Con Gái Tha Thứ Cho Bà Nội Đã Ngược Đãi Con Bé
Chương 1
1
Nhìn đứa con gái ngây thơ trước mặt, tôi mới nhận ra tôi sống lại rồi.
Lúc này chính là đêm trước khi con bé muốn về nhà, cũng là khởi đầu của tất cả ác mộng.
Kiếp trước tôi ngăn cản con bé, nhưng nó vẫn lén đi thăm bà già kia, hơn nữa mềm lòng đón bà già lên thành phố xem bệnh.
Tôi nghĩ có lẽ cách dạy của tôi có vấn đề, khiến con không biết nhận diện lòng người, quá ngây thơ, cho rằng người xấu mà già đi thì sẽ trở nên tốt đẹp.
Kiếp này tôi muốn ở bên cạnh con bé, dạy dỗ con bé thật tốt.
Nếu con vẫn hồ đồ giống trước kia, tôi cũng chỉ có thể xem như không có đứa con gái này.
Cho nên trước khi đi, tôi cần phải làm một việc trước.
“Được, nhưng con đi làm một việc với mẹ trước, theo mẹ đi sang tên căn hộ nhỏ kia của con qua tên mẹ.”
Lúc còn bé con gái bị bà già ng//ược đãi, tôi thương nó còn nhỏ mà phải chịu quá nhiều cực khổ, nên khi con bé vừa tròn mười tám tuổi là tôi đã sang tên căn hộ hai trăm mét vuông này cho nó.
Không ngờ căn hộ này đã rước lấy họa s//át thân cho tôi.
Con gái nghe vậy nhíu mày: “Mẹ, vì sao, bà ngoại lại nói gì sao?”
Tôi nghe xong tức đến nỗi muốn nổi điên: “Đã nói cho con bao nhiêu lần rồi, gọi bà. Bà ngoại gì, chúng ta là người một nhà, mẹ của mẹ không phải người ngoài.”
Con gái bĩu môi.
Nhìn dáng vẻ của con bé là biết, chắc chắn nó cảm thấy cuối cùng tôi đã bị mẹ mình thuyết phục nên lấy lại căn hộ mà tôi đã cho nó.
Tôi thầm thở dài, con gái quả thật bị tôi nuôi đến khờ rồi, nhìn bề ngoài thôi đã cho rằng mẹ của tôi là người xấu. Nó hoàn toàn quên trước đó mẹ tôi và tôi đã nuôi dưỡng nó thế nào.
2
Sau khi lấy lại nhà, một nhà ba người chúng tôi đã lên chuyến bay trở về quê cũ.
Con gái và chồng tôi đến chỗ bà già đang ở, tôi không muốn chào hỏi bà ta, cũng không muốn để bà ta nhìn ra mối bất hòa giữa tôi và con gái vì bà ta, nên tôi giả vờ không đi, chỉ theo sau từ xa.
Tôi núp ở bên ngoài, lén nhìn vào trong.
Chỉ thấy bà già ngồi ru rú trong sân, ăn cơm không rõ màu sắc, bên cạnh là một ly sữa và nửa gói sữa bột còn thừa.
Trong sân chỉ có một mình bà ta, xung quanh chất đầy đồ đạc lộn xộn.
Nhìn hình ảnh bà già lưng còng, tay quấn băng, ăn cơm một mình trong gió lạnh thật đáng thương.
Chẳng trách con gái tôi mềm lòng.
Nhưng mà vừa nhìn thấy khuôn mặt bà ta, trong lòng tôi lại dâng lên nỗi hận thù ngập trời.
Chính tại sân này, sau khi biết tôi mang thai con gái, bà ta đã sai con trai út giữ chặt tay tôi, còn bà ta cùng hai đứa con gái đánh đập tôi túi bụi, mệt rồi thì cầm chổi đập vào bụng tôi.
Chồng tôi đi làm đồng về thấy cảnh này, lập tức vung cuốc chạy đến, đập vào đầu bà ta chảy máu mới cứu được tôi.
Năm con gái hai tuổi, bà ta tới nhà tôi, nhân lúc chúng tôi không chú ý, bà ta cầm dầu nóng tạt vào con gái tôi, đến bây giờ sau lưng con bé vẫn còn một mảng sẹo lớn.
Năm con gái ba tuổi, bà ta xách theo dao phay điên cuồng đe dọa con bé, nói muốn ch//ém chết loại tốn của này, rằng bà ta muốn ôm cháu trai.
Tôi điên đến mức kéo tóc đánh bà ta mấy lần, bà ta bèn khóc lóc kể lể với người trong thôn rằng tôi và chồng tôi bất hiếu.
Người trong thôn mắng tôi là ả đàn bà đanh đá, sau lưng thì chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Tôi không hề sợ hãi, dù sao ai cũng không thể làm tổn thương con gái tôi.
Mãi đến khi con gái khóc cả đêm không ngừng, thầy lang trong thôn không nhìn ra vấn đề.
Chúng tôi vội vàng đưa con bé đến bệnh viện huyện khám bệnh ngay trong đêm, bác sĩ đã lấy ra ba cây kim thêu từ đùi con bé.
Tôi suy sụp hoàn toàn, chồng tôi thì giận run cả người.
Vì con gái, cuối cùng chúng tôi quyết định rời thôn, tới thành phố kiếm ăn.
Trước khi rời đi tôi tát bà ta một phát đau điếng, đâm bà ta một kim mới hả giận.
Con gái vẫn nhớ những chuyện này.
Nhưng trí nhớ con bé không tốt. Bà ngoại con bé tốt thì nó quên, bà nội con bé xấu thì nó cũng quên.
Nhưng tôi mãi mãi không quên được, tôi ước gì mụ già đáng ch//ết này ngỏm sớm giùm.
3
Con gái trở về với đôi mắt đỏ hoe, tay nắm chặt một nắm kẹo.
Con bé đặt kẹo cẩn thận lên bàn, nói với tôi: “Mẹ, con muốn nói thật với mẹ. Ban đầu con rất ghét bà nội, nhưng khi nhìn thấy bà, con đã buông bỏ. Bà đã chín mươi tuổi rồi, có thể ra đi bất cứ lúc nào. Bây giờ chúng ta gặp bà một lần là ít đi một lần.”
“Mẹ xem, bà vẫn nhớ hồi nhỏ con thích ăn kẹo ngô, có người tặng kẹo ngô cho bà, bà không nỡ ăn. Cứ đợi đến khi con đến, mới lấy ra cho con.”
Tôi nhìn mấy viên kẹo đã hết hạn, không nhịn được cười lạnh.
Đúng là uổng công dạy dỗ đứa con gái này.
Tôi luôn nói với con bé, đối với người trưởng thành, tiền ở đâu, tình yêu ở đó.
Tôi yêu nó, tôi mua nhà cho nó, cho nó học trường tốt. Con bé thích gì, trong khả năng của tôi đều mua cho nó.
Bà ngoại con bé yêu con bé, hàng năm đều cho nó nhiều tiền lì xì, mua quần áo mới, mua máy tính.
Vậy mà nó lại cầm mấy viên kẹo rẻ tiền đã hỏng nói với tôi rằng bà nội yêu nó.
Mấy viên kẹo, có đáng là gì.
Những gì bà nội nó cho con trai út mới gọi là lợi ích thực sự.
Nhà cửa, tiền sính lễ của hai chị gái, mảnh đất vốn nên chia một nửa cho anh trai, ba nghìn tệ tiền thừa kế chia cho nó hai nghìn.
Đó mới gọi là yêu thương.
Bà nội nó già rồi chứ không ngu, lẽ nào lại không biết đến tiền? Nếu thực sự tốt với nó, sao không cho nó tiền?
Con gái thấy tôi không nói gì, cụp mắt tránh ánh nhìn của tôi, ấp úng nói:
“Mẹ, bác sĩ ở đây trình độ không cao, tay bà nội vẫn chưa khỏi, con có thể đưa bà đến chỗ chúng ta chữa bệnh, đợi khỏi rồi đưa bà về được không?”
Tôi còn chưa nói gì, chồng tôi đã nổi trận lôi đình:
“Thẩm Vân Trầm, con điên rồi phải không? Mẹ bố đáng thương cũng không đến lượt con thương hại! Vết thương trên lưng con, trước đây cứ đến tối là ngứa đến không ngủ được, là bố và mẹ con thức trắng đêm ôm con, quạt cho con, dỗ con ngủ, con mới ngủ được.”
“Bố mẹ dạy con thế nào, lấy ơn báo oán, lấy gì báo ơn. Con làm như vậy, xứng đáng với mẹ con, xứng đáng với bà ngoại con, xứng đáng với bản thân con sao?”
Chồng tôi còn muốn nói gì đó, tôi vội vàng ngăn lại.
Kiếp trước lúc con bé trở về cũng đã nói những lời này, sau đó bị chồng tôi mắng té tát đầy đầu, cuối cùng nó giận luôn cả chồng tôi.
Con bé bèn lén lút đón bà già vào thành phố rồi đưa tới bệnh viện sau lưng chúng tôi, dùng tiền mừng tuổi mình tiết kiệm được trả tiền thuốc men cho bà ta.
Sau khi bị chúng tôi phát hiện, con bé đứng bên cạnh giường bà già cầm tay bà ta khóc lóc nói: “Bố mẹ, con thật sự không nỡ nhìn thấy bà nội như vậy, bà bị chú đuổi ra khỏi nhà, ném ở nhà cũ chờ chết đã đủ đáng thương rồi. Nhiều năm qua nhà chúng ta cũng không tới thăm bà đâu. Các cô cũng không đến, bà nội bệnh tật đầy mình cũng phải tự mà chống chọi.”
“Bây giờ con chỉ muốn chữa khỏi bệnh cho bà. Con bảo đảm đợi ấy điều dưỡng xong sẽ đưa bà về nông thôn ngay.”
Tôi và chồng tức giận xoay người rời đi, không để ý tới nó mấy ngày liền.
Cũng chính lúc đó, cô con gái cảm thấy mình không còn ai thân thích, bơ vơ, không nơi nương tựa mới có thể bị con trai út của bà già lừa gạt.
Bây giờ con gái muốn làm người tốt việc tốt, tôi và chồng cũng không thể đứng đối lập với nó, đẩy nó đi xa.
Con bé ăn mềm không ăn cứng, nhớ ăn không nhớ đòn. Chỉ khi té dập mặt mới có thể biết người biết mặt biết lòng người.
Con bé càng kích động thì càng không thể cứng đối cứng.
Bây giờ bố con bé làm người xấu thì tôi nên ra sân làm người tốt.