc: 2025-05-14 15:12:59
Lượt xem: 385

Cô út xách hành lý rời đi trong vẻ ủ rũ.



Bóng lưng ấy thật sự thảm hại hết mức có thể.



Khi không còn cô út ở nhà, bầu không khí trong gia đình rõ ràng nhẹ nhõm hơn hẳn. Lâm Dao dẫn theo Tiểu Đậu trực tiếp xâm nhập vào “nội bộ” của bố mẹ tôi.



Trong lúc tôi đang dọn dẹp phòng, Tiểu Đậu đã bắt đầu gọi “ông” và “bà” liên tục.



Bố mẹ tôi cười đến nỗi cả mặt nhăn nhúm lại vì vui sướng.



Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.



Thật ra, khi cô út không có ở nhà, gia đình chúng tôi cũng không phải lúc nào cũng căng thẳng như dây đàn.



Dù bố tôi nghiêm khắc với tôi, nhưng cũng không đến mức không phân biệt đúng sai.



Chỉ cần gặp phải chuyện liên quan đến cô út và bà nội, ông liền như mất trí vậy.



Nhìn đâu cũng thấy tôi không vừa mắt.



Trong mắt tôi, đó chính là lòng hiếu thảo mù quáng.



Nhưng mỗi khi tôi cố gắng lý luận với ông, ông liền cứng cổ cãi nhau với tôi xem ai to tiếng hơn:



“Bà nội con đã lớn tuổi như vậy rồi, còn có thể sống những ngày tháng thoải mái được bao lâu nữa? Cô con từ nhỏ đã được nuông chiều thành như vậy, nhưng bản tính cô ấy không xấu, con quên rồi sao? Hồi nhỏ toàn là cô đưa con đi chơi đấy thôi!”



Tôi bĩu môi.



Đúng là đưa tôi đi chơi, nhưng lần nào gặp chuyện cũng là tôi bị mắng, lần nào bị đ á n h cũng là tôi!



Bố tôi tốt nghiệp đại học rồi vào làm trong cục thuế.

 

Là công chức, những mối quan hệ trong chốn quan trường còn phức tạp hơn nhiều so với chuyện gia đình.



Tôi không tin là bố không nhìn ra được diễn xuất vụng về của em gái mình. Chỉ là ông thiên vị và cố tình bỏ qua mà thôi.



Giữa em gái và con gái, ông chọn cách để con gái mình chịu ấm ức.



Vì vậy, dù ông luôn miệng nói rằng sẽ chỉ chi trả tiền học phí cho tôi trong đại học.



Nhưng mỗi khi gọi điện cho mẹ, ông lại nhờ mẹ tìm đủ lý do để chuyển tiền cho tôi.



Đây cũng chính là lý do khiến tôi đến giờ vẫn không thể nhẫn tâm cắt đứt tình cảm gia đình.



Ánh mắt tôi dừng lại ở Lâm Dao, người đang nói chuyện vui vẻ với bố. Trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.



Có lẽ, chuyện này cũng không phải là không thể giải quyết được.



Những ngày yên bình chưa kéo dài được bao lâu thì bà nội đã dẫn theo cô út đến gõ cửa nhà.



Vừa vào cửa, bà đã trừng mắt nhìn tôi.



Tôi không chịu yếu thế, trừng mắt đáp trả, sau đó quay sang khuyên Lâm Dao tốt nhất là chuyển ra khách sạn ở.



Mắt không thấy, tâm không phiền.



Nhưng Lâm Dao lại mỉm cười đầy phấn khích.



“Thật sao? Cô lại đến chơi với tôi à?”



“Dạo này tôi đang chán muốn ch, còn tưởng cô chỉ có bấy nhiêu sức chiến đấu thôi, ai ngờ bà mẹ trà xanh lại dắt theo cô con gái trà xanh đến tận đây.”



Rồi cô ấy bế Tiểu Đậu vẫn đang chơi đồ chơi lên, đặt trong lòng mình.



“Tiểu Đậu, con cũng muốn chơi với bà nội đúng không nào?”



Tôi lập tức hoảng hốt.



Bình thường Tiểu Đậu rất ngoan ngoãn, dễ thương.



Nhưng lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó lại mang theo vẻ phấn khích giống hệt Lâm Dao.



Nhìn thấy cảnh đó khiến da đầu tôi tê dại cả lên.

 




Bà nội đến khuyên tôi đi xem mắt.



"Tiểu La gia cảnh khá giả, chỉ là hơi mập một chút, hơi béo, nhưng béo một chút là có phúc khí, cao một mét tám, trông khỏe mạnh, tính cách thật thà, chỉ là EQ thấp, không biết xã giao. Nhưng ngoài những điều đó, thì rất hiếu thảo và ngoan ngoãn."



Bà cười đầy nếp nhăn, đôi mắt dường như hiện lên không có ý tốt.



Một người xuất sắc như vậy, sao không giới thiệu cho cô út mà lại giới thiệu cho tôi?



Tôi đang chuẩn bị phản bác lại.



Thì thấy Tiểu Đậu kéo áo tôi, mở một video trên Douyin (TikTok Trung Quốc). Âm thanh truyền đến tai mọi người trong phòng:



"Những câu nói thường gặp khi đi xem mắt dịp Tết: Hơi béo = Nặng ít nhất cũng 100 kg."



"Cao một mét tám = Thật ra lùn, chỉ cao 1m65."



"Trông khỏe mạnh, thật thà = Nghĩa là đẹp trai, chơi bời trăng hoa, tối nào cũng không chịu về nhà."



"Hiếu thảo, ngoan ngoãn = Mẹ bảo gì nghe đó, đàn ông bám váy mẹ, mamaboy điển hình.”



Mỗi câu nói đều khiến sắc mặt của mọi người càng lúc càng khó coi.



Mấy câu đó đều trúng phóc với những gì bà vừa nói.



Bị một đứa trẻ làm mất mặt, giọng bà trở nên to hơn vì tức giận.



Bà quay sang chỉ trích tôi: “Từ nhỏ đã không học hành đàng hoàng, lớn lên toàn giao du với mấy đứa bạn xấu. Tôi thấy cô là học hư rồi.”



Nói rồi bà giơ tay định t á t vào mặt tôi.



Tay bà chưa chạm đến người tôi thì Lâm Dao đã lao lên, giả vờ bị một cái t á t rồi ngã ngồi xuống đất.

 

 

Từ góc nhìn của bố mẹ tôi, thì có vẻ như bà đã đ á n h Lâm Dao ngã nhào xuống đất.



Nhưng tôi nhìn rất rõ, cái t á t đó chẳng hề rơi lên người Lâm Dao.



Tôi còn chưa kịp phản ứng, đã nghe thấy tiếng khóc nức nở như kìm nén của Lâm Dao.



Mặc dù tôi chưa bao giờ nghi ngờ khả năng diễn xuất của cô ấy, nhưng nước mắt của cô ấy thực sự muốn là có ngay.



“Con biết mà, mẹ góa con côi như con ở đâu cũng chẳng ai muốn đón nhận. Nhưng bố đứa trẻ đã mất ngay trong năm con sinh nó ra rồi, vì cứu một bà lão 90 tuổi mà mất cả mạng sống.”



Hy sinh lớn quá, không biết chồng cũ của cô ấy có thấy lạnh sống lưng không.



“Con có tội, con không nên sống tiếp. Bình thường công việc của con quá bận rộn, cứ nghĩ rằng chỉ cần cho con mình cuộc sống vật chất tốt nhất là được.”



“Con không có người thân, Tinh Tinh thấy con tội nghiệp mới để con và con trai ở lại ăn Tết cùng.”



“Bà nói đúng, con không xứng ở đây. Tiểu Đậu, chúng ta về nhà mình thôi.”



Nếu không phải vì biểu cảm của Lâm Dao quá cường điệu, có khi tôi cũng đã tin rồi.



Bà nội không thể tin được, há hốc mồm: “Tôi rõ ràng đâu có đ á n h trúng...”



Bố tôi là người rất sĩ diện. Chỉ cần vì những chai rượu và bao thuốc đắt tiền mà Lâm Dao mang đến, ông cũng sẽ không để khách bị đ á n h trong nhà mình.



Mặt ông lúc thì trắng, lúc thì xanh, rõ ràng là sắp nổi giận.



Tôi lén nháy mắt với Lâm Dao.



Làm tốt lắm!



Ảnh hậu Lâm nhướng mày lên một chút, rồi tiếp tục phát huy kỹ năng diễn xuất của mình.



Cô ấy lau nước mắt, trên mặt là một nụ cười gượng gạo.



Bế Tiểu Đậu đứng dậy, cúi người cảm ơn bố mẹ tôi.



“Cảm ơn chú dì, mấy ngày qua con rất vui.” Nói xong thì quay lại phòng, kéo vali ra.



Cô út nhìn chằm chằm vào chiếc vali, như phát hiện ra một bí mật, liền phấn khích kêu lên: “Cô ta đang diễn kịch, trong vali chẳng có gì cả.”



Nói xong liền tiến đến mở vali ra.



“Cạch” một tiếng, quần áo trong vali rơi đầy trên đất.



Tôi cũng bất ngờ đến mức tròn mắt.



Mặt cô út cứng đờ.



Bố tôi thì cảm thấy thể diện bị mất hết.



Bất ngờ, bố tôi t á t thẳng vào mặt cô út: “Em làm loạn đủ chưa? Tết nhất mà cứ phải gây chuyện mới được à?”



Nói xong, ông quay sang trách móc bà nội:



“Mẹ, Bảo Châu đúng là bị mẹ nuông chiều hư rồi. Lớn tướng rồi mà vẫn không biết điều.”



Rồi ông bổ sung thêm một câu:



“Bảo Châu càng lúc càng không ra gì, lớn thế này rồi cũng nên kết hôn đi thôi. Mẹ đã nói Tiểu La tốt như vậy, sao không giới thiệu cho em út luôn?”



Cô út không thể tin nổi, nước mắt lưng tròng nhìn bố tôi đầy tủi thân.



Bố tôi không thèm quay đầu lại, đi thẳng vào phòng ngủ.



Đúng là đau đầu thật, có một đứa em gái như thế này tôi cũng mệt mỏi.




Sau đó, tôi hỏi Lâm Dao:

 

“Tôi lúc đó thật sự sợ là trong vali sẽ chẳng có gì cả.”



Lâm Dao: “...Tôi cũng sợ.”



Tôi: “Thế tại sao...”

 

Như có linh cảm, tôi và Lâm Dao cùng nhìn về phía Tiểu Đậu đang ngồi dưới sàn chơi xếp hình.



Dường như cảm nhận được ánh mắt của chúng tôi, Tiểu Đậu ngẩng đầu lên và nở một nụ cười ngọt ngào.



Khoảnh khắc đó, chúng tôi chứng kiến ngôi sao tương lai của giới diễn xuất đang từ từ mọc lên.




Sau đó, không biết từ đâu bố tôi thấy được ảnh của Tiểu La. Khi về nhà, mặt ông đen như đít nồi.



Lâm Dao lén kể với tôi rằng cô ấy đã thuê người chụp lén ảnh của Tiểu La, rồi trả tiền cho một đồng nghiệp của bố tôi để đưa tấm ảnh đó hỏi ông ấy:



“Ông Trương, đây là con rể tương lai của ông à?”



Người trong ảnh trông chẳng ra gì, thân hình béo như cái bánh.



Bố tôi: ????



Đồng nghiệp: “Tiểu La tuy nhà có chút tiền, nhưng con trai lớn thế rồi, ông dù không thương con gái cũng không thể đẩy nó vào hố lửa được chứ.”



Bố tôi rất sĩ diện, lập tức phủ nhận.



Tan làm, ông cầm tấm ảnh đi thẳng đến nhà bà nội, và một cuộc cãi vã kịch liệt nổ ra.



Nghe nói sau khi ông đi, cô út và bà nội ôm nhau khóc lóc.



Khi nghe được tin này, tâm trạng tôi tốt hẳn lên, bữa tối còn ăn thêm hai bát cơm.



Niềm vui được mọi người yêu thích.



Nhà tôi đã có một khoảng thời gian yên tĩnh khá dài.



Tất nhiên, trong thời gian đó, tôi và Lâm Dao cũng không ngồi yên.



Lâm Dao vì quá rảnh rỗi, bỗng dưng thần bí nói với tôi rằng: Nếu không có cơ hội thì phải tự tạo ra cơ hội.



Thế là chúng tôi bắt đầu cuộc sống mỗi ngày đều ra ngoài mua sắm điên cuồng, hoặc là chìm đắm trong sự xa hoa phù phiếm.



Mặc đồ hiệu, xách túi phiên bản giới hạn, mỗi ngày đăng lên mạng xã hội đến vài chục bài đầy phô trương.



Đôi khi sợ rằng không thu hút được sự chú ý của cô út, chúng tôi còn cố tình thêm mấy câu mô tả thật lố: “Cuộc sống thế này thực sự là quá tuyệt vời!”



Chưa đăng được bao lâu, cô út từng thề thốt rằng cả đời này sẽ không đến nhà tôi nữa, bỗng như biến thành người khác, liên tục chạy tới nhà.



Mắt cô ấy cứ đảo qua đảo lại trên túi hiệu và trang sức của Lâm Dao.



Lâm Dao cười đầy ẩn ý, khẽ gật đầu với tôi.



Sau đó, cô ấy quay sang gọi trợ lý mang đến nhiều thêm mấy bộ trang sức và túi xách nữa.



Trước mặt cô út, Lâm Dao giả vờ khó chịu nói:



“Phiền thật đấy, chồng ch sớm mà còn để lại cho tôi một đống tiền.”



“Dù tôi có mua đồ hiệu mỗi ngày thì cũng không thể tiêu hết được.”



Cuối cùng, cô út đã mắc câu.



Tối hôm đó, cô út chặn tôi trong nhà vệ sinh, yêu cầu tôi đi ă n c ắ p túi xách của Lâm Dao đưa cho cô ấy.



“Nếu mày không làm, tao sẽ nói với bố mẹ mày rằng mày được người ta bao nuôi!”



Tôi giả vờ hoảng hốt đồng ý, nhưng thực ra tôi muốn cười ch luôn.



Trước đây khi cô út đòi tiền tôi, tôi nói rằng tôi được người ta bao nuôi, sống nhờ tiền của đại gia. Không ngờ cô ấy lại tin thật.



Tôi đưa cho cô ấy cái túi giả mà Lâm Dao đã chuẩn bị sẵn.



Tôi tin với kinh nghiệm hạn hẹp của cô út, cô ấy sẽ không thể phân biệt được thật giả.



Nhìn thấy cái logo to đùng trên túi, cô út đắc ý mang lên vai, soi gương liên tục.



Vừa ngắm nghía vừa lướt danh bạ tìm bạn bè để khoe mẽ.



Bộ dạng tự mãn của cô ấy thật sự khiến người khác phải bật cười.



Nhân tính vốn tham lam.



Mà nhân tính của cô út lại càng không chịu được thử thách.



Chưa đầy hai ngày sau, cô út lại tìm đến tôi, đòi tôi trộm trang sức của Lâm Dao cho cô ấy.



Tôi giả vờ khó xử, liên tục nói rằng đây là lần cuối, rồi đưa cho cô ấy sợi dây chuyền giả mà Lâm Dao đã chuẩn bị sẵn.



Tần suất cô ấy tìm tôi ngày càng cao.



Từ những món trang sức nhỏ ban đầu, cho đến khi lòng tham của cô ấy ngày càng lớn.



Cô ấy chẳng bao giờ nghi ngờ món đồ là thật hay giả, cũng chẳng lo rằng Lâm Dao sẽ phát hiện ra mình mất nhiều đồ như vậy.



Xem ra, mấy người bạn của cô ấy cũng chẳng biết gì về hàng hiệu.



Mỗi lần cô ấy tìm tôi, tôi đều giả vờ khó khăn từ chối. Cô ấy lại đ e d ọ a  tôi, nói rằng sẽ nói với Lâm Dao rằng tôi trộm đồ của cô ấy.



“Dù sao thì mỗi lần cũng đều là mày lấy trộm. Dù có báo cảnh sát thì người bị bắt cũng là mày.”



Cô út đắc ý cười khoái trá.



Tôi vừa giả vờ cầu xin, vừa lạnh lùng cười thầm trong lòng.



Cứ cười đi, cười nhiều vào khi còn có thể.



Sau khi lặp lại như vậy mấy lần, tôi khóc lóc nói với cô út rằng mình thực sự không thể trộm nữa được, Lâm Dao đã phát hiện ra rồi.



“Con phải quỳ xin rất lâu cô ấy mới đồng ý không báo cảnh sát. Cô út à, con đã không còn bạn bè nào nữa rồi, cô còn muốn thế nào nữa?”



Thực ra Lâm Dao không hề rời đi. Cô ấy chỉ chuyển từ nhà tôi đến khách sạn.



Trước khi đi, cô ấy còn dặn dò tôi phải kiểm soát cảm xúc thật tốt, đừng để ai phát hiện.



“Khi một người đã quen với cuộc sống xa hoa, sẽ rất khó để quay lại cuộc sống bình thường. Đặc biệt là cô út của cậu. Khi cô ta không còn thứ gì để khoe khoang với bạn bè, trong lòng cô ta sẽ sinh ra cảm giác lo lắng.”



“Chỉ khi đến lúc đó, người này mới thật sự xong đời.”



Quả nhiên, cô út không bao giờ làm tôi thất vọng.



Chiều hôm sau, khi Lâm Dao vừa rời đi, cô út lại tìm đến tôi.



Con cá đã cắn câu rồi.

 

Tôi phấn khích gửi cho Lâm Dao một biểu cảm “OK”.



Cô út bóng gió hỏi tôi về thân phận của Lâm Dao.



Tôi giả vờ như biết một số bí mật, ấp úng không dám nói ra.



"Con đã hứa với cô ấy là sẽ không nói..."



Tôi vội vàng đến mức như sắp khóc.



Bộ dạng đó khiến cô út bắt đầu tưởng tượng đủ thứ về thân phận của Lâm Dao.



Rồi cô ấy dò hỏi: "Có phải là tình nhân của ông chủ nào đó không?"



Tôi giả vờ sợ hãi, trông giống như kiểu "Làm sao mà cô đoán trúng được?" khiến nụ cười trên mặt cô út càng thêm đắc ý.



Dưới sự tra hỏi của cô út, tôi đành phải “bất đắc dĩ” mà thú nhận.



Theo lời tôi kể, Lâm Dao là tình nhân của một ông chủ nào đó. Họ quen nhau ở quán bar, sau đó vì rượu mà thuận nước đẩy thuyền đến với nhau. Tôi bỏ qua hết các chi tiết, chỉ tập trung vào việc tô vẽ cuộc sống xa hoa của Lâm Dao. Cô út quả nhiên bị thuyết phục đến ngẩn ngơ.



"Ông chủ làm gì có thời gian đến quán bar? Vợ của ông ta không quản à?"



Cô út cuối cùng cũng chịu động não một chút mà đặt câu hỏi.



Tôi đáp với giọng hiển nhiên:



"Đàn ông có tiền thì hư hỏng. Cô út, không phải vì vậy mà nhiều người có tiểu tam, tiểu tứ à? Không phải vì vậy mà mấy ông chủ luôn dính phải chuyện ly hôn à?"



Mắt cô út sáng lên, không biết cô ấy đang nghĩ đến điều gì.



Vừa bước ra ngoài, cô ấy vừa gọi điện thoại.



Tôi loáng thoáng nghe thấy cô ấy hỏi ai đó về quán bar nào sang trọng nhất ở thành phố S.



Trong lòng tôi cười vang.



Cô út à, đừng làm tôi thất vọng đấy.



Tôi đã đoán được cô út sẽ gặp chuyện, nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.



Thậm chí còn chưa đợi đến khi kỳ nghỉ Tết của tôi kết thúc.



Mẹ tôi lo lắng nói với tôi rằng, cô út bị người ta đ á n h.



"Cô út con uống say ở quán bar rồi ngủ với một người đàn ông. Sáng hôm sau thì bị chính thất bắt quả tang tại giường."



Chính thất phát trực tiếp toàn bộ quá trình bắt gian. Số lượng người xem lên đến hơn 10 vạn.



Dù livestream bị chặn ngay khi đến cao trào, nhưng không ngăn được dân mạng quay màn hình lại và đăng lên mạng.



Cô út nổi tiếng rồi.



Khắp nơi đều là những biểu cảm sợ hãi của cô út khi bị bắt gian.



Bố tôi là người rất sĩ diện, giờ đi đâu cũng bị hàng xóm chỉ trỏ.



Cô út bị đ á n h đến mức bị đột quỵ.



Cũng là do cô ấy đáng đời. Ở nhà ăn bám đến 35 tuổi, không chịu rèn luyện sức khỏe hay chú ý đến việc ăn uống.



Mùa đông mà còn mặc váy ngắn, ăn mặc hở hang để đi hẹn hò.



Cô ấy nghĩ mình vẫn còn trẻ lắm chắc?



Bác sĩ nói cơ thể cô ấy vốn đã yếu, đi đến bước này cũng là điều dễ hiểu.



Cô út nằm trên giường bệnh, miệng méo mắt lệch. Bà nội chăm sóc được vài ngày đã thấy quá mệt mỏi, đành thuê một hộ lý rồi về nhà.



Lương hưu của bà không nhiều, hoàn toàn không thể chi trả lâu dài cho viện phí của cô út.



Bà nội bảo bố tôi bỏ tiền ra giúp, ông tức giận đập cửa nói từ giờ sẽ coi như không có đứa em gái này.



Kẻ xấu thì luôn sống dai.



Không ngờ cô út lại dần hồi phục. Cô ấy còn xúi bà nội ă n c ắ p thẻ ngân hàng của bố tôi.



Không biết từ khi nào cô út đã biết được mật khẩu thẻ ngân hàng của nhà tôi.



Cô ấy lén lút lấy hết số tiền mà bố tôi dành dụm bao năm.



Đến khi bố tôi phát hiện ra, trong thẻ chỉ còn lại đúng 10 tệ tiền phí dịch vụ hàng năm.



Sau khi báo cảnh sát, cuối cùng cũng phát hiện ra kẻ trộm là người trong nhà.



Quá tức giận, bố tôi tuyên bố với cảnh sát rằng đứa em gái đang nằm viện kia chính là kẻ trộm.



Cô út luôn ích kỷ, khi cảnh sát đến hỏi, cô ấy lập tức đổ hết mọi tội lỗi lên đầu bà nội.



"Tôi chỉ nói là nhà anh tôi có tiền, chứ tôi đâu có ăn cắp. Có lẽ là mẹ tôi hiểu lầm ý tôi thôi."



Đến nước này mà cô ấy vẫn nói năng đầy mỉa mai.



Bà nội đã già, không thể chịu nổi cú sốc này.



Bố tôi cuối cùng cũng còn chút lương tâm nên rút lại đơn tố cáo.



Chỉ là từ đó về sau, ông như già đi mấy tuổi, không còn ép mẹ tôi phải cúi đầu trước cô út và bà nội nữa.



Tôi cố ý đến bệnh viện thăm cô út. Cô ấy nằm trên giường bệnh, đang chửi mắng người hộ lý:



"Chăm sóc nhẹ nhàng chút đi. Tao trả tiền để mày phục vụ tao chứ không phải để mày nghỉ ngơi đâu."



Cô út coi người hộ lý như trâu ngựa, muốn họ 24/7 chăm sóc mình.



Vừa thấy tôi, cô ấy lập tức thay đổi sắc mặt.



Mời tôi ngồi xuống, nhiệt tình đến mức khó chịu.



Tôi vẫn nhớ lần trước cô ấy đối xử nhiệt tình như vậy là khi nào. Đó là khi cô ấy lừa tôi ra nhà ga, nếu không phải tôi lanh lẹ thì đã bị bọn b u ô n người bắt đi rồi.



Rõ ràng cô ấy đang cần nhờ vả tôi.



Quả nhiên, tôi vừa ngồi xuống thì cô ấy đã nhìn tôi đầy hy vọng:



"Tinh Tinh, con còn nhớ mấy cái túi xách và trang sức lần trước không? Vẫn ở trong phòng cô đấy. Con giúp cô bán đi nhé, cô muốn đổi hộ lý  khác."



Tôi giả vờ khó xử nhìn cô ấy.

"Có lẽ không được đâu."



Sau đó, trong ánh mắt đầy mong đợi của cô ấy, tôi khẽ thở dài.



Cúi xuống, ghé sát vào tai cô ấy thì thầm:



"Cô út à, cô vẫn chưa biết sao? Mấy món đó đều là đồ giả hết đấy. Mỗi món chắc cũng chỉ đáng mấy chục tệ thôi. Chỉ có cô mới coi chúng là báu vật."



Trong tiếng hét điên cuồng của cô út, tôi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.



Khối uất ức đè nặng trong lòng tôi cuối cùng cũng được giải tỏa.



Bước chân tôi trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.



Dù sao thì



Người bạn thân yêu của tôi vẫn đang đợi tôi ở cổng bệnh viện.

Loading...