CON DÂU ĂN RAU, CON RUỘT ĂN THỊT CÁ, TÔI LẬT LUÔN CẢ NHÀ CHỒNG - 6
Cập nhật lúc: 2025-09-04 22:27:36
“Hành vi của bà Vương cấu thành xâm chiếm tài sản chung.
Cô Lâm Uyển, với tư cách là vợ hợp pháp, quyền yêu cầu trả.
Nếu thương lượng thành, thể khởi kiện dân sự để phân chia tài sản, truy thu thiệt hại, xác định nợ riêng và chung trong hôn nhân.”
ngẩng lên.
“ bàn bạc với các .”
“ đang thông báo.”
“Nếu một kết quả khiến hài lòng…
Vậy thì: Gặp ở tòa.”
Trần Minh lặng lẽ, đột ngột gào lên như kẻ bừng tỉnh một giấc mê đầy khói thuốc:
“Mẹ! Tĩnh!
Hai hủy cả cái nhà thật ?!”
“Tiền! Tình! Lừa dối!
Đến bao giờ mới chịu dừng ?!”
“ hỏi một cuối!
Hai cái quái gì lưng ?!”
Câu đó, cuối cùng dập tắt chút lửa phản kháng yếu ớt cuối cùng trong Vương Tú Phương.
Bà bệt xuống đất, bắt đầu lôi bài khổ gào như một bà già mất trí:
“ sinh con, khổ… vì con mà hy sinh cả đời…
sai gì chứ?
chỉ giúp con gái !”
cắt ngang chớp mắt:
“Mẹ sai.
Mẹ chỉ sai ở chỗ lấy m.á.u nuôi giấc mơ của con gái .
Lấy mồ hôi trả giá cho sai lầm của khác.
Cái nhà — biến nó thành trại cải tạo lao động khổ sai cho con dâu.”
Trần Tĩnh chịu nổi, rống lên như chó dí gậy:
“Chị mà đụng , tung hết chuyện của chị lên mạng!
Để cả công ty, bạn bè chị là ai!”
mở điện thoại, chìa loạt ảnh chụp màn hình:
“Ý em là… những thứ ?”
“Tin nhắn em bịa đặt trong nhóm, những em ‘ngoại tình’, ‘ăn bám’, ‘thủ đoạn’?”
“Tốt thôi.
Nếu em dám thêm câu nào nữa —
Toàn bộ sẽ lên bàn luật sư.
Còn chuyện bại danh liệt — để pháp luật quyết định.”
Trần Tĩnh lập tức câm như hến, mặt trắng như sữa đổ.
Cuối cùng, chứng cứ, áp lực, và nỗi sợ luật pháp — hai con họ đành cúi đầu.
đưa bản thỏa thuận dân sự soạn sẵn.
Cả hai ký tên.
Nội dung rõ ràng:
Vương Tú Phương trả 200.000 tệ trong vòng 7 ngày.
Trần Tĩnh tự chịu bộ nợ cá nhân.
Không ai phép rút tài sản gia đình để “cứu”.
Bút ký xong, liếc mắt hai đàn bà đang nghẹn uất đến đỏ mặt.
Ánh mắt họ , oán độc như rắn nuốt giận.
sợ.
: đây mới chỉ là màn khởi đầu.
07
Sau “hội nghị gia đình”, trong nhà xuất hiện một sự im lặng gần như giả tạo.
Vương Tú Phương còn gào lên, nhưng ánh mắt bà như lưỡi d.a.o lạnh rình mò trong bóng tối.
Bữa ăn của đảm bảo.
Cô Lý vẫn đến đều đặn, ai dám cản.
Trần Minh vẻ “tỉnh ngộ”.
Anh cố gắng… chuyện, chia sẻ, nhớ ngày kỷ niệm. Thậm chí rủ xem phim.
Mọi thứ, nếu là ngoài , sẽ tưởng đang sống một cuộc hôn nhân lý tưởng.
:
Không sự tử tế nào tồn tại lâu trong một ngôi nhà vẫn còn mùi độc.
Và đúng như dự đoán, Vương Tú Phương đòn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/con-dau-an-rau-con-ruot-an-thit-ca-toi-lat-luon-ca-nha-chong/6.html.]
Một hôm, bà tuyên bố long trọng:
“ lập di chúc .
Tài sản của — bộ để cho Tĩnh Tĩnh.
Tiền tiết kiệm, nhà cửa.
Nó là con gái , con thiệt thòi.”
Giọng bà như vạch thẳng lãnh thổ:
“Đừng mơ lấy một xu.”
… mỉm .
“Đó là quyền của .
Là tài sản cá nhân, thể định đoạt theo ý .”
trong đầu — một cơn bão ngờ vực nổi lên.
Căn nhà cũ — nhỏ, ở vùng xa, đáng để lập cả bản di chúc.
Tiền tiết kiệm?
Sau từng năm rút ruột nuôi Trần Tĩnh, còn bao nhiêu?
Không hợp lý.
Trừ phi… di chúc chỉ là cái bình phong.
bắt đầu điều tra.
Bạn luật sư giúp xin kê bộ tài khoản của Vương Tú Phương trong vòng 5 năm.
gần như c.h.ế.t lặng khi thấy một chi tiết lặp :
Mỗi tháng, từ tài khoản bà chuyển 15.000 tệ cho một công ty lạ.
Suốt 5 năm.
Không gián đoạn.
hỏi:
“Bà sống bằng lương hưu hơn 3.000.
Vậy lấy 15.000 đều đặn mỗi tháng?”
Không ai .
càng lật hồ sơ, càng thấy rợn gáy.
Rồi sực nhớ, bà lỡ miệng:
“Hồi trẻ cũng từng hi sinh nhiều lắm… Có những thứ đến c.h.ế.t cũng .”
Lúc đó tưởng chỉ là kể khổ — nhưng giờ, như mã giải mật.
Và chắc chắn:
Đằng khoản tiền đó, là một bí mật.
Một bí mật liên quan đến quá khứ u ám của gia đình .
Có thể… liên quan đến cả Trần Minh.
bên đống hồ sơ, run tay.
Trần Minh hỏi .
quyết định… thử tin nữa.
“Mẹ đang giấu điều gì đúng ?”
Trần Minh lặng .
Một lúc , thở dài, rút một sự thật khiến tê dại cả sống lưng.
“Sau khi nghiệp…
Mẹ bắt ký một 'thỏa thuận dưỡng lão'.”
“Trong đó ghi rõ:
60% thu nhập của nộp cho .
Và bất kỳ khi nào Trần Tĩnh cần tiền,
trách nhiệm 'vô điều kiện' hỗ trợ.”
c.h.ế.t lặng.
Đây "dưỡng lão".
Đây là khế ước nô lệ.
Đây là tờ giấy Vương Tú Phương dùng để trói con trai suốt đời cỗ xe nợ nần.
Và cũng là thứ bà từng ngày âm thầm quấn quanh cổ , như sợi dây thừng ẩm mốc.
Trần Minh — đàn ông từng thương yêu.
Nhìn ánh mắt — vẫn đầy bất lực, vẫn nhu nhược, vẫn sợ hãi khi đến .
Chút dịu dàng cuối cùng trong , vỡ tan còn một mảnh.
Gia đình …
Không còn là nơi để về.
Mà là một chiến trường —
Và , là duy nhất mù.
08