Con Gái Tha Thứ Cho Bà Nội Đã Ngược Đãi Con Bé
Chương 2
4
Tôi tỏ vẻ vui mừng nói: “Con gái, con đã lớn, có chính kiến của riêng mình rồi. Ân oán của thế hệ trước là chuyện của thế hệ trước, con muốn hòa giải với bà nội cũng được. Thế này đi, con cứ đi sắp xếp chuyện nhập viện, cần giúp gì thì cứ nói với bố mẹ.”
“Bà cũng là mẹ của bố con, con đi thăm bà thì cũng dẫn bố theo, để bố con thể hiện chút lòng hiếu thảo.”
Con gái quả nhiên cảm động, chạy đến ôm chặt tôi: “Cảm ơn mẹ.”
Chồng tôi nhìn tôi với vẻ khó tin, tôi lén nháy mắt với anh ấy.
Tối hôm đó, hai vợ chồng ngồi với nhau, tôi không dám nói ra sự thật về việc mình được sống lại, chỉ thuật lại lời mẹ tôi cho anh ấy nghe:
“Mẹ em đã nói ngư//ợc đãi nuôi dưỡng lòng trung thành, tình yêu tạo nên sự tự do.”
“Con gái chúng ta hồi nhỏ từng bị ngư//ợc đãi, dù thời gian có thể làm mờ đi nỗi sợ hãi, nhưng tiềm thức vẫn còn đó, khiến con bé có xu hướng lấy lòng mẹ anh, muốn được công nhận, khao khát được yêu thương, nó bị rối loạn nhân cách.”
“Đó cũng là lý do mẹ em luôn phản đối việc để tên con gái vào sổ đỏ căn nhà. Mẹ anh khôn ngoan lắm, em trai anh cũng chẳng phải dạng vừa. Bao năm qua chúng ta đã cố tình cắt đứt liên lạc giữa con gái và mẹ anh, nhưng lỡ đâu họ liên lạc được với nhau, con gái chúng ta lại đi lấy lòng bà ta, e là căn nhà đó khó giữ được.”
“Nhưng con gái chỉ biết mẹ em phản đối, chúng ta lại không dám nói rõ lý do, vì nói ra nó cũng chẳng tin. Giờ thì anh xem, quả nhiên xảy ra chuyện rồi.”
Chồng tôi cuối cùng cũng hiểu ra sự thật, thở dài: “Thì ra là rối loạn nhân cách, anh còn tưởng hồi đó mẹ anh đánh vào bụng em khiến nó bị đần độn. Em không nói với con cũng đúng, vì người nào cứ tha thứ cho kẻ làm tổn thương mình thì sẽ cho rằng mình có vấn đề, đều tưởng mình là chúa Jesus cả.”
Nhưng điều gì đến cũng sẽ đến.
Hôm nay, tôi và chồng cùng đến bệnh viện, thấy con gái và một người đàn ông trung niên đang vừa đi vừa cười nói vào phòng bệnh.
Tôi gọi con bé, nó vội vàng quay lại: “Mẹ, bố, hai người đến rồi ạ.”
Người đàn ông trung niên đứng cạnh có vẻ bối rối, gật đầu chào chúng tôi: “Anh, chị dâu, hai người đến rồi.”
Vừa nói vừa nhét tờ giấy vào túi quần…
5
Cơn giận dữ bùng lên trong tôi, khuôn mặt này, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên.
Chính là khuôn mặt này, chính là con người này, đứng sau bà già, liên tục thúc giục bà ta đẩy tôi xuống lầu.
“Mẹ, mẹ hãy suy nghĩ cho con của mẹ tí được không, đây là một mụ đàn bà đanh đá, nếu cô ta lấy tiền và nhà về thì con không còn gì cả. Mẹ cũng chín mươi tuổi rồi, đẩy người ta xuống không cần ngồi tù. Đến lúc đó mẹ và con ở cùng nhau, con chăm sóc dưỡng lão mẹ, để mẹ an hưởng tuổi già.”
“Đừng do dự, mẹ mau đẩy cô ta xuống đi! Cô ta ch//ết là hết! Nhanh!”
Tôi đứng trước cửa sổ, mắt thấy bà già bỗng nhiên xông về phía tôi, người đàn ông mập mạp sau lưng kia vung vẩy con dao phay, chặn hết lối đi của tôi.
Thời khắc sống còn, thân thể của tôi cứng ngắc không nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay già như vỏ cây kia đẩy tôi xuống lầu.
Tôi rơi xuống mặt đất, toàn thân đau đớn, giống như nghe thấy tiếng xương cốt cả người gãy mất, muốn hít thở cũng không được, chỉ có thể nằm im tại chỗ.
Ý thức dần mơ hồ, trong lòng không ngừng hò hét.
Đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá!
Khi nhớ lại nỗi đau đớn ngày hôm đó, tôi nghiến răng nghiến lợi, gầm lên: “Vương Đại Dũng!”
Tôi lao lên, đẩy mạnh gã một cái.
Gã đang vội vã giấu tờ giấy, dưới chân lại đặt một giỏ trái cây, gã không kịp trở tay, bị giỏ trái cây làm vấp ngã nhào xuống đất.
Tôi lao đến bên gã, giơ chân đạp thật mạnh lên mặt, lên người gã.
Tôi không nghĩ gì cả, chỉ muốn đá ch//ết gã, để gã nếm trải nỗi đau đớn của tôi ngày hôm đó.
Mọi người xung quanh hoảng loạn, một lúc sau mới có người kịp phản ứng kéo tôi ra.
Tôi tức giận lao về phía trước, nhưng cánh tay bị kìm kẹp, không thể cử động.
Vương Đại Dũng được người ta đỡ dậy, gã lau mặt, mắng to: “Thẩm Hồng Anh, chị điên rồi à, tôi có làm gì chị đâu!”
Chồng tôi chạy đến, đuổi những người đang giữ tôi và đỡ lấy vai tôi, vội vàng hỏi: “Hồng Anh, sao vậy? Chuyện gì xảy ra?”
Con gái cũng chạy đến, lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ?”
Tôi hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại, sau đó mới nói với chồng và con gái: “Hai người ra ngoài với mẹ một lát.”
Đến khu vực cầu thang thoát hiểm không người, tôi trước tiên trút giận lên con gái: “Con đi chơi với Vương Đại Dũng làm gì, gã ta muốn con chuyển nhượng nhà cho gã ta à?”
6
Con gái phản ứng gay gắt:
“Mẹ nói gì vậy, con làm sao có thể chuyển nhượng nhà cho chú ấy được? Cho dù chú ấy là chú của con, con cũng không thể ngu ngốc như vậy!”
Con gái khó tin nổi mà to tiếng: “Chỉ là chỗ chú ấy làm việc, ông chủ không trả lương cho chú ấy, chú ấy không biết phải làm gì, nên con mới bảo chú ấy có thể đi kiện, chú ấy bảo không nhớ rõ nên con mới viết hướng dẫn cho chú ấy thôi.”
Nó lẩm bẩm: “Chú không giống như mẹ nghĩ đâu, chú ấy rất đáng thương, làm việc ba tháng rồi, ông chủ nói không phát lương cho chú ấy là không phát, con của chú ấy không có tiền đi học nên phải nghỉ học.”
Đáng thương, ai cũng đáng thương.
Con gái mình còn trẻ nhưng đã bị đục thủy tinh thể sao?
Ai cũng thấy đáng thương, ai than vãn là tin hết.
Thứ mọc trên cổ chỉ để trưng bày, người khác nói cũng không phân rõ thật hay giả.
Tôi thở dài một hơi, được rồi, người dạy người không nổi, vậy thì để việc dạy người một lần là được.
Để “người đáng thương” dạy con gái tôi thế nào là hiểm ác trong cuộc đời này.
Tôi thuận thế nói: “Được rồi, nếu con đã nói gã ta đáng thương, nói gã ta đến đây không phải vì chuyện chuyển nhượng nhà. Vậy thì mẹ con mình đánh cư//ợc nhé, con không được nói cho bất cứ ai rằng nhà ở bây giờ mang tên mẹ, ai hỏi con thì con cứ nói là nhà của con.”
“Còn về chuyện chú hay bà nội muốn con giúp đỡ, nếu con mềm lòng, mẹ sẽ giúp con làm gi//ả giấy tờ, xem mục đích thực sự của họ là gì. Nếu họ thực sự cần giúp đỡ, vậy thì mẹ thua, nếu không thì con thua. Thế nào, dám cư//ợc không?”
Con gái không thể chối từ: “Cư//ợc thì cư//ợc! Dù sao con cũng nói rồi, con và chú mới gặp nhau lần đầu, sao chú ý có thể bảo con sang tên cho chú ấy được? Mẹ đúng là…”
Tôi không muốn nghe nữa: “Đến thì cũng đến rồi, con thuận tiện dẫn mẹ đi thăm bà con đi, dù sao cũng là con cháu trong nhà.”
“Vâng, con dẫn mẹ đi liền.”