CON DÂU ĂN RAU, CON RUỘT ĂN THỊT CÁ, TÔI LẬT LUÔN CẢ NHÀ CHỒNG - 7
Cập nhật lúc: 2025-09-04 22:27:38
còn thể trông cậy Trần Minh nữa.
Không thể trông mong ở một đàn ông dắt mũi suốt ba mươi năm mà hề .
bắt buộc tự đến cùng sự thật.
gửi bộ thông tin liên quan đến công ty nhận chuyển khoản 15.000 tệ mỗi tháng từ tài khoản Vương Tú Phương cho bạn luật sư. Nhờ vài mối quan hệ, nhanh chóng tra kết quả.
“Đó là một bệnh viện phục hồi chức năng tư nhân ở ngoại ô.
Khoản tiền đó là chi phí nội trú cố định hàng tháng cho một bệnh nhân thực vật.”
Bạn còn gửi kèm cả hồ sơ bệnh nhân.
Khi thấy cái tên in đậm ở mục “Người bệnh”:
Trần Kiến Quốc,
sững , cảm giác như m.á.u trong lập tức đông .
Trần Kiến Quốc.
Cha ruột của Trần Minh.
Người mà Vương Tú Phương và tất cả họ hàng nhà họ Trần từng khẳng định chắc nịch với rằng qua đời vì tai nạn từ khi Trần Minh mới mười tuổi.
run rẩy cầm điện thoại, tay giữ nổi.
Không đợi thêm một phút, lái xe thẳng đến bệnh viện – một nơi khuất hàng cây cao, khu phòng VIP yên ắng đến rợn .
Qua lớp kính cách ly, thấy ông – đàn ông bất động giường bệnh, mắt nhắm nghiền, da xám xịt, đầy ống dẫn.
Trên bảng tên cửa:
Bệnh nhân: Trần Kiến Quốc
Người liên hệ: Vương Tú Phương
Quan hệ: Vợ
c.h.ế.t .
Thế giới mắt như đổ sập, từng lớp từng lớp niềm tin bóc trần như vết thương mưng mủ.
cần hỏi thêm gì nữa.
hiểu tất cả.
Vương Tú Phương – đàn bà luôn miệng than thở “một gánh cả nhà” – thật chính là kẻ dựng nên màn kịch dối trá hảo nhất.
Năm xưa, vụ tai nạn, Trần Kiến Quốc rơi hôn mê.
Không chết, mà là sống thực vật.
Thế nhưng, vì cùng chồng gánh vác giai đoạn khó khăn nhất, bà lựa chọn vứt bỏ.
Mang theo con trai – Trần Minh – rời khỏi chồng cũ, tái hôn với đàn ông là cha Trần Tĩnh.
Và đó, bà rải tin khắp nơi rằng:
“Chồng cũ c.h.ế.t .”
Bà đổi tên, xóa dấu vết, gạt sạch khả năng truy sự thật.
Chỉ còn Trần Kiến Quốc – cha ruột của con trai bà , nhốt trong bệnh viện phục hồi chức năng, như một món đồ vứt phía cuộc đời bà.
lật hồ sơ:
– Giấy tờ tái hôn.
– Hợp đồng chăm sóc dài hạn với bệnh viện.
– Các khoản chi cố định.
– Hồ sơ nhập viện từ năm đó.
Tất cả đều khớp.
nghẹt thở.
Mỗi đồng tiền đưa bà, mỗi bữa ăn thiếu chất nuốt , mỗi Trần Minh còng lưng “báo hiếu”…
Tất cả, đều đang vắt để nuôi một phần tội mà họ đủ can đảm đối mặt.
Chưa hết.
Sự nuông chiều mù quáng mà bà dành cho Trần Tĩnh, hóa từ tình mẫu tử.
Mà là một cuộc đầu tư.
Bà tạo thêm một “nguồn máu” thứ hai – một đứa con gái khác kiếm tiền, hi sinh, để bà thể tiếp tục giấu tội đến tận lúc chết.
bà ngờ – Trần Tĩnh là kẻ nắm thóp.
Cô cha ruột của trai vẫn sống.
Biết Vương Tú Phương đang che giấu.
Và chính là quân cờ dự phòng.
Vậy là cô tận dụng. Moi tiền. Mượn danh “con cưng”. Lợi dụng mặc cả tình .
Một ván cờ m.á.u lạnh.
Một gia đình đen tối.
Một sự thật thối rữa.
mang tất cả tài liệu về nhà.
Trần Minh thấy mặt , chạy . Anh thấy thất thần, hốt hoảng hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-dau-an-rau-con-ruot-an-thit-ca-toi-lat-luon-ca-nha-chong/7.html.]
“Uyển, em ?”
trả lời.
Chỉ lặng lẽ lấy từng tờ tài liệu, đặt mặt .
Khi ánh mắt dừng ở tờ đầu tiên – hồ sơ bệnh nhân với cái tên Trần Kiến Quốc, thấy rõ… đôi môi cứng .
Run lên.
Không phát nổi âm thanh.
Anh cầm tờ giấy, .
Đôi tay nắm chặt như bóp nát cả quá khứ.
“Đây là gì?”
.
“Là cha ruột .”
“Ông …
vẫn sống.”
Tài liệu rơi khỏi tay , tán loạn khắp sàn.
Anh phịch xuống sofa như gãy cột sống, mắt trống rỗng, miệng nấc lên như một đứa trẻ mất phương hướng.
“Không thể nào…
Không thể nào…
Không thể nào…”
Tiếng vỡ –
Không vì đau,
Mà vì cả một đời lừa dối.
lúc đó, Vương Tú Phương về đến nhà.
Vừa bước cửa, bà thấy cảnh tượng con trai gục xuống, tài liệu rải đầy sàn, sắc mặt lập tức tái mét.
Bà hiểu.
Mọi thứ bại lộ.
Trần Minh ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy máu.
“Mẹ…
Cho con .
Đây sự thật ?!”
Vương Tú Phương lắp bắp. Muốn chối. kịp.
Cả vở kịch xé toạc.
Cuối cùng, bà bật , thừa nhận tất cả.
Bắt đầu màn diễn cũ rích:
– “Mẹ khổ lắm…”
– “Mẹ chỉ con một gia đình mới…”
– “Lúc đó còn trẻ, còn đường lui…”
– “Mẹ dám , sợ… chỉ nghĩ cho con thôi…”
Lời nào cũng vẻ xúc động.
chỉ thấy ghê tởm.
Trần Tĩnh cũng bước , lấp ló lưng , thì thào:
“Em … một phần. … em dám …”
Cô cố tỏ đáng thương.
cảnh tượng nhếch nhác, nhơ nhớp đó – một gia đình tự nuốt chính .
thương Trần Minh.
cũng thương chính .
–
Người ngoài cuộc –
Bị nhốt ván cờ m.á.u lạnh , chỉ vì trót đặt lòng tin sai .
Lúc , bao giờ thấy rõ ràng hơn:
Cuộc phán xét thực sự –
Mới chỉ bắt đầu.
09
Sau khi bộ sự thật bóc trần, Trần Minh sụp đổ.
Anh nhốt trong phòng, ăn uống, năng, nhúc nhích. Giống như một cái xác sống, bất động giữa đống đổ nát của chính cuộc đời .
Nhìn dáng vẻ thất thần , ngọn lửa giận dữ trong bỗng chùng xuống, nhường chỗ cho một chút xót xa.
Trần Minh – đàn ông từng căm phẫn – giờ đây chẳng khác gì một đứa trẻ chính ruột xé toạc thế giới.
tạm gác những hận thù chồng chất, lặng lẽ mang nước và ít đồ ăn phòng.